Diệp Xu dự định đem những cửa hàng này trở thành của hồi môn để tặng cho đại ma đầu, tuy rằng tiền đồ làm ăn của cửa hàng rất tốt, lợi nhuận rất nhiều nhưng Diệp Xu biết mấy thứ này căn bản không thể lọt vào con mắt xanh của đại ma đầu. Nhưng trọng điểm không phải chỗ đại ma đầu muốn cái gì, mấu chốt xem nàng có những gì, nàng chỉ có chút gia sản này, nếu dám không cần thì nàng sẽ không ngủ với hắn nữa!
"Cô nương, nước nóng đã chuẩn bị xong rồi."
Trang Phi cố ý rải rất nhiều hoa mai trắng, từng đóa từng đóa hoa mai nổi lềnh bềnh trên mặt nước, toả ra mùi thơm nhàn nhạt.
Sau khi Diệp Xu vùi cả người vào trong nước, không nhúc nhích ngay lập tức mà chỉ ngây ngốc nhìn phía trước không nói lời nào.
Trang Phi một bên chà lưng cho Diệp Xu, một bên quan sát sắc mặt của Diệp Xu, lúc đầu không dám quấy rầy, sau đó thấy nàng vẫn luôn như thế thì nhịn không được mà hỏi cô nương nhà mình bị làm sao vậy.
Diệp Xu vẫn ngẩn người như trước: "Ta đang suy nghĩ nên chọn cái nào."
"Cái nào? Cái nào là cái nào?" Trang Phi không hiểu.
Sau khi Diệp Xu hoàn hồn, trừng mắt liếc nhìn Trang Phi một cái, muốn nàng đừng nhiều miệng hỏi lung tung: "Nhanh ra ngoài lấy hỷ phục vào."
"Vâng." Trang Phi ngoan ngoãn rời khỏi, trong lòng suy nghĩ nhất định là chuyện mà cô nương suy nghĩ là về phương diện kia, dường như là nàng không biết, dù sao nàng cũng không phải một đứa trẻ.
Sau khi Diệp Xu thay quần áo xong, bà Tô mỉm cười bưng một chén anh đào sữa đông đưa cho Diệp Xu, chỉ sợ lát nữa bận rộn, nàng sẽ không có thời gian để ăn cơm.
Bổ những quả anh đào này rồi bỏ hạt ra, sau khi ngào đường thì nấu thành nước sốt anh đào, miệng bình được niêm phong bằng bùn. Đợi đến lúc này lấy ra, lấy mứt anh đào đã được làm sẵn ra, rồi lấy nước sốt được làm bằng đường mía tưới lên, dùng bát vàng bạc đựng đầy. Lúc ăn, múc từng muỗng một miếng, sữa đông trắng như tuyết nhất định phải tưới thêm chút mứt anh đào đỏ tươi, nhấm nháp ở trong miệng, vừa non mềm vừa chua ngọt, sữa vô cùng thơm ngon, cho dù là bà lão không còn răng và cả đứa trẻ nhỏ ba tuổi cũng sẽ cực kỳ thích món này.
"Món này thật ngon,"
Diệp Xu múc một miếng lớn nhét vào trong miệng, cảm giác thỏa mãn tăng gấp đôi
"Ta đang cảm thấy đói đây, vẫn còn đang cân nhắc xem có nên đến phòng bếp không ––"
"Không được, nay là ngày đại hỷ của người, không được đến nơi đó."
Bà Tô chỉ sợ việc Diệp Xu đã quen xuống phòng bếp, nay cũng nhịn không được mà xuống phòng bếp.
"Không biết mấy ngày nay chàng ấy có ăn uống đàng hoàng không." Diệp Xu không nhịn được mà nhắc mãi tới Tống Thanh Từ.
Theo phong tục của nơi này, bảy ngày trước khi thành hôn thì các cặp vợ chồng mới cưới không được gặp nhau. Đến nay Diệp Xu và Tống Thanh Từ đã bảy ngày không gặp nhau.
"Mỗi ngày người đều đưa đồ ăn qua đó, ngài ấy không đói được đâu." Bà Tô nói.
Lúc này Tô Nhược vừa vào cửa, nghe bà Tô nói vậy, nhịn không được mà cười: "Mẫu thân vẫn chưa nhận ra à, việc mà đại tỷ lo lắng chính là nay tỷ ấy không làm đồ ăn, tỷ phu sẽ không có cơm ăn. Dù sao tỷ phu chỉ thích ăn đồ ăn do chính tay đại tỷ làm thôi."
"Cũng không phải như vậy, người khác làm thì chàng ấy vẫn ăn thôi." Diệp Xu nhỏ giọng giải thích.
Bà Tô, Tô Nhược và Trang Phi chỉ cười không nói lời nào. Tất cả mọi người đều biết rõ chuyện này, cần gì phải nghe nàng giải thích. Tống cung chủ quả thật cũng ăn được đồ ăn do người khác làm, nhưng lượng thức ăn sẽ bỗng trở nên giống như một con chim, chỉ ăn một miếng thôi, tuyệt đối sẽ không ăn quá nhiều, giống như là ăn nhiều thêm một miếng thì sẽ mất mạng.
Thậm chí bà Tô còn nghi nghi, vốn Tống Thanh Từ như vậy là do muốn dính chặt lấy con gái đáng yêu của mình. Khiến bây giờ con gái của mình chỉ vừa tách ra khỏi hắn, là đã nhịn không được mà nhớ thương vấn đề ăn uống của hắn.