Người đàn ông này thật là tâm cơ!
Chẳng qua là như vậy cũng tốt, bà ấy làm mẫu thân cũng không cần phải lo lắng đến việc con rể sẽ thay lòng đổi dạ, nếu dám thay lòng đổi dạ, vậy thì sẽ dứt khoát để con gái bỏ đói hắn đến chết!
"Vậy chúng ta phải nhanh chóng gả con qua đó, nếu để con rể Tống đói bụng thì cũng không được tốt đâu."
Bà Tô mỉm cười đùa nghịch mái tóc của Diệp Xu, bảo Trang Phi đi lấy lược.
Nơi tổ chức hôn lễ của Diệp Xu và Tống Thanh Từ là ở thành Phượng Dương.
Vốn tổ chức ở nơi này là có nguyên nhân, nguyên nhân thứ nhất là đáp ứng với yêu cầu mãnh liệt của đám người Lâm Phong, Lâm Nhược Lan và Lục Mặc. Bọn họ đều muốn tham gia tiệc cưới, mà căn cứ của Thăng Dương Cung lại không thể để tùy tiện bại lộ ra bên ngoài. Thứ hai là quê quán của Tống Thanh Từ cũng ở gần Phượng Dương, thành hôn ở nơi này cũng coi như là an ủi linh hồn trên trời của cha mẹ hắn có linh thiêng.
Bây giờ Diệp Xu đang ở Diệp trạch phía Tây thành Phượng Dương, còn Tống Thanh Từ thì ở phía Đông thành Phượng Dương. Toàn bộ quá trình không có gì quá đặc biệt, mọi thứ đều tuân theo các tập tục bình thường của địa phương này.
Trước khi hoàng hôn, Tống Thanh Từ cưỡi một con ngựa lớn đỏ thẫm, mang theo đội ngũ đón dâu cổ vũ tạp kịch, trên đường đến Diệp trạch vô cùng náo nhiệt. Trên khuôn mặt ngọc của Tống Thanh Từ treo một nụ cười, thần thái nổi bật, thanh cao vượt trội có một không hai, còn có một cỗ cảm giác tiên nhân nhàn nhạt. Dân chúng vây xem ở ven đường cũng nhịn không được mà nhìn chăm chú, nhao nhao khen tân lang này là người anh tuấn nhất mà bọn họ từng gặp nhất từ khi chào đời cho đến nay.
Sau khi Tống Thanh Từ nhảy xuống ngựa, lập tức dạo bước đến trước cửa lớn của Diệp trạch, dâng nhạn làm quà gặp mặt, mời người ở cửa thay mặt thông báo, xin mời tân nương ra ngoài.
"Vậy phải xem ngươi có bao nhiêu thành tâm, cô nương Diệp gia của chúng ta cũng không phải là người có thể tùy tiện lập gia đình như vậy." Lâm Nhược Lan mặc trang phục dành cho nam, chắp tay ra sau lưng bước từ phía sau cửa ra ngoài, mỉm cười với Tống Thanh Từ đang nhíu mày: "Nếu có một ngày, ngươi và nàng ấy cãi nhau, nàng ấy sai, còn ngươi đúng thì ngươi sẽ xử lý như thế nào?"
"Sẽ không bao giờ có ngày này." Tống Thanh Từ nói.
Lâm Nhược Lan sửng sốt, lập tức hiểu được ý của Tống Thanh Từ đang nói là Diệp Xu nhất định đúng, nàng ta vội vàng thay đổi cách hỏi: "Vậy nếu có một ngày, chuyện nàng ấy muốn làm nhất lại khiến ngươi cảm thấy chướng mắt thì ngươi sẽ xử lý như thế nào?"
"Sẽ không bao giờ có ngày này." Tống Thanh Từ vẫn lặp lại câu trả lời lúc trước.
Lâm Nhược Lan nhíu mày: "Ngươi chỉ đang trả lời cho có lệ!"
"Nếu Lâm cô nương không tin, sau khi thành hôn có thể ở với chúng ta vài năm, quan sát vài năm là sẽ biết ngay." Tống Thanh Từ thản nhiên trả lời.
Lâm Nhược Lan bị giọng điệu lạnh nhạt nhưng lại chắc nịch này của Tống Thanh Từ thuyết phục, cảm giác được chắc là hắn không phải đang nói đùa nhưng nói không được tốt, dù sao cũng muốn dọa hắn một cái, có thể khiến cho hắn càng thêm lo lắng cho Diệp Xu cũng tốt.
"Đây là do chính ngươi nói, đừng nghĩ rằng ta sẽ không đến, mà ta sẽ thật sự đến đấy."
"Lúc nào cũng chào đón." Tống Thanh Từ không chút sợ hãi mà trả lời.
"Được rồi, vào thông báo một tiếng, mời tân nương ra ngoài." Lâm Nhược Lan vui vẻ cười rạng rỡ, nói với gia đinh.
Bà Tô tự tay trùm khăn voan cho Diệp Xu. Bà ấy phấn khích đến mức không ngậm miệng lại được, rõ ràng là mỉm cười rất vui mừng nhưng nước mắt lại không ngừng chảy xuống. Cô nương sắp xuất giá rồi, người thành hôn cũng lưỡng tình tương duyệt với nàng, cực kỳ đáng tin cậy, bà ấy thật sự rất vui vẻ, cũng cảm ơn ông trở đã cho bà ấy có cơ hội để có thể nhìn thấy được ngày hôm nay!