Dù sao chuyện này cần nam nhân chủ động, ta không thể nào tưởng tượng được người yên lặng như Tống công tử đây, sao mà… tóm lại, lúc đó ta cảm thấy không nghe thì mất cơ hội, hối hận cả đời.”
Lục Mặc nghe vậy không nhịn được nhíu mày, không thể gật bừa cách làm của Sở Nguyệt.
Đám người Lâm Nhược Lan cũng nhao nhao cảm khái cách làm này của Sở Nguyệt vừa bỉ ổi vừa quá đáng.
"Vậy cuối cùng ngươi có đi nghe không?" Lục Sơ Linh tò mò hỏi.
"Sơ Linh" Lục Mặc lập tức dạy bảo nàng ta.
Lục Sơ Linh biết sai rụt cổ, cười hì hì với Lục Mặc, nhưng vẫn không nhịn được tò mò nhìn về phía Sở Nguyệt, chờ đợi đáp án.
“Đương nhiên đi nghe rồi, may mà khinh công ta tốt, vòng qua trước mặt thủ vệ Thạch Thiên Cơ.” Sở Nguyệt tỏ vẻ đắc ý, nàng ta đứng ở chân tường sau tân phòng.
"Nói mau nói mau!" Lâm Nhược Lan nhìn chằm chằm vào miệng Sở Nguyệt, thúc giục.
Sở Nguyệt bĩu môi, lắc đầu.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ngươi nói mau đi."
Lúc này cả Lục Mặc cũng nôn nóng nghe câu trả lời của Sở Nguyệt.
“Không nghe được gì hết, hai người không làm cái gì hết.” Sở Nguyệt rất tiếc nuối cảm khái: “Xem ra đây là do tìm nam nhân không được, tìm tính tình lãnh đạm quá, không được rồi!”
“Không thể nào!” Lâm Nhược Lan kiên quyết không tin: “Chắc chắn là ngươi nghe nhầm rồi.”
“Sao ta có thể nghe nhầm được.”
“Ngươi nghe nhầm rồi!”
Lâm Nhược Lan cũng không muốn Diệp Xu tìm một nam nhân vô năng thủ tiết, cũng không muốn chuyện này bị truyền ra ngoài khiến Diệp Xu mất mặt, nên lúc này nàng ta chắc chắn phải sửa lại cách nói của Lâm Nhược Lan. Bất kể là trắng hay đen đều phải nói thành trắng.
Sau đó, Lâm Nhược Lan vội vàng đi tìm phụ thân Lâm Phong của mình, muốn kéo ông ấy đi gặp Diệp Xu và Tống Thanh Từ, cầu xin ông ấy bắt mạch cho Tống Thanh Từ xem thử, có lẽ sẽ trị được.
Lâm Phong cũng không tin lời Sở Nguyệt, lại không lay chuyển được nữ nhi cầu xin mình, chỉ đàn 'Tốt bụng’ gật đầu đồng ý. Lâm Nhược Lan phái nha hoàn đi xem Diệp Xu bên kia có tiện hay không, sau đó thì nói lại, nói là người còn chưa thức dậy. Cho đến buổi chiều, hai người mới nhìn thấy Diệp Xu và Tống Thanh Từ.
Lâm Nhược Lan bất động thanh sắc âm thầm quan sát khuôn mặt tỉnh bơ của Diệp Xu, mặc dù tô son trát phấn, nói cười vui vẻ với nàng ta. Nhưng Lâm Nhược Lan nhìn ra được, Diệp Xu vốn không có sức sống như trước kia, mắt hình như còn có chút sưng, son phấn cũng không che được.
“Vạn Hoa sơn trang chúng ta có một tập tục, sau khi phu thê tân hôn thành hôn đều phải mời cha ta bắt mạch, chắc chắn con cháu đầy đàn, có phúc đầy nhà. Thật ra thì lúc đầu không xem trọng cái này, để cha ta bắt mạch chỉ là xem thử điều dưỡng cơ thể thế nào để dễ có con hơn, không biết sao cuối cùng lại thành thông lệ luôn.”
Lâm Nhược Lan trợn mắt nói dối, còn nói ra trò, sau đó cười hỏi Diệp Xu và Tống Thanh Từ có muốn cũng để cho cha mình bắt mạch hay không.
“Tạm thời cứ xem như là phần chúc phúc khác mà cha con tụi ta tặng ngươi đi.”
Có thể mời thần y bắt mạch là chuyện rất nhiều người cầu không được, Diệp Xu thắc mắc điều đó, thấy Tống Thanh Từ cũng gật đầu, nàng đưa tay ra cho Lâm Phong.
Sau khi bắt mạch, Lâm Phong dẫn Lâm Nhược Lan ra ngoài.
Lâm Nhược Lan đợi đi tới chỗ yên tĩnh, nhanh chóng kéo Lâm Phong lại, sốt ruột hỏi ông ấy: “Có phải nàng thương tâm quá độ, can uất khí trệ không? Ta thấy nàng sưng cả hai mắt, tối qua sau khi phát hiện chân tướng chắc chắn tủi thân lắm, nhưng lại cười gượng, ngại nói ra.”
“Gần như là túng dục quá độ.” Lâm Phong trừng Lâm Nhược Lan, bảo nàng ta dù sao cũng đừng lo nghĩ lung tung, cũng đừng lo lắng người ta không có năng lực nữa: “Trái lại ta muốn kê chút thuốc tư âm bổ thận cho tiểu tỷ muộn của ngươi cho khỏe.”
----------