“Vậy mà nói ở cùng ta.” Lục Mặc thuận miệng oán giận một câu, nhưng thật ra cũng không có ý gì cả.
Hết lần này tới lần khác Sở Nguyệt nghe được lời này, ánh mắt sáng lấp lánh tiến lại gần, đùa giỡn nói: “Ta có thể ở cùng với huynh nha.”
“Đừng, kính xin Sở cô nương cứ tùy tiện.” Lục Mặc dứt lời, thì giậm chân chạy như bay.
Sở Nguyệt lại không nói gì, tiếp tục công cuộc đi tìm tiểu lang quân hợp tâm ý của nàng ta.
Sau khi xem pháo hoa xong, Diệp Xu và Tống Thanh Từ muốn đi, nên bọn họ nói lời tạm biệt với đám người Lục Mặc và Phong Lễ Hòa.
“Sau này các ngươi có kế hoạch gì không?” Diệp Xu hỏi bọn họ.
“Qua trận chiến này, mặc dù tổn thất không tính là quá nghiêm trọng, nhưng mỗi nhà đều có thương vong, cho nên cần phải trở về để nghỉ ngơi và hồi phục một thời gian.” Lục Mặc nói.
Mộ Dung Dật cũng gật đầu.
Phong Lễ Hòa sờ cằm: “Ta muốn đến bờ biển phía bắc một thời gian, ta nghe nói lúc bên đó tuyết rơi mà đi ngắm biển thì sẽ rất đẹp, cho nên không thể bỏ qua.”
Lục Mặc lại hỏi Diệp Xu có sắp xếp gì.
“Trở về cùng hắn, bọn ta cũng không có chí hướng lớn gì hết, chỉ cần sống cuộc sống qua ngày tạm bợ là được.” Diệp Xu ngửa đầu cười hỏi Tống Thanh Từ nàng nói có đúng hay không.
Tống Thanh Từ chỉ nhìn Diệp Xu, dịu dàng cười gật đầu.
“...”
Đám người Lục Mặc, Phong Lễ Hòa nghiến chặt răng, dường như không hẹn mà cùng oán thầm một nội dung trong lòng.
Các người vậy mà còn gọi là cuộc sống tạm bợ à? Rõ ràng chính là ngày thần tiên khiến người ta cực kỳ hâm mộ!
Diệp Xu lại nói lời tạm biệt với cha con Lâm Phong, Lâm Nhược Lan.
Mọi người lập tức hẹn nhau sau này rảnh rỗi thì trao đổi thư từ, có thời gian cũng có thể tụ tập. Nhưng tương lai bọn họ có một khoảng thời gian dài rất bận rộn, dù sao minh chủ mới của võ lâm vẫn chưa được chọn ra, còn có rất nhiều chuyện phiền toái tiếp theo cần giải quyết. Mộ Dung Dật có trách nhiệm lớn nhất, hắn ta phải nhanh chóng thực hiện lời hứa lúc trước hắn ta đã hứa với Tống Thanh Từ, dẫn dắt Hồng Liên giáo và toàn bộ võ lâm đi tới làn gió mới.
Những chuyện còn lại, đã không cần Diệp Xu và Tống Thanh Từ quan tâm. Bởi vì nhân vật phản diện lớn nhất đã bị đánh bại, dựa vào năng lực của nhân vật chính Mộ Dung Dật, tất cả mọi chuyện đều sẽ được thực hiện một cách thuận lợi, chẳng qua là vấn đề thời gian mà thôi.
Diệp Xu và Tống Thanh Từ hai người vui vẻ nắm tay nhau, đi về phía khách điếm.
Vì sợ bị nhận ra sẽ phiền toái, nên lần này Diệp Xu ra ngoài đã bịt mạng che mặt màu trắng. Gió đêm thỉnh thoảng thổi qua, luôn vén tấm mạng che trắng của nàng lên, mỗi lần vén lên, Tống Thanh Từ đều sẽ liếc mắt nhìn Diệp Xu một cái.
Sau khi bị Tống Thanh Từ nhìn ba lần, Diệp Xu cuối cùng cũng nhịn không được nữa, hỏi Tống Thanh Từ đang nhìn cái gì.
“Nàng.”
Câu trả lời này đủ “thành thật”, chẳng khác nào không trả lời.
Đại ma đầu nhất định là cố ý, ngại nàng nói không đủ nhiều.
Diệp Xu lại không thể không phí võ mồm: “Ý của ta là, vì sao mỗi lần tấm mạng che bị thổi bay lên là chàng lại nhìn ta?”
“Không dám nói.” Tống Thanh Từ ý vị thâm trường nhìn Diệp Xu, khóe miệng lọ ra ý cười rất rõ ràng. Đây rõ ràng là đang tuyên bố: Ta vẫn đang trải thảm, mau hỏi ta, tiếp tục hỏi ta.”
Diệp Xu thật sự không muốn để hắn thực hiện được ý định, nhưng mà nàng không nhịn được, lòng hiếu kỳ hại nàng thuận theo mưu kế của Tống Thanh Từ, cho nên một bên nàng chỉ đành kêu gào kháng cự ở trong lòng, một bên ngoài miệng lại lên tiếng hỏi hắn vì sao.
“Nương tử đeo tấm mạng che này, có phải vì để quyến rũ ta không?” Tống Thanh Từ nói.
Diệp Xu sửng sốt một chút, nàng còn chưa kịp chỉ trích Tống Thanh Từ, thì đã nghe Tống Thanh Từ cười khẽ một tiếng, tự mình trả lời trước.
“Xem ra là đúng rồi.”