Phải nằm liệt ở đây một ngày một đêm, không thể cử động nhúc nhích được, cả người như bị gông cùm xiềng xích lại, không có cách nào giãy giụa, thậm chí không thể không chế phân và nước tiểu của bản thân.
Nhịn không được, thật sự là nhịn không được.
Có người dẫn đầu lên tiếng: “Diệp bảo chủ, thực xin lỗi, lúc trước là ta hùa theo lời nói của Trương Tùng, là ta không đúng, ta thành tâm xin lỗi ngài. Diệp bảo chủ, ngài còn xinh đẹp hơn hoa, ngài có đạo đức tốt, cầu ngài tha thứ cho ta.”
“Tốt.”
Diệp Xu lập tức đưa mắt ra hiệu với Trang Phi, nàng ấy hiểu ý nhanh chóng đưa giải dược tặng người này.
Sau khi người này uống xong giải dược, lập tức cả người đều cảm thấy sảng khoái, từ từ bò dậy hoạt động chân tay, rồi nhanh chóng bỏ chạy.
Rất nhiều người thấy vậy, khiến họ thay đổi ý định, sau đó từng người lên tiếng xin lỗi Diệp Xu.
“À, đúng rồi, lời khen ngợi đã nói trước đó không được nói lại lần thứ hai, như vậy thì không đủ chân thành.” Diệp Xu nhắc nhở họ.
“Diệp bảo chủ, nhan sắc tiên tử!”
“Diệp bảo chủ, văn vỏ song toàn!”
“Diệp bảo chủ, tâm địa Bồ Tát!”
“Diệp bảo chủ, đức cao chí xa!”
Sở Nguyệt, Thạch Thiên Cơ và Tống Thanh Từ đi về phía Trai đường.
Nàng ta nhìn thấy Diệp Xu chơi trò này rất thú vị, phóng nhanh vào bên trong.
Thạch Thiên Cơ và Tống Thanh Từ bị bỏ lại phía xong.
"Nàng hơi thú vị." Thạch Thiên Cơ thở dài.
Ánh mắt Tống Thanh Từ thản nhiên nhìn về phía Diệp Xu, trước sau như một, hắn yên lặng không nói gì.
Thạch Thiên Cơ còn cho rằng cung chủ nhà hắn ta không muốn trả lời, chợt nghe nhẹ nhàng nói một câu.
“Ngươi chậm rồi.”
Giọng nói rất nhỏ, nhưng hắn ta vẫn nhận ra trong lời của cung chủ có ý trách cứ.
Đáy mắt Thạch Thiên Cơ hơi biến sắc, lập tức xoay người rời đi.
Tống Thanh Từ tiếp tục đi vào Trai đường, đến bên cạnh Diệp Xu rồi ngồi xuống.
Diệp Xu được đám người kia khen ngợi đến mức mặt mày nở hoa, nàng thấy Tống Thanh Từ tới, thì vội vàng rót cho hắn một ly trà.
"Vừa rồi ta chạy nhanh quá, quên mất ngươi ở phía sau, mời ngươi.”
Tống Thanh Từ tiếp nhận ly trà rồi nói lời cảm tạ, hắn liếc mắt nhìn những người còn sót lại. Những người còn lại này đa phần đều là những người thuộc môn phái có tiếng trong chốn võ lâm, bao gồm đệ tử Xích Cước song hiệp và phái Hoa Sơn. Họ nằm liệt trên mặt đất, sắc mặt xanh mét, thà nhẫn nhục chứ không muốn há mồm cầu xin Diệp Xu.
Sở Nguyệt ở một bên cười ha ha xem náo nhiệt, còn nói lần sau nàng ta sẽ dùng chiêu này.
"Diệp cô nương, ngươi cần gì phải ép buộc họ." Ánh mắt Tống Thanh Từ lạnh nhạt nhìn lướt qua những người này, không có cảm giác đồng tình gì, nhưng mà lời nói ra, cho thấy hắn có sự đồng cảm với họ.
"Không không không không, ta không ép buộc họ, ta chỉ là hảo tâm dạy họ cách làm người." Ánh mắt của Diệp Xu rất nghiêm túc, nàng thẳng thắng giải thích cho Tống Thanh Từ biết nàng đã dụng tâm lương khổ thế nào: "Họ nói chuyện không giữ lời, lúc trước còn vu khống trắng trợn, ta lấy giải dược để khen thưởng, dẫn đường cho những người này sửa lại sai lầm. Ngươi ngẫm lại xem, nếu họ hiểu bản thân họ sai ở đâu, rồi kịp thời sửa lại, như vậy không phải sẽ có ích cho nhân sinh của họ sau này sao?"
"Đúng là rất có đạo lý." Tống Thanh Từ mỉm cười gật đầu, sau đó hắn ôn hòa xin lỗi Diệp Xu, lời nói lúc nãy là do hắn đường đột.
"Thư sinh ngốc, ngươi bị yêu nữ này lừa gạt rồi, nàng ta chính là kẻ lạm sát người vô tội, là nữ ma đầu làm đủ chuyện ác trên đời, dựa vào cái gì mà dám dạy chúng ta cách làm người, đúng là chuyện buồn cười! Nếu ngươi không tin có thể đi khắp nơi để hỏi thăm, nhìn xem nàng ta trong miệng người khác rốt cuộc là thứ gì!"
Lý Tú Châu chưa từng gặp người xấu nào dám mặt dày vô sỉ mà "nói đạo lý" như vậy, bà ấy cực kỳ tức giận, không nhịn được cơn phẫn nộ trong lòng mà phản bác lại Diệp Xu.