Diệp Xu biết Diệp Hổ là ai, tính cách ra sao, lúc này lão ta đã đi đến bước đường cùng, là một người điên bên bờ vực sắp sụp đổ, nên chuyện gì lão ta cũng có thể làm được.
“Muốn Trang Phi còn sống, ta phải đi một mình.”
Trên mặt của Triệu Lăng lộ ra vẻ kỳ quái: “Phu nhân đi quá nguy hiểm.”
Diệp Xu đảo mắt nhìn về phía Tống Thanh Từ: “Ta có thể.”
Tống Thanh Từ đột nhiên ngước mắt lên, trong đôi mắt màu đen lộ ra sự lạnh lùng trống rỗng.
“Đi đi.”
Hắn đồng ý.
...
Tuyệt Tình Nhai nằm trên một ngọn núi tương đối dốc đứng, cách thành Dương Châu mười dặm. Ngọn núi này vốn cũng không tính là nổi danh, nhưng bởi vì ngọn núi này cách quan đạo tương đối gần, giao thông thuận tiện, mà trên núi lại có một vách đá dốc đứng, nên luôn có nam nữ trẻ tuổi vì tình mà đến đây tự tử, về sau cái tên “Tuyệt Tình Nhai” đã lan truyền ra trong địa phương.
Diệp Xu một mình leo lên đỉnh núi, thấy Diệp Hổ một tay cầm kiếm, tay kia nắm chặt cổ áo Trang Phi, giống như túm lấy một con gà, hoàn toàn khống chế Trang Phi.
Hai tay Trang Phi bị trói chặt ở phía sau, còn bị điểm huyệt câm. Nàng ấy thấy Diệp Xu tới, thì mạnh mẽ lắc đầu giậm chân, ý bảo Diệp Xu đừng tới, trong mắt tràn đầy ý sốt ruột. Trang Phi một chút cũng không muốn liên lụy đến Diệp Xu, dĩ nhiên đã có ý muốn chết, thế nhưng Diệp Hổ đã nhìn thấu tâm tư của nàng ấy, kiếm cũng không chịu đặt lên cổ nàng ấy, còn cắt đứt con đường chủ động tự sát của nàng ấy.
“Thành thật một chút.”
Diệp Hổ thật sự chê Trang Phi phiền, lúc trước thì luôn la hét kêu loạn, nhưng sau khi điểm huyệt câm vẫn không thành thật. Diệp Hổ dứt khoát điểm huyệt khiến cả người Trang Phi không thể động đậy, làm nàng ấy chỉ có thể trừng mắt.
“Quả nhiên ngươi tới rồi.” Diệp Hổ không thấy ngạc nhiên cười, nhìn chằm chằm vào Diệp Xu.
Diệp Hổ vẫn như thường ngày, mặc một thân huyền bào sạch sẽ, dáng người mảnh khảnh, ánh mắt nham hiểm hung ác, nhan sắc anh tuấn so với lúc trước cũng không thay đổi, nhưng hôm nay trên mặt lại nhiều hơn vẻ mệt mỏi, trong mắt phủ đầy tơ máu, trông càng khát máu và điên cuồng hơn.
Diệp Xu nhìn chằm chằm Diệp Hổ trong chốc lát, sau đó mới hoàn hồn, khàn giọng hỏi lão ta: “Ngươi muốn làm gì?”
“Ta có thể muốn làm gì, tất nhiên là muốn cùng nữ nhi yêu quý của ta vui vẻ tụ họp một chút.”
Diệp Hổ đột nhiên cười rộ lên, làm cho người ta có cảm giác càng u ám đáng sợ hơn.
“Nữ nhi tốt của ta vì tìm được chỗ dựa lớn vững chắc hơn nên đã vứt bỏ phụ thân nuôi nấng nàng từ nhỏ đến lớn không để ý đến. Cái này cũng được thôi, nhưng ngươi vậy mà vẫn tính kế ta, để trượng phu của ngươi hợp lại với các đại môn phái đối phó ta. Phá hủy Lăng Vân Bảo, hủy hoại tâm huyết hai mươi năm của ta! Ha ha ha... Diệp Xu, ngươi đủ lợi hại! Con gái Diệp Hổ ta nuôi ra quả nhiên không kém, rất ác độc, thật không tệ, giống như ta vậy.”
Diệp Xu im lặng nghe Diệp Hổ nói, nước mắt bỗng nhiên rơi xuống, cười khổ một tiếng.
“Ngươi bắt Trang Phi, uy hiếp một mình ta tới nơi này, là có mục đích gì?”
Diệp Hổ đột nhiên thu lại nụ cười trên mặt, vô cùng lạnh lùng nhìn chằm chằm Diệp Xu, sau đó đột nhiên rống lên với nàng: “Tại sao ngươi lại phản bội ta? Ta nuôi nấng ngươi lâu như vậy, ta đối xử với ngươi còn chưa đủ tốt sao? Nếu không có ta, thì ngươi sẽ có ngày hôm nay sao? Được, ngươi muốn giết ta, có thể, nhưng vì sao không thể chờ ta diệt trừ phái Hoa Sơn? Vì sao lại cấu kết với đám tiểu tử phái Hoa Sơn cùng nhau đối phó ta!”
“Ta chính là một người vong ân bội nghĩa tâm địa tàn bạo, xin lỗi. Nhưng bên cạnh ngươi vẫn còn người không phản bội ngươi, ví dụ như Bạch Tú Tú, nàng ta đối xử với người vẫn luôn rất trung thành và tận tâm.” Diệp Xu lại cười khổ một lần nữa sau đó, ánh mắt đột nhiên sáng lên, hơi có chút kích động hỏi Diệp Hổ: “Ta lấy Bạch Tú Tú để trao đổi Trang Phi với ngươi thì thế nào? Ta sẽ để ngươi đi!”