“Phu nhân không biết sao? Tại Bát Lý Bảo ngoài thành Dương Châu, ngày mai sẽ tổ chức đại hội Luận Kiếm, tuyển chọn ra minh chủ mới của võ lâm, các đại môn phái đều đã tụ tập ở đó.” Mộ Dung Dật giải thích nói: “Phong đại hiệp cũng sẽ đi.”
Diệp Xu quay đầu nhìn Tống Thanh Từ, nàng giật mình nhớ ra mấy ngày trước đã có người bẩm báo chuyện này cho Tống Thanh Từ. Nhưng lúc ấy bởi vì nàng quá mệt mỏi, chỉ một lòng một dạ muốn đánh một giấc, nên không chú ý đến chuyện này.
“Vậy chắc là sẽ náo nhiệt lắm, chúng ta có nên đi góp vui không?” Diệp Xu hỏi Tống Thanh Từ.
Mộ Dung Dật lập tức nói trước: “Thật ra cũng không có gì thú vị, chỉ là luận võ đánh nhau mà thôi.”
Lục Mặc lập tức phụ họa lời của Mộ Dung Dật.
Ánh mắt Diệp Xu dừng lại trên người hai người một lúc lâu, giữ nguyên nụ cười đáp: “Các ngươi nên bận thì bận đi, ta sẽ đi thúc giục phòng bếp làm thêm một chút điểm tâm, lát nữa sẽ gọi người mang đến cho các ngươi.”
Sau khi đuổi hai người đi, Diệp Xu và Tống Thanh Từ cũng rời khỏi cửa hàng điểm tâm, lúc đi về phía khách điếm, lúc này Diệp Xu mới chú ý tới trên đường nhiều người giang hồ hơn trước, tất cả đều đang nói về chuyện đại hội Luận Kiếm, đoán xem ai sẽ là minh chủ mới của võ lâm.
Diệp Xu hỏi Tống Thanh Từ thấy đại hội Luận Kiếm này như thế nào.
“Thú vị.” Tống Thanh Từ trả lời.
“Nếu đã thú vị, chúng ta có thể đến Bát Lý Bảo góp vui.” Lúc Diệp Xu đề nghị chuyện này, trong mắt nàng đầy nhiệt tình, lông mi chợt lóe lên, khuôn mặt đỏ bừng giống như một quả trái cây chín mọng khiến người ta muốn cắn một miếng.
“Hôm nay không được, đã ba ngày rồi chúng ta chưa làm chuyện nghiêm túc.”
Cổ họng Tống Thanh Từ khẽ nhúc nhích, giữ chặt tay Diệp Xu trở về khách phòng.
Sáng sớm Tống Thanh Từ ăn mặc chỉnh tề, rồi gọi Diệp Xu dậy.
“Tại sao lại sớm như vậy? Thanh minh hàn thực, nhà nào cũng cấm lửa, dậy cũng không thể nấu cơm, còn không bằng ngủ nướng.” Diệp Xu nói xong thì chui đầu vào trong chăn, không muốn dậy.
Nói những thứ này thật ra đều là lấy cớ, Diệp Xu cảm thấy quá mệt không dậy nổi. Mỗi lần cùng Tống Thanh Từ xong việc, nàng đều nghiêm túc nghi ngờ cơ thể mình không phải là cơ thể của người luyện võ, vì sao lại không chịu được giày vò như vậy? Nhưng nghĩ lại, nàng là yêu nữ đại danh tiếng lẫy lừng trên giang hồ, giá trị vũ lực trong phái nữ tốt xấu gì cũng có thể xếp vào top 3 toàn giang hồ, tuyệt đối không phải nàng không được, là đại ma đầu rất ma đầu.
“Không xem náo nhiệt nữa sao?” Tống Thanh Từ ngồi bên giường, cười khẽ hỏi Diệp Xu, trong mắt nhìn thấu nhưng lại không nói ra.
Diệp Xu nhớ tới chuyện “đại hội Luận Kiếm”, chui ra từ trong chăn, cười tủm tỉm làm nũng với Tống Thanh Từ: “Phu quân, người ta khát rồi.”
Tống Thanh Từ cười khẽ, trong lòng biết rất rõ suy nghĩ nhỏ của Diệp Xu, vì vậy buông nàng ra, đứng dậy rót nước cho nàng.
Diệp Xu nhân lúc này nhanh chóng lấy quần áo ra khoác lên người, sợ Tống Thanh Từ lại “hầu hạ” nàng mặc quần áo giống như lúc trước. Nàng cũng không cần phải gây sức ép như vậy, mỗi lần đều bị hắn chiếm tiện nghi nửa ngày, có hai lần quần áo không những không được mặc vào mà còn bị cởi ra.
Tống Thanh Từ đưa lưng về phía Diệp Xu, bưng ấm trà chậm rãi rót nước vào trong chén, sau đó bưng chén trà xoay người. Hắn ưu nhã tựa vào bên cạnh bàn, một bên tự mình uống, một bên lẳng lặng cười nhìn Diệp Xu luống cuống tay chân mặc quần áo.
Sau khi Diệp Xu mặc xong quần áo, chén trà trong tay Tống Thanh Từ mới uống được một nửa, Tống Thanh Từ đưa nửa chén trà còn lại cho Diệp Xu.
Vì Diệp Xu hoàn toàn ý chú ý đến việc mặc quần áo, thấy Tống Thanh Từ đến đưa trà, còn tưởng rằng động tác của mình đủ nhanh, rất có cảm giác thành tựu nhận nước trà uống một hơi cạn sạch.
Tống Thanh Từ đưa tay thắt lại dây áo vừa rồi nàng buộc quá lỏng lẻo của Diệp Xu.
Diệp Xu sửng sốt một chút, hơi chột dạ cười ha ha với Tống Thanh Từ.