Diệp Xu vừa vào rừng trúc đã không ngừng nhìn xung quanh quan sát, nhíu mày nghi hoặc.
“Sao vậy?” Tống Thanh Từ hỏi.
“Rừng trúc này hình như có chút không thích hợp, không giống như lúc tới.” Trí nhớ của Diệp Xu đặc biệt lợi hại, Tống Thanh Từ cũng không hoài nghi độ chính xác của nó. Hắn cảnh giác nhìn quanh bốn phía, hai ba bước đi tới trước mặt mọi người.
Tất cả mọi người im lặng nín thở.
Có một tiếng động rất nhỏ, giống như tiếng lá rung nhè nhẹ, cũng giống như tiếng đất nứt ra.
Bỗng nhiên cách ba trượng có một bụi trúc rung lớn hơn một chút, nhưng cũng không tính là đặc biệt rõ ràng.
“Lui về phía sau, có trận pháp.”
Dưới sự nhắc nhở của Tống Thanh Từ, tất cả mọi người lui về phía sau.
Tống Thanh Từ rút bội kiếm của Triệu Lăng ra, một mình đi về phía trước, trực tiếp đi vào trung tâm trận pháp. Bụi trúc xung quanh lúc này mới nhúc nhích, như thể có người mai phục dưới đất, chạy tới chạy lui với tốc độ cực nhanh, nương theo bụi trúc làm chỗ nấp, lúc đứng yên sẽ khiến người ta không phân biệt được rốt cuộc là đang ở chỗ nào.
“Đây chẳng lẽ là Địa trúc trận đã thất truyền từ lâu? Trước kia ở Lăng Vân Bảo, ta mơ hồ nghe trộm được Thí Ảnh hình như đang tìm người nào đó luyện trận pháp lợi hại, chẳng lẽ chính là cái này?” Trang Phi bỗng nhiên phản ứng lại, sợ hãi không thôi: “Ta nghe nói trận pháp này có thể trói bất kỳ cao thủ nào, chưa từng có người sống sót đi ra. Chúng ta nhanh đi cứu cô gia!”
Triệu Lăng ngăn cản Trang Phi: “Không vào được, trận pháp này biến hóa kỳ lạ, nếu có người ở bên ngoài hỗ trợ phá trận, sẽ chết nhanh hơn.”
“Lão bảo chủ cho dù chết cũng không cho người ta được sống yên ổn, ta nguyền rủa lão ta vĩnh viễn không được siêu sinh!”
Diệp Xu cũng từng nghe nói về Địa trúc trận, trong võ lâm lan truyền ra rằng hậu nhân phái Quỷ Cốc mai danh ẩn tích trăm năm nghiên cứu ra.
Người bị vây trong Địa trúc trận, phần lớn đều bị chôn sống đến chết. Người bày trận đều là những người được huấn luyện còn sống trong đất cát, hắn, nếu bọn họ là người giỏi bơi dưới nước, thì bọn họ cũng sẽ bơi dưới đất. Thử nghĩ xem một gã cao thủ không biết bơi, nếu ngươi kéo gã vào trong nước đánh nhau, ngay cả khi gã có lợi hại đi chăng nữa, thì liệu gã có thắng được không? Tất nhiên là không. Tương tự như thế, đất cũng vậy.
Cho nên dựa theo lý luận này, mặc dù Tống Thanh Từ là cao thủ hàng đầu, thì khi gặp phải loại trận pháp này cũng rất nguy hiểm.
“Vậy phải làm sao bây giờ!” Trang Phi nôn nóng đến mức sắp khóc, đều trách nàng ấy, hại cô nương nhà mình và cô gia lâm vào hiểm cảnh.
Diệp Xu vỗ vỗ bả vai Trang Phi, để nàng ấy bình tĩnh lại, xem tình huống trước rồi nói sau.
“Hiện tại khóc cũng vô dụng, bình tĩnh đối mặt mới là quan trọng.” Nàng tin tưởng đại ma đầu có can đảm đi vào, thì cũng có lòng tin và biện pháp đối phó.
Lá khô trong rừng đột nhiên bay lên, bụi đất bay lên, vô số bóng dáng màu vàng như ẩn như hiện trong bụi đất bay lên, có lẽ có hơn trăm người. Diệp Xu chưa từng thấy loại cảnh tượng này, nó giống như sóng đất cuồn cuộn do hình người tạo ra, giống như nước lũ cuồn cuộn có thể dễ dàng cuốn người đi. Dần dần, những con sóng đất này bắt đầu chìm xuống, xuyên qua bụi đất bay lượn hỗn độn trên không trung hỗn độn, Diệp Xu nhìn thấy Tống Thanh Từ mặc xiêm y màu xanh, độ cao hình như thấp hơn một đoạn, giống như sóng đất chìm xuống, người càng ngày càng thấp...
Lúc này Diệp Xu có chút lo lắng, nàng vẫn nhìn chằm chằm bóng dáng của Tống Thanh Từ, cảm giác khẩn trương không thôi, lòng bàn tay cũng bắt đầu đổ mồ hôi.
Tống Thanh Từ như cảm ứng được gì đó, đột nhiên quay đầu lại nhìn nàng một cái.
Diệp Xu còn chưa kịp phản ứng, Tống Thanh Từ đột nhiên nhảy lên trời cao, lập tức phi cước giẫm lên thân trúc.