Ta vào phòng thay quần áo, lúc này nếu nàng nhịn không được mà chạy trốn, thì không cần ta ra tay, ảnh vệ sẽ thưởng cho nàng một đao. Nàng bình tĩnh lại, an phận đứng yên tại chỗ, chờ ta xuất hiện.
Sau khi đi đến núi, ta khen trăng sáng, và nàng ấy đã phản bác lời nói của ta.
“Nhưng đến mười lăm tháng sau, nó vẫn sẽ tròn, vòng đi vòng lại, luôn luôn như vậy. Ta lại cảm thấy, trăng tròn luôn ở đó, thời gian rất nhiều, thật dài thật lâu.”
Nàng hình như nhận ra được ta không có ham muốn “sống” trong lời nói của ta, vội vàng biện hộ, đến khuyên giải ta.
Ta không có tình yêu với cuộc sống, nhưng nàng ấy có một mong muốn rất lớn với cuộc sống.
Nàng nghe thấy ta đói, ngay lập tức kéo ta vào nhà bếp, nói rằng nàng sẽ tự mình nấu cháo cho ta. Cung chủ Thăng Dương Cung sao có thể để người ngoài biết được nhược điểm. Cho dù nàng không phát hiện được thân phận của ta, thì cũng phải diệt khẩu để phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn. Ta tiện tay cầm lấy nhánh củi, đảo mắt lại thì thấy nàng cười ngọt ngào, nói cho ta biết cháo đã nấu xong rồi, để ta nếm thử một chút.
Thấy nàng cười, thấy dáng vẻ nghiêm túc chuyên chú của nàng ấy, thấy khát vọng của nàng đối với cuộc sống, ngửi thấy mùi gạo tràn ngập trong không khí, ta bỗng nhiên muốn ăn một ngụm cháo.
Hương gạo tinh tế, ấm áp, uống một ngụm vào bụng, thì cảm thấy dạ dày ấm áp, lại muốn uống ngụm thứ hai.
Ta hỏi tên nàng.
Nàng rất thông minh, có lẽ nàng rất rõ ràng thân phận thật sự của mình rất dễ khiến ta nổi lên sát tâm, cho nên nàng không dám lộ ra tên thật, chỉ nói với ta tiểu danh.
Thôi, thả cho nàng một con ngựa.
Chỉ là lúc đó không nghĩ tới, duyên phận của ta và nàng chỉ là vừa mới bắt đầu.
Ngày hôm sau, ta lại ăn đậu phụ chiên của nàng, thì càng cảm thấy thức ăn có thể nuốt xuống.
Ta đã biết thân phận của nàng, giang hồ đệ nhất yêu nữ Diệp Xu, cũng biết được nàng từng có lòng mưu đồ bí tịch trong tay Thạch Thiên Cơ. Nhưng ta cũng không nghi ngờ những gì ta tận mắt nhìn thấy, nàng cũng không xấu như trên giang hồ truyền, cũng không có hứng thú đối với đồ vật trong tay Thạch Thiên Cơ. Sau đó, ta nhận thấy ai đó đang theo dõi nàng, và ta biết rằng những người xung quanh nàng đang ép buộc nàng, điều này đã chứng minh suy nghĩ của ta.
Nàng vẫn giả bộ hợp lòng người giả vờ không biết ta, thậm chí còn cố tình làm bộ bảo vệ ta ở trước mặt người khác.
Mọi thứ dần dần phát triển thành nàng nấu ăn cho ta mỗi ngày, ta bắt đầu mong đợi lần sau khi nàng gặp ta sẽ có biểu hiện như thế nào, sẽ mang đến món ăn ngon gì.
Việc xảy ra tại Pháp Hoa tự đang được tiến hành theo kế hoạch. Nàng hình như nhận ra điều gì đó, hoặc là đã sớm đoán trước được điều gì, nên đã chuyển hết tiểu hòa thượng vô tội trong chùa ra ngoài, thật ra nàng không chuyển đi, thì ta cũng sẽ không để người thương tổn đến những đứa trẻ này. Sau đó nàng nhân cơ hội chạy trốn, muốn rời xa Pháp Hoa tự thị phi này.
Trên đời này đã có rất ít người hay chuyện gì có thể khơi dậy sự hứng thú của ta, nàng chính là một trong số ít.
Ta vốn không có hứng thú gì trong chuyện Pháp Hoa Tự, nhưng bà mụ đưa ta ra ngoài giải sầu, muốn bồi dưỡng hứng thú sống sót của ta. Hiện giờ ta thật sự đã có hứng thú với con người nàng, ta đương nhiên nên đuổi theo nàng.
Ta đưa ngọc cốt độc nhất của cung chủ Thăng Dương Cung cho nàng. Nàng cẩn thận cất đi, mặc dù cũng không biết ngọc bội này đủ để thống lĩnh toàn bộ Thăng Dương cung, chỉ biết thứ này không hề rẻ, dáng vẻ rất đáng giá, cho nên vẫn rất cẩn thận cất đi, không dám đeo nó ra. Rất có thể là sợ nàng không cẩn thận làm vỡ, rồi sau đó ta tìm nàng tính sổ.
Con đường đi cùng nàng thú vị hơn ta mong đợi. Ta cũng dần dần biết khó khăn của nàng, Lăng Vân Bảo phiền toái, muốn cùng nàng vượt qua tất cả, coi như báo đáp lại vì nàng làm đồ ăn ngon cho ta.