“Đi thôi.” Tống Thanh Từ nắm lấy tay Diệp Xu.
Bữa sáng của hai người ngoại trừ ăn chút cháo lạnh và món ăn lạnh ra, thì Diệp Xu cố ý làm “bánh nếp táo đỏ” và sữa đông để ăn tráng miệng.
Bánh nếp táo đỏ lúc trước Diệp Xu đã từng làm, đó là sau khi ngâm táo đỏ rồi bỏ hạt, cắt một bên, bọc gạo nếp và đường hoa quế vào, sau đó nhào thành từng viên nhỏ nhồi vào trong quả táo, sau đó cho lên nồi hấp xong để nguội, ăn còn ngon hơn cả lúc nóng, vị dẻo mà mềm, ngọt ngọt.
Sữa đông được làm từ sữa tươi, trái cây sấy khô, đường và tinh bột, bởi vì nguyên liệu là sữa bò non, nên mùi sữa rất thơm, hương vị mềm mượt sánh mịn. Đám người Trang Phi lúc ăn đều không cần dùng thìa, dùng chén nhỏ múc đầy, hút một chút toàn bộ đều chui vào trong miệng, ăn đến mức gọi là thỏa mãn.
“Đột nhiên ta cảm thấy ăn đồ ăn lạnh cũng rất tốt.” Trang Phi hút một bụng sữa đông, cảm thấy mỹ mãn vỗ vỗ bụng, trước kia nàng ấy ghét nhất lúc thanh minh phải ăn đồ ăn lạnh.
Diệp Xu làm một chậu sữa đông, nàng và Tống Thanh Từ mỗi người chỉ ăn một chén nhỏ, còn lại thì đều bị hai người Triệu Lăng và Trang Phi ăn. Diệp Xu không khỏi lo lắng cho tình hình của bọn họ.
“Ăn nhiều như vậy, sẽ không bị tiêu chảy chứ?”
“Không sao đâu!” Trang Phi lại vỗ vỗ bụng của mình, đắc ý nói: “Da rất dày, từ nhỏ đến lớn cũng chưa từng bị hỏng.”
Lúc này, trên đường đột nhiên xuất hiện mấy kiếm khách cưỡi ngựa. Họ dừng lại ở giữa đường, giơ kiếm trong tay lên và hét lên với xung quanh.
“Ai muốn cùng bọn ta đi đánh Lăng Vân Bảo? Tất cả mọi người đều biết mấy năm nay Lăng Vân Bảo đã làm ra chuyện gì trong võ lâm, bây giờ chính là cơ hội tốt để báo thù, nếu có can đảm đồng ý, thì đi theo bọn ta!”
Trên con đường này vẫn luôn là nơi tụ tập của người võ lâm, bởi vì đại hội Luận Kiếm, mà bây giờ nơi này cũng có rất nhiều nhân sĩ võ lâm.
Sau khi mọi người nghe được tin tức đều thò đầu ra, có người hô to đáp lại.
“Lăng Vân Bảo tội ác chồng chất, nhưng với lực lượng của những người như chúng ta mà đi đánh Lăng Vân Bảo, thì thật sự là chê cười!”
“Tất nhiên không chỉ có chúng ta! Sáng nay giờ dần các đại môn phái đã tập kết tấn công Lăng Vân Bảo, hôm nay chúng ta đi thêm lực lượng, chỉ cần mọi người đồng tâm hiệp lực, không phải lo Lăng Vân Bảo không ngã!”
Người hô hào lại chất vấn những người có kinh nghiệm cá nhân, hoặc là thân thích bằng hữu bị Lăng Vân Bảo khi nhục.
“Cho dù trong số các ngươi có người may mắn, chưa từng bị khi dễ, nhưng tương lai ai có thể đảm bảo Lăng Vân Bảo sẽ không tìm tới các ngươi? Đến lúc đó chỉ dựa vào sức một mình thì có thể làm được gì? Chỉ có thể nén giận mà thôi, bây giờ mọi người cùng nhau hợp lực để tiêu diệt Lăng Vân Bảo! Trên giang hồ sẽ không còn thấy gió tanh mưa máu nữa!”
Mọi người lại nghe phái Hoa Sơn, phái Côn Lôn, phái Nga Mi vân vân các đại môn phái đều đang tấn công Lăng Vân Bảo, mới hiểu được, thì ra đại hội Luận Kiếm là giả, các đại môn phái đều triệu tập nhân sĩ võ lâm đến Dương Châu cùng nhau tấn công Lăng Vân Bảo mới là thật.
Chuyện này thật lợi hại, phải biết rằng Lăng Vân Bảo có được tin tức của thiên hạ Bách Hiểu Đường. Làm ra chuyện lớn như vậy, người tham gia nhiều người như thế, vậy mà trước đó không có một người nào để lộ tin tức.
Nhiều năm như vậy, bao nhiêu người võ lâm đã bị Lăng Vân Bảo khi nhục, dám giận mà không dám nói. Hận mình thế đơn lực bạc, không cách nào chống cự. Bây giờ có cơ hội tốt như vậy, đương nhiên là muốn đi, có người đứng ra muốn đi cùng. Cho dù chưa từng bị Lăng Vân Bảo khi nhục, cũng muốn góp một phần sức lực, làm ra hành động hành hiệp trượng nghĩa.
Cho nên không bao lâu sau, mấy trăm người võ lâm tập kết cả một con phố, cùng nhau ra khỏi thành.
Diệp Xu nhíu mày, đối với việc này cũng không quá kinh ngạc.