Diệp Hổ nghe xong lời này, như thể nghe được chuyện cười gì đó, lão ta cười nhạo: “Ta muốn nàng ta làm gì, một thứ không dùng được, tùy nàng ta đi tìm chết như thế nào cũng được. Ta cũng không tiếc mạng sống, chỉ cần tiêu diệt phái Hoa Sơn, thì bất cứ lúc nào ta cũng có thể chết. Nếu ngươi đồng ý sẽ vì ta mà tiêu diệt Hoa Sơn để trao đổi Trang Phi, thì ta có thể cân nhắc.”
Diệp Hổ dứt lời, thì giải huyệt câm của Trang Phi.
“Cô nương, đừng hứa với lão ta! Mặc kệ ta, đừng để mắc mưu của lão ta!”
Diệp Xu liếc mắt nhìn Trang Phi một cái, sau đó nhìn về phía Diệp Hổ: “Được, ta có thể đồng ý với ngươi.”
Diệp Hổ sửng sốt một chút, sau đó cười ha ha, thậm chí cười đến mức có chút đau bụng.
“Khi ta là một đứa trẻ ba tuổi? Chỉ dựa vào một cái miệng tùy tiện dỗ dành ta một câu là ta sẽ tin? Mấy ngày nữa, ta muốn ngươi tận mắt chứng kiến, thuộc hạ ngươi coi trọng sẽ cùng ta rơi xuống vách núi chết như thế nào. Không chiếm được sự hiếu kính của ngươi, thời điểm cuối cùng sau khi ta chết, có thể khiến ngươi đau khổ, khiến ngươi chịu giáo huấn dài dài cũng không tệ. Cả đời cho đến khi về già, mỗi lần nghĩ đến ta đều sẽ nghiến răng nghiến lợi, đây là chuyện tốt đẹp biết bao. Dù sao ta cũng không còn sống được bao lâu, cho nên ta sẽ kiếm thêm một người chôn cùng mình.”
“Ta không có lệ với ngươi, ta nghiêm túc.” Diệp Xu khàn giọng, lời nói đã yếu ớt, nước mắt không ngừng chảy xuống.
“Muốn cứu nàng ấy thì ném kiếm đi, thành thật đi tới đây.” Diệp Hổ nói.
Diệp Xu tháo bội kiếm bên hông ra, giơ hai tay đi về phía Diệp Hổ: “Ta đến đây.”
Vừa dứt lời, Diệp Hổ liền đẩy Trang Phi trước mặt ra, giữ chặt Diệp Xu, điểm huyệt Diệp Xu. Lúc này truyền đến tiếng động lạ, Diệp Hổ lập tức nắm chặt Diệp Xu để chặn trước cơ thể của mình.
Trang Phi vẫn khuyên Diệp Xu đừng làm như vậy, nàng ấy vẫn ở trong trạng thái bị điểm huyệt, sau khi bị đẩy ngã xuống đất cũng không kịp quan tâm đến đau đớn, chỉ trơ mắt nhìn Diệp Hổ bắt được Diệp Xu, khóc rống kêu to.
“Không.”
Trong bụi cây có hình bóng của vài tên ảnh vệ, mỗi người cầm nỏ nhắm ngay vào Diệp Hổ, Diệp Hổ dùng Diệp Xu chắn ở trước người mình. Tống Thanh Từ lập tức đi lên vách núi, đối đầu với Diệp Hổ ở khoảng cách xa.
Diệp Hổ thấy Tống Thanh Từ, vội vàng kéo Diệp Xu lui về phía sườn dốc vài bước.
“Ai dám động thủ, thì ta sẽ giết nàng.” Diệp Hổ dùng kiếm kề vào cổ Diệp Xu, cảnh cáo tất cả mọi người.
Tống Thanh Từ bình tĩnh đảo mắt nhìn lướt qua, ý bảo thuộc hạ rút nỏ. Triệu Lăng lập tức dẫn người kéo Trang Phi trên mặt đất đi, giải huyệt cho nàng ấy. Trang Phi đã khóc đến thở không nổi, nước mắt ào ào chảy ra, nhìn Diệp Xu thì lại muốn xông lên, nhưng bị Triệu Lăng trực tiếp nhéo sang một bên.
Diệp Hổ sớm đã đoán được Tống Thanh Từ sẽ dẫn người nằm sấp ở gần đó, cho nên ngay từ đầu, lão ta đã dùng Trang Phi để chắn trước người mình, đưa lưng về phía vách núi, mục đích chính là để tránh có ám khí làm lão ta bị thương.
Lão ta nói để Diệp Xu “một mình”, cũng chỉ là để dành thời gian nói chuyện một mình với Diệp Xu trước, lấy Trang Phi làm điểm yếu uy hiếp Diệp Xu giao nàng vào tay lão ta. Dù sao ở khách điếm, không thể cướp Diệp Xu từ bên người Tống Thanh Từ dưới mí mắt ám vệ nhiều như vậy. Cho nên lão ta chỉ có một chiêu này, dùng Trang Phi để uy hiếp.
“Nhận lời giúp ta diệt trừ phái Hoa Sơn, thì ta sẽ thả nàng ra.” Diệp Hổ nhìn về phía Tống Thanh Từ.
“Được.” Tống Thanh Từ lập tức đồng ý.
“Ha ha ha...” Diệp Hổ điên cuồng cười không ngừng, đương nhiên lão ta sẽ không tin lời Tống Thanh Từ nói, cung chủ Thăng Dương Cung có năng lực gì đương nhiên lão ta rõ ràng hơn ai hết , bây giờ Tống Thanh Từ vì Diệp Xu mà buông tha cho lão ta, nhưng chỉ cần Diệp Xu rời khỏi khống chế của lão ta, thì Tống Thanh Từ nhất định sẽ có một trăm phương pháp đẩy lão ta vào chỗ chết.