“Này, ngươi là một khối đầu gỗ không hiểu tình cảm của con người à?” Trang Phi nói xong, phát hiện Triệu Lăng không để ý tới mình, thì cố ý đưa tay lắc lắc trước mắt Triệu Lăng, nhắc nhở mình đang nói chuyện với hắn ta.
Triệu Lăng vẫn không đáp lại.
Trang Phi tức giận trợn mắt, rất có xúc động muốn đánh khối đầu gỗ này, nhưng xét thấy võ công của đối phương cao hơn mình rất nhiều, cho nên vẫn là quên đi thì hơn.
Mắt không thấy tâm không phiền, Trang Phi xoay người định rời đi, thì tay bỗng nhiên bị túm lấy. Nàng ấy kinh ngạc quay đầu lại nhìn, sau đó sững sờ nhìn về phía Triệu Lăng đang kéo tay nàng ấy. Gió thổi đèn lồng đung đưa, sườn mặt của Triệu Lăng lúc sáng lúc tối, từ đầu đến cuối luôn lạnh lùng cương nghị. Triệu Lăng không quay đầu nhìn nàng ấy, vẫn nhìn pháo hoa trên bầu trời, nhưng tay hắn ta giống như rễ cây ngàn năm quấn chặt lấy tay nâng ấy không buông.
Trang Phi sau khi hiểu rõ tình hình, thì lặng lẽ mím khóe môi, không lên tiếng đứng bên cạnh Triệu Lăng, cứ cùng hắn ta nắm tay như vậy, cùng nhau xem pháo hoa trên bầu trời.
Ở đầu bên kia của Quan Tinh lâu, Mộ Dung Dật và Lục Sơ Linh đang ôm nhau.
Lúc tấn công Lăng Vân Bảo, Mộ Dung Dật đã chặn mũi tên độc để bảo vệ Lục Sơ Linh, may mà miệng vết thương không sâu, Lâm Phong đi theo kịp thời xác định độc trên mũi tên, đưa thuốc giải đã chuẩn bị trước đó cho Mộ Dung Dật. Nhưng Lục Sơ Linh vì thế mà tự trách không thôi, đồng thời cũng rất cảm động, đủ loại quan tâm mà Mộ Dung Dật dành cho nàng ta không ngừng quanh quẩn trong đầu Lục Sơ Linh, khiến Lục Sơ Linh nhận ra người mình thực sự yêu chính là Mộ Dung Dật.
Bây giờ có tình chàng ý thiếp, lớp giấy trên cửa sổ hoàn toàn bị đâm thủng, hai người chấm dứt thời kỳ mập mờ, chính thức ở bên nhau không kiêng nể gì.
Sau khi Lục Mặc mời rượu với các môn phái chưởng môn, rồi trở về tìm người, nhưng lại phát hiện mọi người đều có đôi có cặp, có vẻ như cũng không dễ làm phiền. Cho nên đành phải tự mình cười, một mình tựa vào lan can trên lầu năm, ngắm nhìn cảnh đêm trong thành.
Phong Lễ Hòa có quá nhiều bằng hữu, dường như nhân sĩ võ lâm ở đây hôm nay hắn ta đều biết, sau khi uống rượu xong một vòng, thì không cần phải nói, mắt và mũi đều đỏ bừng vì uống rượu. Hắn ta nấc lên một tiếng, đi đến bên cạnh Lục Mặc, sau khi nhìn quanh một vòng, rồi lập tức ôm cổ Lục Mặc.
“Không sao hết, ca ở cùng ngươi.”
“Ta vẫn còn tốt, trong lòng vốn không có người.” Lục Mặc nhìn về phía Phong Lễ Hòa, cố ý trêu chọc hắn ta: “‘Ca’ thì khác.”
“Sao lại khác, kết quả đều giống nhau, hai chúng ta, đều là một người!” Phong Lễ Hòa nửa say nửa tỉnh, giơ một ngón tay cho Lục Mặc.
“Cũng không vội, cứ từ từ mà tìm, ít nhất thì mắt nhìn của ngươi không tồi.” Lục Mặc vỗ vỗ bả vai Phong Lễ Hòa để an ủi nhưng cũng không quên nhân tiện khen cô hắn ta một chút.
“Đó là, ánh mắt ta quá cao, có thể gặp được người hợp tâm ý, đương nhiên ta sẽ rất cảm kích trời cao. Đời người không hẳn phải quan trọng đến việc gặp lại, ta không cầu gặp lại, ta chỉ muốn giống như trước kia, tiêu sái qua cả đời là được. Nhìn hoa nở, thấy đẹp vậy là đủ rồi.” Lúc này ánh mắt Phong Lễ Hòa đột nhiên trở nên trong sáng, như thể hắn ta không hề uống say, nhìn người trông có vẻ rất tỉnh táo.
“Ngươi vậy mà lại buông bỏ.” Lục Mặc có chút bội phục thái độ xử sự của Phong Lễ Hòa, cũng hiểu được vì sao lúc trước muội muội mình lại cố chấp với hắn ta như vậy, thật sự tiêu sái.
“Không, ta không tiêu sái. Là bởi vì ta cố chấp, cho nên không thể không tiêu sái mà thôi.” Phong Lễ Hòa dứt lời, thì liếc mắt về phía của Diệp Xu và Tống Thanh Từ, sau một khắc khóe mắt tràn đầy ý cười, lại có bằng hữu gọi hắn ta đi uống rượu. Phong Lễ Hòa khoát tay áo với Lục Mặc, rồi tiêu sái rời đi.