"Mẫu thân đừng khóc mà, sau khi xuất giá chúng ta vẫn có thể ở chung với nhau, sẽ không rời xa." Diệp Xu nắm chặt tay bà Tô khuyên nhủ.
Tô Nhược đồng ý, cũng khuyên bà Tô đừng khiến đại tỷ rơi nước mắt theo: "Hôm nay là ngày đại hỷ mà, chúng ta phải mỉm cười vui vẻ mới đúng. Chỉ là ta quá vui mà thôi." Bà Tô lập tức lau khô nước mắt, trả lời Tô Nhược.
"Tân lang đã chờ ở ngoài cửa rồi ạ!" Tiểu nha hoàn nhanh chóng chạy đến truyền tin.
Theo quy củ thì tân nương sẽ được anh em nhà mẹ đẻ cõng ra cửa, Tô Nhược lập tức ổn định chân, chờ Diệp Xu leo lên.
Sau khi Tô Nhược khỏi bệnh và chăm sóc cơ thể suốt nửa năm, trở nên khỏe mạnh hơn rất nhiều so với trước kia. Lúc Diệp Xu được hắn cõng lên, có thể cảm nhận được sức mạnh của Tô Nhược, bước chân vững vàng, tốc độ cực nhanh. Chẳng qua là Tô Nhược luôn luôn làm việc cẩn thận dịu dàng, bao gồm cả việc nói chuyện và đi đường. Hôm nay lại khác thường như vậy, Diệp Xu có thể khẳng định được có chỗ nào đó rất mờ ám.
"Tại sao lại đi nhanh như vậy?"
"Phải đi nhanh một chút mới được, nếu không tỷ phu sẽ chờ đến mức sốt ruột." Tô Nhược nói.
Diệp Xu nghe hắn nhắc đến Tống Thanh Từ, càng cảm thấy mờ ám, nàng nhéo lỗ tai Tô Nhược, nhỏ giọng cảnh cáo hắn: "Mau thành thật khai nhận."
"Ha ha, không có gạt đại tỷ bất cứ chuyện gì cả. Tỷ phu nói, nếu ta có thể nhanh chóng đưa đại tỷ đến trước gặp huynh ấy, huynh ấy sẽ dạy võ công cho ta."
Sau khi Tô Nhược đi được vài bước, nhận ra Diệp Xu ở trên lưng vẫn còn đang im lặng không nói gì, còn có chút lo lắng Diệp Xu bởi vì chuyện này mà tức giận. Hắn vội vàng nhận tội với Diệp Xu, tự kiểm điểm bản không nên vì chút lợi ích này mà 'Bán đứng' đại tỷ.
"Nếu là chuyện tốt thuận lợi như vậy thì đương nhiên phải nhận, sớm muộn gì ta cũng phải gặp chàng ấy. Lát nữa khi nhìn thấy chàng ấy, tốt nhất là đệ cứ chạy tới phía trước, càng nhanh càng tốt, để chàng ấy nhìn thấy đệ đã rất cố gắng, sau này nhất định sẽ dạy đệ thêm mấy chiêu tuyệt thế võ công."
"Đại tỷ nói rất đúng!" Tô Nhược nhanh chóng chạy đi.
"Đã nói với đệ là khi nhìn thấy chàng ấy hãy chạy, bây giờ chạy làm chi, đệ không thấy mệt à."
Tô Nhược căn bản không nghe thấy lời Diệp Xu nói, vẫn điên cuồng chạy, thở hổn hển đưa người đến trước cửa. Diệp Xu thì vội vàng đè lại khăn voan của chính mình, nếu không sớm đã bị gió chạy thổi bay mất rồi.
Tống Thanh Từ nhìn thấy Tô Nhược ra sức như thế, không nhịn được cong khoé miệng, cười rộ lên cực kỳ vừa lòng. Lâm Nhược Lan ở một bên thấy thế, lại càng mỉm cười không chịu nổi, thầm cảm thán Diệp Xu lại nóng lòng xuất giá như vậy, thế mà không thể đợi nổi nửa khắc, quả nhiên là chuyện động phòng hoa chúc rất mê người.
Sau khi Diệp Xu lên kiệu hoa, Tống Thanh Từ lập tức trèo lên ngựa, hắn quay đầu nhìn về phía kiệu hoa, rồi mới ra lệnh cho mọi người bắt đầu di chuyển.
Tiếng trống không ngừng vang lên cả đoạn đường, lung lay lắc lư, trong lòng Diệp Xu cũng đánh trống nhỏ theo, thời gian trôi qua càng lâu thì trống lại càng gõ nhanh hơn.
Sau khi kiệu dừng lại, nghe tiếng bà hỷ hô lên một tiếng dừng kiều, sau khi Diệp Xu ra khỏi kiệu, ngay dưới sự giúp đỡ của Trang Phi vượt qua yên ngựa, ẩn ý mang bình an.
"Có nhớ ta không?" Giọng nam trầm thấp truyền đến, một đôi tay thon dài ấm áp cầm tay phải của nàng. Trái tim Diệp Xu vô cớ đập mạnh lên vài cái, lập tức theo bản năng mà rụt tay lại, kết quả là bàn tay bị đối phương nắm chặt, như đang sợ nàng sẽ chạy trốn.
"Bậc thang, một, hai, ba." Lúc Tống Thanh Từ nắm tay Diệp Xu bước vào trong, thỉnh thoảng sẽ nhắc nhở Diệp Xu phải chú ý dưới chân, khiến Diệp Xu cảm thấy trong lòng rất kiên định, vào giây phút này khi được nghe thấy giọng nói của hắn lại cảm thấy vô cùng dễ nghe và có từ tính.