Dù sao những món ăn nàng làm cho ta, đều phải cực kỳ tỉ mỉ dụng tâm mới làm được, có đủ chân thành trong đó, thậm chí khiến người ta cảm thấy có chút cảm động.
Ta dần dần cảm thấy nàng chăm chỉ nấu ăn cho ta như vậy, không chỉ nấu ăn, mà còn có một thứ gì khác trộn lẫn trong đó, dù sao nàng luôn khen ta đẹp.
Lúc đến Lư Châu, bạn tốt của Phong Lễ Hòa là Kim Vạn Lượng nhận được lệnh Bạch Mai giả, ta vốn không có hứng thú đối với việc này, nhưng thấy hắn ta thường xuyên quấy rầy nàng, mà ngay từ đầu nàng đã rất nghi ngờ nhân phẩm của Kim Vạn Lượng. Ta lựa chọn tin nàng, điều tra quả nhiên lấy được chứng cớ Kim Vạn Lượng làm điều xấu. Ta sai người hạ lệnh Bạch Mai thật sự cho Kim Vạn Lượng.
Lúc “Quỷ trạch” cùng nhau bảo vệ Kim Vạn Lượng, cùng nhau chống cự Thăng Dương Cung, nàng thật sự gặp được “quỷ”, lại bỏ nhào về phía ta khiến ta ngã xuống đất, cưỡi trên người ta. Sau đó cùng nàng đuổi theo quỷ, vào rừng trúc. Nàng ôm chặt lấy cánh tay ta, lúc ở trong rừng trúc tứ quỷ, nàng sợ tới mức cho rằng bọn ta thật sự sắp chết, nàng nói với ta “Ta thật sự đối với ngươi...”, tiếc nuối cho nửa câu nói sau, lúc ấy ta cảm thấy nửa câu sau nên là “thích rất lâu” và các loại lời nói khác.
Sau đó, nàng luôn xấu hổ khi nói chuyện với ta, ta càng chắc chắn rằng là bởi vì nàng muốn thổ lộ với ta trong rừng trúc, bởi vì xấu hổ thẹn thùng khi đối mặt với ta.
Sau đó ta tặng Diệp Xu một chiếc trâm ngọc hoa đào để đáp lại, nàng chủ động đến lấy lòng ta, ta mới phản ứng được nàng trốn ta không phải thẹn thùng, mà là vì tính tình đùa giỡn của ta, cho nên mới không muốn nói chuyện với ta, muốn dùng sự im lặng lạnh lùng để “chống lại” sự quá phận của ta.
Nàng thực sự đã suy nghĩ quá nhiều.
Nhưng không may, nàng lại khen ta rất nhiều, và chính thức nói rõ với ta rằng nàng thích ta.
Ta tin, vì hai bọn ta là “lưỡng tình tương duyệt”, vốn định lúc ấy ta muốn thẳng thắn thú nhận thân phận của ta với nàng, bởi vì nghe nàng nói nàng đã chịu đủ lừa gạt, ta đột nhiên khó mở miệng, lại cảm thấy sợ. Đây là lần đầu tiên ta sợ mất đi kể từ cái chết của cha nương ta, sợ rằng một khi ta mở miệng, nàng biết ta lừa dối nàng, nàng sợ thân phận của ta, sẽ làm giảm tình yêu với ta, nàng sẽ rời bỏ ta. Dù sao một đường này đều là nàng trả giá, dụng tâm hầu hạ ta ăn cơm, mà ta lại không làm gì cho nàng hết.
Ta muốn cùng nàng giải quyết chuyện phiền toái của Lăng Vân Bảo trước, chứng minh sự chân thành của ta với nàng, tình cảm sâu đậm hơn, sau đó mới nói cho nàng biết thân phận của ta.
Từ khi biết được bọn ta là “lưỡng tình tương duyệt”, trái tim ta luôn ngọt ngào, rất ngọt ngào. Nghe nàng nói thích ta, nghe nàng nói rằng nàng thích ta như những đám mây cuồn cuộn trên bầu trời, ta cảm thấy trái tim ta chết chìm trong nước của ta đã hoàn toàn sống lại.
Ta thề sẽ đối xử tốt với cô nương này, chiều chuộng nàng và đối xử tốt với nàng trong suốt cuộc đời của mình.
Thẳng đến đêm đó, nàng ở Lăng Vân Bảo trúng túng xuân tán.
Nàng dùng hết sức vùng vẫy, muốn chống lại dược tính phát tác, ngâm mình trong hồ nước lạnh đến mức run rẩy.
Lúc ta tìm được nàng, nàng vẫn còn hơi tỉnh táo, nàng nói nàng không muốn, ta đương nhiên sẽ không cưỡng cầu nàng. Sau đó bởi vì dược lực phát tác, nàng dần mất đi lý trí, bắt đầu nói rất nhiều chuyện vớ vẩn, nhưng đó cũng là lời thật lòng trong lòng nàng.
Thì ra nàng đã sớm biết thân phận của ta, nàng cũng không thích ta, nàng sợ ta giết nàng, nàng muốn sống, nàng vì muốn sống, cho nên mới nghĩ hết biện pháp lấy lòng ta.
Thì ra những gì ta cho là “dụng tâm chân tình”, ở chỗ nàng chỉ là vì sống.
Nàng không yêu ta.
Nàng không thích ta.