Không có Lăng Vân Bảo, thì lão ta cũng chỉ là một con rắn độc bị nhổ răng, đương nhiên không có bất kỳ uy hiếp và năng lực tự bảo vệ mình.
Lão ta thua rồi.
Nhưng cho dù lão ta có thua, thì cũng sẽ không để cho những người khiến lão ta thua sống thoải mái!
Khóe miệng Diệp Hổ cong lên một nụ cười xấu xa, lão ta muốn kéo Diệp Xu nhảy xuống vách núi.
“Chúc các ngươi trăm năm hảo hợp.” Tống Thanh Từ nhếch khóe miệng lên, lạnh lùng chúc mừng.
Diệp Hổ vốn định mang theo Diệp Xu nhảy xuống vách núi, chợt nghe lời này, đột nhiên giật mình, lập tức trừng mắt về phía Diệp Xu.
Diệp Hổ lấy tay túm lấy mặt nàng, dùng sức kéo da thịt trên mặt nàng. Diệp Xu che mặt kêu đau, lúc này Diệp Hổ mới chú ý tới tiếng khàn khàn của nàng không bình thường. Vốn lão ta cho rằng Diệp Xu khàn giọng là bởi vì quá đau lòng gây ra, nhưng hóa ra đó chỉ là ngụy trang.
“Ngươi không phải Diệp Xu sao? Ngươi là ai?”
Một phần của da mặt giả cuối cùng cũng bị xé ra, lộ ra một đôi lông mày và đôi mắt, làm Diệp Hổ liếc mắt một cái đã nhận ra đây là Bạch Tú Tú.
“Lão bảo chủ!” Bạch Tú Tú rưng rưng nhìn Diệp Hổ, trong đôi mắt không chỉ có sợ hãi và chột dạ, mà còn tràn ngập thâm tình.
“Ngươi...” Diệp Hổ nghĩ không ra vì sao Bạch Tú Tú lại giúp Tống Thanh Từ làm loại chuyện này, lão ta tức giận vung kiếm muốn giết Bạch Tú Tú. Bạch Tú Tú nhắm mắt lại, thản nhiên chấp nhận.
Tống Thanh Từ phi thân dùng quạt ngọc chặn kiếm của Diệp Hổ. Diệp Hổ không ngờ Tống Thanh Từ sẽ cứu Bạch Tú Tú, không khỏi cười nhạo, sau đó lập tức đánh với Tống Thanh Từ.
Diệp Hổ đã bị thương, nội lực căng thẳng. Một tay Tống Thanh Từ để sau lưng, chỉ dùng một tay đánh nhau với Diệp Hổ, vả lại phòng thủ là chính, không có ý định chủ động tấn công, Diệp Hổ hoàn toàn không phải là đối thủ của hắn.
Loại khinh miệt này khiến Diệp Hổ cực kỳ tức giận, lão ta dốc hết sức lực để đánh với Tống Thanh Từ, nhưng lại phát hiện đối phương dường như vẫn đứng yên tại chỗ bất động, thấy chiêu hủy chiêu. Lão ta càng cố hết sức thì càng thở hổn hển, Tống Thanh Từ lại thong dong ứng đối, chỗ lợi hại chính là chiêu thức rất nhẹ rất nhanh, nhanh đến mức khiến người ta không thấy rõ hắn có chiêu thức gì, đương nhiên cũng không thể đoán ra và phá được chiêu thức của hắn.
Nếu như lão ta không bị thương, có lẽ còn có thể chơi đùa dùng thủ đoạn may mắn để đào thoát, nhưng bây giờ lão ta như một con kiến bình thường, hoàn toàn không phải là đối thủ của con mãnh hổ trước mắt này. Ngực Diệp Hổ đột nhiên bị đầu quạt đánh trúng, nội lực rất lớn, giống như một cái chùy ngàn cân đánh mạnh vào ngực lão ta, tất cả lục phủ ngũ tạng gần như bị vỡ vụn. Không ngờ chiêu thức của hắn nhẹ nhàng nhưng đánh xuống lại nặng như vậy.
Miệng Diệp Hổ phun ra một ngụm máu, ngã trên mặt đất, hoàn toàn không có lực phản kháng.
Tống Thanh Từ ghét bỏ mà ném quạt, hờ hững liếc mắt nhìn Diệp Hổ đang hấp hối trên mặt đất, không muốn nhìn lần thứ hai.
Bạch Tú Tú thấy thế, vội vàng tới đỡ Diệp Hổ, khóc hỏi lão ta có đau hay không.
Diệp Hổ ghét cay ghét trừng mắt nhìn Bạch Tú Tú một cái, nhưng lại không có sức lực đẩy nàng ta đi.
“Diệp Xu đâu? Ngươi nên biết Trang Phi quan trọng như thế nào với nàng. Ngươi dám để nàng ta thay Diệp Xu đến, ngươi không sợ ta nhìn thấy rồi giết Trang Phi sao?” Diệp Hổ không cam lòng hỏi Tống Thanh Từ, bây giờ lão ta rất hối hận vì sao mình không trực tiếp giết Trang Phi ngay từ đầu, mặc dù không kéo Diệp Xu cùng chết, nhưng ít nhất như vậy sẽ làm cho Diệp Xu khó chịu hối hận cả đời.
“Tối qua nàng ấy quá mệt mỏi.”
Tống Thanh Từ nói một câu, khiến Diệp Hổ lại phun một ngụm máu. Mặc dù khuôn mặt của những người khác ở đây vẫn duy trì sự nghiêm túc, nhưng mặt kéo căng thật sự rất khó chịu.