“Thế nào?” Diệp Xu khẩn trương muốn biết cảm giác của Tống Thanh Từ đối với việc thai động, ánh mắt sáng lên, mong chờ hắn nói về cảm giác lần đầu làm cha.
Tống Thanh Từ trầm mặc mặt một lúc lâu, mới nói: “Nó lại dám đá nàng, nên lĩnh phạt.”
Diệp Xu: “...”
Sai trọng tâm rồi được không!
Diệp Xu bắt đầu có chút nghi ngờ liệu Tống Thanh Từ rốt cuộc có thể làm một người cha tốt hay không. Nghi ngờ này kéo dài cho đến sau khi Diệp Xu sinh con, nàng thấy Tống Thanh Từ vui vẻ ôm đứa nhỏ với vẻ mặt tràn đầy một cảm giác vui sướng không thể hình dung, cho nên mới bỏ đi ý niệm trong đầu này.
Về sau, nghe nói Tống Thanh Từ đang tìm dược tuyệt tử, Diệp Xu mới biết lời nói ngày đó của hắn thật sự không phải nói đùa.
“Đừng mà, ta muốn sinh con cho chàng, hơn nữa không phải chàng muốn ba đứa sao?”
“Khi nào?” Tống Thanh Từ hỏi ngược lại.
“Vào đêm Lăng Vân Bảo bị đánh chiếm, mọi người ở thành Dương Châu chúc mừng, lúc chúng ta xem pháo hoa về, chàng đã nói “ba đứa nhỏ rất náo nhiệt”.” Diệp Xu ôm cánh tay Tống Thanh Từ, cười hì hì cảm khái: “Rõ ràng lúc đó chàng rất muốn có con.”
Tống Thanh Từ yên lặng nhìn Diệp Xu, thấy nàng vui vẻ đủ rồi, mới chậm rãi nói: “Ta chỉ thuận miệng cảm khái một câu thôi, không có ý gì khác.”
“À” Diệp Xu xấu hổ.
“Thì ra nương tử sớm đã có ý định sinh con cho ta, ngược lại khiến ta rất cảm động.”
Tống Thanh Từ bởi vậy mà đặc biệt vui vẻ, toàn bộ Thăng Dương Cung cuối cùng cũng cảm nhận được niềm vui khi cung chủ nhà mình có con, tất cả đều thở phào nhẹ nhõm. Từ khi phu nhân mang thai, khuôn mặt của cung chủ lúc nào cũng u ám hơn trước kia, đúng cũng là sai, khiến bọn họ không dám thở mạnh, lúc gặp cung chủ sợ tới mức chỉ hận không thể tự vẫn tại chỗ.
Lúc Diệp Xu mang thai lần nữa, Tống Thanh Từ rất lo lắng Diệp Xu sẽ nôn nghén giống như lần mang thai trước. May mà lúc này đứa nhỏ trong bụng hiểu chuyện hơn, Diệp Xu trên cơ bản không có phản ứng gì quá lớn, cái gì cũng có thể ăn, hơn nữa khẩu vị đặc biệt tốt. Thế cho nên mới năm tháng, người đã mập lên một vòng.
Diệp Xu nhìn mình trong gương, dùng bàn tay nhỏ bé “mũm mĩm” ưu sầu vuốt ve khuôn mặt “mũm mĩm” của mình, buồn rầu hỏi Tống Thanh Từ.
“Hình như càng ngày càng mập, nếu có một ngày ta mập như heo, thì chàng còn thích ta như trước đây không?”
“Ta chưa bao giờ thích lợn.” Tống Thanh Từ đang vội vàng hồi âm, sau khi nghe Diệp Xu nói, mắt cũng không ngước lên, trực tiếp lạnh nhạt trả lời.
Vô tình nói ra mới là lời nói chân thật nhất trong lòng. Quả nhiên nam nhân là động vật thị giác, nữ nhân trở nên xấu xí trở nên mập mạp thì nam nhân sẽ không thích, mặc dù đứa nhỏ trong bụng này có phần của hắn, nhưng hắn cũng không đau lòng.
Tên cặn bã!
Diệp Xu hung hăng mắng Tống Thanh Từ ở trong lòng, nàng đã bắt đầu tưởng tượng cảnh sau khi nàng sinh con sẽ mang theo hai đứa trẻ một lớn một nhỏ, cõng hành lý, bóng lưng hiu quạnh đáng thương, phẫn nộ rời khỏi Thăng Dương Cung.
“Ta vẫn chưa thấy nàng biến thành heo con, cho nên tương đối mới mẻ, ta sẽ thích.” Tống Thanh Từ viết thư xong, thì đặt bút xuống, nói xong nửa câu sau.
Diệp Xu cười khúc khích, những hình ảnh vừa tưởng tượng lập tức tan thành mây khói.
“Có một câu trước kia ta đã rất muốn nói nhưng sợ nói ra sẽ khiến nàng tức giận, cho nên mới không nói.” Tống Thanh Từ đi tới trước mặt Diệp Xu.
“Cái gì?” Diệp Xu hỏi ngược lại.
“Thịt thịt, nhéo thích lắm.” Tống Thanh Từ nhéo mặt Diệp Xu, ánh mắt nhìn xuống: “Nơi đó lại càng.”
“Lưu manh!”
“Không thể phụ lòng sự mong đợi của nương tử đối với ta, cho nên hôm nay vi phu nhất định sẽ làm lưu manh.”
Nhất định phải sờ cho đến khi Diệp Xu đánh hắn sau đó lại cầu xin tha thứ, Tống Thanh Từ mới cười dừng lại.
...