"Đang gọi chàng đó. " Diệp Xu cười nhìn hắn một cái, nhỏ giọng nhắc nhở.
Tống Thanh Từ đưa hạt dưa đã bóc xong vào trong miệng Diệp Xu.
"Không đi à? "Diệp Xu lại hỏi.
"Nếu ta đi thì ai sẽ cho nàng ăn." Tống Thanh Từ xoay người lấy ra một miếng bánh Mai Tô từ trong hộp thức ăn ra, nhét vào trong miệng Diệp Xu.
Diệp Xu cười đến mức cong cong khoé mắt, cắn một miếng bánh Mai Tô, nhiều mảnh vụn từ vỏ bánh rơi xuống, rơi xuống dưới tàng cây, còn có một ít rơi trên quần áo.
"Giày bẩn mất rồi." Tống Thanh Từ thở dài.
Diệp Xu lập tức thu lại nụ cười trên mặt, nhướng mày hỏi Tống Thanh Từ: "Vậy chàng nói xem người thích giày bẩn có phải cũng 'Thích' bẩn không?"
Tống Thanh Từ sửng sốt, lập tức mỉm cười nhưng không nói.
Trước điện Thí Thần đã đánh nhau túi bụi. Mặc dù ương trưởng lão và Tôn trưởng lão có võ công rất cao cường nhưng dù sao cũng là lấy ít địch nhiều, lúc bắt đầu còn có thể chống đỡ, không được một nén nhang, bọn họ đã tiêu hao quá nhiều sức lực, đương nhiên là không chịu nổi sự vây công của nhiều người như vậy.
Hai người Thạch Thiên Cơ và bà ngoại đều không động thủ, chỉ lạnh lùng đứng ở bên cạnh coi náo nhiệt.
Mười ba vị trưởng lão là lực lượng chủ lực chống lại Vương, Tôn trưởng lão, bọn họ biết rõ hai người này rất khó đối phó, cũng biết rõ lúc này bọn họ nên dựa vào việc này để biểu lộ lòng trung thành, giết hai người Vương và Tôn, có lẽ sau này cung chủ sẽ không so đo với chuyện lúc trước mà bọn họ ăn theo hai người Vương Tôn. Nhưng nếu không làm được, dựa vào tính cách của cung chủ, bọn họ nhất định sẽ bị 'Trả thù'.
Mười ba vị trưởng lão nháy mắt với nhau, lúc này bày ra trận Mai Hoa, lấy năm người tạo thành một trận pháp, mỗi bên trái phải có hai người, lấy trận pháp năm người đối phó với một người, tách nhau chia cắt Vương trưởng lão và Tôn trưởng lão.
Điểm đặc biệt của trận pháp này chính là phối hợp ăn ý, trái phải trên dưới, từng người xuất kích, khiến người bị nhốt khó lo được trái phải trên dưới. Mặt khác còn có ba người khác tùy cơ ứng biến, tận dụng mọi thứ. Thế nên hai bên đánh nhau không được bao lâu, ngực của Vương trưởng lão ngực đã bị 'Tận dụng mọi thứ' đâm trúng một kiếm. Sau khi Vương trưởng lão ngã xuống đất, khiến Tôn trưởng lão phân tâm, khí thế phản kháng cũng suy sụp xuống trong nháy mắt, rất nhanh ông cũng bị trúng một kiếm.
Sau khi hai người bị thương, mười ba vị trưởng lão lập tức giải tán trận pháp, lui sang một bên, không trực tiếp giết chết hai người bọn họ. Những người khác trong Thăng Dương Cung đồng loạt xông lên, vây quanh hai người Vương, Tôn đánh một trận, tình cảnh quá mức kịch liệt và ồn ào náo nhiệt, thế cho nên tiếng hét đau đớn do bị đánh của hai người đều bị tiếng kêu của mọi người bao phủ.
Lúc này Thạch Thiên Cơ mới ra lệnh cho mọi người dừng tay, hắn ta xuyên qua đám người, tiến vào xem bộ dạng của hai vị trưởng lão và lấy tay che miệng lại.
Thạch Thiên Cơ bất đắc dĩ lắc đầu, khiển trách những người kích động quá mức này: "Nhìn xem các ngươi đã làm gì! Sao có thể không để lại chút thể diện nào cho hai vị trưởng lão vậy chứ."
"Bọn họ căn bản không xứng."
"Đúng vậy, thế mà lại dám mạo phạm cung chủ như vậy, xứng đáng nhận lấy cái chết!" Tống Thanh Dung hét lớn, hỏi mọi người có phải như thế không.
Mọi người đồng thanh đáp: "Đúng!"
Thạch Thiên Cơ nở nụ cười hài lòng, ngẩng đầu nhìn về phía chỗ của Diệp Xu và Tống Thanh Từ, giống như đang tuyên cáo với bọn họ, mọi chuyện đã được giải quyết hoàn mỹ.
Bởi vì Diệp Xu ở khoảng cách xa, thi thể hai người Vương Tôn vẫn còn bị đám người vây quanh ngăn trở, cho nên Diệp Xu không thấy được hai người họ bị đánh thành cái dạng gì. Chẳng qua là nếu ngay cả loại người như Thạch Thiên Cơ nhìn cũng không đành lòng mà che miệng lại, xem ra rất thảm thiết.