Sau khi Lâm Nhược Lan hiểu lời của Lâm Phong nói, thoáng chốc đỏ mặt, quay đầu tìm Sở Nguyệt tính sổ.
“Ta không có đoán mò! Lời cha ngươi nói có thật không?” Sở Nguyệt nghi ngờ hỏi lại Lâm Nhược Lan: “Ngươi đừng vì chú ý đến thể diện tỷ muội của ngươi cố tình nói thế với ta đó chứ?”
"Lừa ngươi cả đời này thì sẽ không có ai thèm lấy ta!" Lâm Nhược Lan thề.
Dám thề độc như thế, Sở Nguyệt tin.
Nàng ta nghi ngờ xoa cằm, khó hiểu hỏi Lâm Nhược Lan: "Vậy tại sao ta không nghe thấy gì?"
"Quỷ mới biết tại sao." Lâm Nhược Lan tức giận liếc Sở Nguyệt.
“Nói thế thì nhân vật như Tống công tử đây có thể khiến cho Diệp Xu… Khà khà…” Sở Nguyệt cười ha ha như kẻ gian, mặt mày lũ lượt.
Lâm Nhược Lan chỉ ngay vào mũi Sở Nguyệt, cảnh cáo nàng ta đừng làm chuyện nghe chân tường này tiếp: “Nếu bị bắt không về được, ngươi chết thế nào cũng không biết đâu!”
“Vâng vâng vâng.” Sau khi Sở Nguyệt nhận lời qua loa, nhìn Lâm Nhược Lan đi khỏi thì hừ cười, định tối nay đi tiếp.
Tối qua nàng ta cũng không bị bắt, chắc chắn lần này cũng không bị bắt. Vả lại nếu như bị bắt thì làm gì được, cùng lắm nàng ta chỉ nghe chân tường mà thôi, không giết người phóng hỏa, chỉ là làm mọi người khó chịu chút thôi…
Đêm tới, Sở Nguyệt lặng lẽ đẩy cửa ra, định đi tiếp, xoay người đã thấy Thạch Thiên Cơ đứng một mình trong viện, ôm kiếm nhìn nàng ta.
Sở Nguyệt có linh cảm xấu, lúng túng chào hỏi với Thạch Thiên Cơ: “Thạch hộ pháp tới viện của ta làm gì vậy?"
“Ngắm trăng (Thưởng Nguyệt).” Thạch Thiên Cơ nhìn Sở Nguyệt giống như là diều hâu nhìn con mồi.
Chơi chữ.
Sở Nguyệt nhìn bầu trời âm u, cười xòa ha hả: “Trăng sáng ở đâu thế?”
Thạch Thiên Cơ rút kiếm, nhắm ngay Sở Nguyệt: “Có điều ta thích trăng máu hơn.”
Lúc này Sở Nguyệt mới phản ứng trong tên mình có chữ trăng, lúc nãy Thạch Thiên Cơ nói ‘Trăng’ chắc là đang chỉ mình. Trăng máu, đương nhiên ý nói là giết nàng ta thấy máu.
“Ý của ngươi là gì?” Vô duyên vô cớ chạy tới muốn giết nàng ta, đúng là Sở Nguyệt không hiểu, nhưng nàng ta rút kiếm đề phòng, chuẩn bị chống địch.
“Tối hôm qua, dưới cửa sổ đông.” Thạch Thiên Cơ tóm tắt đơn giản rõ ràng.
Sở Nguyệt sửng sốt, thì ra tối qua nàng ta đi nghe lén đã bị Thạch Thiên Cơ phát hiện từ sớm, vậy sao lúc đó hắn ta không ngăn mình?
“Vậy tối qua ngươi đã làm gì, sao không ngăn? Nếu đã để cho ta nghe, sao lúc này tới tìm ta tính sổ?”
“Hôm qua là đại hỷ của chủ thượng, không nên thấy máu.” Dứt lời, Thạch Thiên Cơ xông về phía Sở Nguyệt.
Sau đó đao kiếm hai người đối nhau, đánh leng keng leng keng kịch liệt nóng bỏng.
Đám người Mộ Dung Dật, Lâm Phong và Lục Mặc nghe tiếng cũng tới kiểm tra tình hình.
Mọi người không hiểu xảy ra chuyện gì nhưng thấy hai người ra tay tàn nhẫn vô cùng, hiểu được chuyện này rất nghiêm trọng, vội vàng sai người đi mời Diệp Xu, sợ rằng chỉ có nàng mới có thể giải quyết chuyện này.
“Sau một nén nhang, Sở Nguyệt đánh tới lực bất tòng tâm,sắp không ổn rồi, phát hiện Diệp Xu còn chưa tới, kêu lên xin viện trợ: “Người đâu? Người đâu? Không tới nữa lão nương chết thật đó…”
Mộ Dung Dật vội vã xin tha giúp Sở Nguyệt: “Xin Thạch hộ pháp hạ thủ lưu tình, chắc chắn ta sẽ bắt nàng quỳ xuống, rất xin lỗi.”
Thạch Thiên Cơ không có ý hạ thủ lưu tình chút nào, khoé miệng nhếch lên, hạ thủ ác hơn, phi kiếm đâm bị thương cổ tay cầm kiếm của Sở Nguyệt, sau khi không thể cầm kiếm được thì để mũi kiếm ở cổ Sở Nguyệt.
Sở Nguyệt ăn đau giơ hai tay lên, phẫn nộ trừng mắt nhìn Thạch Thiên Cơ.
“Một đại nam nhân như ngươi ức hiếp nữ nhân thì có bản lĩnh gì chứ!”
“Vậy thì ta không có bản lĩnh.”
Thạch Thiên Cơ giơ kiếm chém về phía cổ Sở Nguyệt, Mộ Dung Dật thấy thế kêu lên, vội vàng tiến lên cản lại, tay không nắm kiếm của Thạch Thiên Cơ, máu đỏ tươi chảy xuống theo lưỡi kiếm.
Mộ Dung Dật cau mày hít một hơi lạnh nhưng không có kêu đau thành tiếng. Mọi người thấy vậy thì vội vàng xin tha cho Mộ Dung Dật, xin Thạch Thiên Cơ giơ cao đánh khẽ.