“Đêm qua người này lấy cớ đi ra ngoài mãi mà không chịu về, sáng nay có người phát hiện xác người này ở sau núi. Chúng ta còn tìm thấy vài thứ ở hốc cây nơi người này bỏ mình.” Sở Nguyệt để thuộc hạ đưa cho Diệp Xu xem vài món đồ đó.
Có ngân châm, dây thừng, túi vải màu xanh.
Túi vải màu xanh được khâu thành hình người, bên trong còn có hai chiếc lá khô héo.
Vật này phù hợp với suy đoán lúc trước của Mộ Dung Dật, hung thủ đã đặt lá cây vào trong túi, rồi dùng dây thừng cột miệng túi lại rồi treo lên cây, hai đoạn đầu của dây thừng xuyên qua nhánh cây hướng ra bên ngoài viện. Khi một người kéo đầu bên kia của dây túi, một bên khác cũng kéo đầu dây khác, thì có thể kéo mở miệng túi vải ra và đổ hết lá trong túi ra ngoài. Bằng cách này, túi vải xanh nhanh chóng bị kéo đi, mà không thu hút sự chú ý của mọi người. Mà những chiếc lá khô rơi dưới gốc cây, cũng không dễ dàng bị chú ý.
Nhưng mà, loại thủ pháp này cần phải có người ở bên trong giúp đỡ, nhất định là có người ở bên cạnh chứng kiến,
Cho nên lúc gây án, ít nhất là có hai người ở đó, chắc chắn có một người ở bên cạnh hầu hạ giáo chủ.
Tối hôm qua Mộ Dung Dật đã cẩn thận suy nghĩ lại chuyện này, rồi lập tức nói cho Sở Nguyệt biết. Sở Nguyệt nhanh chóng thẩm vấn thuộc hạ, xác định người hiềm nghi, nhưng không kịp đợi nàng ta truy bắt, đã chết ở sau núi.
“Ta nhất định phải tìm người chủ mưu phía sau lưng chuyện này!” Sở Nguyệt nhìn cả đám người nằm gục dưới đất: “Rốt cuộc là ai làm chậm trễ việc tra án của ta?”
Diệp Xu mơ hồ nghe được tiếng đánh nhau bên ngoài, nàng và Sở Nguyệt lập tức đuổi theo âm thanh đó, tới chỗ ở của Thạch Thiên Cơ.
Lúc này, Thạch Thiên Cơ đã bỏ kiếm vào vỏ, khóe miệng nhếch lên nở nụ cười liếc nhìn người đến đây.
Trong viện có sáu cổ thi thể năm tứ tung khắp nơi.
“Là Nam Đảo Lục quái! Nhưng mà thật kỳ quái, sao họ lại chọn thời điểm này để ám sát?” Sở Nguyệt buồn bực nói.
“Có lẽ, bởi vì họ nghe đồn buổi tối Thạch hộ pháp không thích ngủ, chỉ đến rạng sáng mới đi ngủ, nên mới tận dụng cơ hội này. Giờ ăn cơm sáng là thời cơ tốt nhất, có thể hạ dược vào cơm canh nhóm thuộc hạ của Thạch hộ pháp, không còn gì cản trở để trộm bí tịch. Ta suy đoán, họ không chắc chắn bát cơm canh nào sẽ được nhóm thuộc hạ của Thạch hộ pháp ăn phải, cho nên họ quyết định hạ dược tất cả đồ ăn, dù sao thì càng nhiều người ngã xuống thì sẽ càng ít người ngăn cản họ cướp bí tịch.” Diệp Xu suy đoán.
Sở Nguyệt kinh ngạc, đánh giá Diệp Xu: “Ta phát hiện dạo gần đây ngươi càng ngày càng thay đổi.”
“Ta vốn rất thông minh, chỉ là lúc trước ngươi và ta chỉ ở chung trong thời gian ngắn, nên không phát hiện ra thôi.” Diệp Xu không để Sở Nguyện có cơ hội hoài nghi nàng, ngay sau đó nàng phóng đến lục soát thi thể sáu người, tra xem có giải dược của nhuyễn cốt tán hay không.
Trang Phi nhanh chóng tìm thấy hai túi giấy trên thi thể một người, một túi giấy chứa bột phấn trắng sắp hết; một túi giấy còn lại chứa đầy bột phấn màu vàng. Trang Phi nhận ra cái túi còn bột phấn nhiều kia chính là giải dược.
Nhuyễn cốt tán không lấy mạng người, chỉ là sau khi phát tán sẽ khiến người bị trúng mất hết sức lực, không có năng lực hành động. Khoảng một ngày một đêm dược tính của nhuyễn cốt tán mới dần dần biến mất.
Sau khi Diệp Xu trở về Trai đường, nàng phân phó Trang Phi lấy nước đến, để giải dược vào trong trà, rồi chuẩn bị những chiếc bát rỗng.
“Phải thành tâm xin lỗi, rồi khen ngợi ta, mới có giải dược để uống.” Diệp Xu mỉm cười nói với mọi người.
“Ngươi thật quá đáng, vì sao lại muốn bức ép buộc chúng ta như vậy?”
“Chuyện này không phải ép buộc, hai bên tự nguyện mua bán. Ta ra giá như vậy, ngươi đồng ý cái giá này thì mua, không chấp nhận được thì tiếp tục chịu đựng và câm miệng cho ta, ta sẽ không ép buộc các ngươi mua bán!”