Lúc này An Mộc Hà đôi mắt đẫm lệ nằm trên mặt đất, đã không còn để ý đến cái bụng đau, nhắm mắt lại hoàn toàn nằm trên mặt đất, khóe miệng lộ ra một nụ cười tự giễu.
Lúc này Thạch Thiên Cơ đã đi đến, hắn ta mỉm cười khom lưng xuống, đặt tay đè lên chuôi dao đặt trên bụng An Mộc Hà, đâm nó vào sâu thêm...
An Mộc Hà rên rỉ đau đớn nhưng lại mím chặt môi không phát ra tiếng lớn, nàng ta đã dần dần mất đi ý thức, mơ màng nghe thấy giọng nói của Thạch Thiên Cơ, ra lệnh gọi cho thuộc nhanh chóng đưa nàng ta đi, sợ máu của nàng ta sẽ làm bẩn nơi trong sân.
Đau ––
Bụng lại lần nữa truyền đến trận đau đớn kịch liệt khiến người ta run rẩy, khiến An Mộc Hà hít một hơi lạnh, khi mở mắt ra, đã thấy bà ngoại đang ngồi ở mép giường giúp nàng ta băng bó vết thương.
Tống Thanh Dung cũng ở bên cạnh, ánh mắt đánh giá An Mộc Hà lộ ra vẻ khinh bỉ và châm chọc đến cực điểm.
"Bà ngoại." An Mộc Hà không ngờ bản thân vẫn còn sống mà tỉnh lại, giờ phút này Tống Thanh Dung nghĩ về nàng ta thế nào thì cũng đã không còn quan trọng. Sau khi gọi một tiếng xong, nước mắt của nàng ta lập tức dâng trào.
Trong Thăng Dương Cung, ngoài An phu nhân ra thì chỉ có một mình bà ngoại là đối xử với nàng ta tốt nhất.
"Ai là người đưa ra chủ ý này cho ngươi?" Bà ngoại nheo mắt nhìn chằm chằm An Mộc Hà.
An Mộc Hà nhíu mày: "Không, không có ai cả."
"Từ trước đến nay ngươi làm việc rất có quy tắc, tại sao lại bỗng làm ra chuyện khác người như thế, ta không tin đây là ý của ngươi, nhất định là có người khác xúi giục. Ngươi phải biết rằng, cái mạng này của ngươi sớm đã không giữ được, là do chính ta khuyên can, mới khiến cung chủ nể tình cảm xưa, cho ngươi một cơ hội, chỉ cần ngươi chịu thẳng thắng nói rõ."
Bà ngoại thất vọng mà nhìn An Mộc Hà, lắc đầu, cười lạnh thở dài.
"Thôi, xem như là mấy năm nay ta đã nhìn lầm ngươi rồi."
Bà ngoại nói xong lập tức đứng dậy.
Tống Thanh Dung nhún vai, ý nói nàng ấy đã sớm lường trước được chuyện này, bà ngoại không nên quan tâm loại người như An Mộc Hà.
"Là Vương trưởng lão! Hôm qua ta đã đến gặp Vương trưởng lão và Tôn trưởng lão, từ chỗ ông ta biết được tin tức của An phu nhân. Ông ta định dẫn dắt các trường lão đến hỏi cung chủ về chuyện của An phu nhân, nếu ta chịu hy sinh một lần bám trụ vào Diệp cô nương, thêm củi vào lửa, khiến cung chủ dưới tình thế cấp bách vì bảo vệ Diệp cô nương mà phá hư quy tắc, sẽ càng khó để nhận được sự đồng ý từ các trưởng lão khác. Một khi cung chủ bị các trưởng lão công khai lên án thì sẽ không còn cách nào để chạy thoát, chờ đến khi An phu nhân trở về, thế cục trong cung sẽ khác."
An Mộc Hà nói xong, nước mắt lách tách rơi xuống dưới, cúi đầu thật sâu, cảm thấy rất mất mặt. Vốn dĩ những chuyện này, nếu là trước kia, nàng ta tuyệt đối sẽ không dám làm. Nhưng từ khi nàng ta ý thức được việc cung chủ thích nữ tử làm chuyện khác người, An Mộc Hà bỗng nhiên cảm thấy bản thân nên làm càn một trận, đánh cược một lần vì tương lai của bản thân, dù sao thì đây cũng là cơ hội cuối cùng. Huống chi làm việc như vậy cũng không phải chỉ vì chính bản thân nàng ta, mà cũng là vì muốn An phu nhân trở về càng sớm càng tốt.
"Ta cũng không muốn làm tổn thương đến cung chủ, đều là ý của Vương trưởng lão, ông ta nói cung chủ tính kế An phu nhân, không để phu nhân của tông chủ trước vào trong mắt, nên mới cấm túc hắn để suy nghĩ lại, còn Diệp cô nương... Không đủ phẩm hạnh, thật sự không xứng đáng với vị trí cung chủ phu nhân."
Khi An Mộc Hà nói đến câu cuối cùng, giọng nói dần dần trở nên nhỏ xuống.
“A, nếu nàng không xứng thì chẳng lẽ ngươi xứng à? Lúc trước ta không nhận ra da mặt của ngươi lại dày như thế này."