Trong thời điểm đó, giống như có mười tám bóng người và mười tám thanh kiếm đồng thời đâm xuống mặt đất, sau đó xuất ra một chiêu tiếp theo, mỗi một chiêu đều nhanh hơn chiêu trước. Cuối cùng Tống Thanh Từ đứng vững trở lại trung tâm trận pháp, sóng đất tung bay hạ xuống, sau đó, trên mặt đất đột nhiên xuất hiện những cột máu, mỗi một cột đều nhuộm đỏ mặt đất, lá khô và cỏ dại trên mặt đất.
An toàn, tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm.
Diệp Xu kinh ngạc vỗ tay, quả thực không thể tin được, vừa rồi Tống Thanh Từ đã thử ra Cửu Linh kiếm pháp để phá trận pháp. Nhưng không biết vì sao, miêu đến trong tay hắn lại biến thành Thập Bát Linh kiếm pháp, thật sự là quá rung động quá mê người!
“Lợi hại!” Diệp Xu nhanh chóng chạy đến trước mặt Tống Thanh Từ, không để ý bụi bặm trên người hắn, ôm lấy hắn.
“Bẩn.” Tống Thanh Từ ghét bỏ chính mình.
“Ta thích.” Diệp Xu nghiêng đầu, hôn một cái lên hai má Tống Thanh Từ: “Nam nhân của ta là lợi hại nhất!”
Ánh mắt Tống Thanh Từ chậm lại một chút, giọng có chút nghiêm túc, mang theo ý tứ cảnh cáo.
“Xu Nhi.”
“Hả?”
“Sao không thấy nàng nói lời này trên giường?”
Những người khác hoàn toàn bị phớt lờ, lúc này đã không còn mắt nhìn, không nghe thấy. Dưới sự ra hiệu của Trang Phi, Triệu Lăng và đám thị vệ chỉ biết làm đầu gỗ, xoay người sang chỗ khác, bịt tai lại.
Diệp Xu xấu hổ: “Nói không nên lời.” Ở trên giường ngữ cảnh hoàn toàn không giống nhau, được không?
Tống Thanh Từ như có điều ngộ ra: “Xem ra ta không đủ cố gắng.”
“Không, chàng không cần cố gắng đã rất lợi hại rồi.” Diệp Xu sợ Tống Thanh Từ sau này sẽ ra sức gấp bội, vậy thì nàng thật sự không còn đường sống, nàng nhất định sẽ trở thành tàn phế, người vô dụng vân vân. Diệp Xu nhanh chóng hiểu ra vấn đề, mềm giọng nói: “Được thôi, về sau sẽ nói cho chàng nghe.”
“Ngoan.”
Tống Thanh Từ gãi sống mũi Diệp Xu, sau đó kéo nàng nhanh chóng ra khỏi rừng trúc, cưỡi ngựa trở về, để Diệp Xu mau chóng thực hành lời nói của nàng.
Đám người Trang Phi, Triệu Lăng còn đang quay lưng che lỗ tai, đứng tại chỗ chờ đợi hơn nửa ngày, mới phát hiện người đã không có ở đây, nên vội vội vàng vàng đuổi theo.
...
“Nam nhân của ta là lợi hại nhất!”
Cổ họng Diệp Xu thật sự sắp khàn, bản thân nàng đã âm thầm đếm, trước đó tổng cộng chín mươi chín lần, thêm câu này nữa là vừa đủ.
Đủ rồi, nàng kiên quyết không nói, khiến nam nhân thật sự không quen!
Tống Thanh Từ khẽ hôn lên má và tai Diệp Xu, không hề phiền mà cọ vào vành tai và tóc mai của nàng.
“Xu Nhi.”
“Hả?” Diệp Xu không có tinh thần miễn cưỡng đáp lại, muốn tuyên bố với Tống Thanh Từ nàng sẽ thực hiện đại kế ngủ, bảo hắn mau ngậm miệng lại!
“Không đủ.”
Diệp Xu: “?”
Ba lần mà vẫn không đủ! Ngươi đợi đấy, ta xuống đất viết hưu thư, hưu ngươi hoang dâm vô độ, đồ lưu manh!
“Chỉ cần ở bên nàng thì cả đời cũng không đủ.” Tống Thanh Từ nói hết lời, lại hôn lên môi Diệp Xu, hôn đến khi Diệp Xu khó thở mới không nỡ buông ra, trong con ngươi màu mực của hắn nhiễm vô số tình cảm dịu dàng: “Chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau, được không?”
Diệp Xu lập tức cảm động gật đầu: “Đương nhiên, nhất định là vậy, nam nhân tốt như chàng ta sẽ không buông tay, mặc kệ đời nào ta đều không nỡ.”
Này? Xin hỏi người vừa nói muốn viết hưu thư là ai? không biết! không biết!
Tống Thanh Từ vươn ngón út ra, muốn nghéo tay với Diệp Xu.
Diệp Xu bật cười, không ngờ tới đại ma đầu còn có lúc ngây thơ như vậy. Nàng cũng phối hợp vươn ngón út ra, móc vào ngón tay Tống Thanh Từ.
Nghéo tay, cuộc sống mãi mãi không bao giờ thay đổi.
Diệp Xu và Tống Thanh Từ sẽ luôn ở bên nhau.
Tiểu yêu nữ và đại ma đầu sẽ luôn ở bên nhau.
----------