Diệp Xu gọi tất cả những món làm bằng thịt, như thịt gà hầm với rau rừng, thịt cừu luộc, chân thỏ rán, bánh bao nhân thịt, bánh khoai môn, khau nhục, bánh bao với cơm, thêm lạc và một bình rượu.
Mọi người ở trong chùa làm thỏ tận mấy ngày liền rồi, hôm nay nhất định phải ăn ăn cho đã rượu thịt, ăn thỏa thích đến no bụng thì thôi.
“Thịt muốn ăn bao nhiêu thì ăn, nhưng rượu thì chỉ được uống một vò, không được uống nhiều. Chúng ta ra ngoài nhất định phải đề cao cảnh giác."
Diệp Xu nhỏ giọng dặn dò xong thì liền liếc mắt quét qua những thực khách khác trong đại sảnh, bọn họ ăn mặc phong cách khác nhau, nhưng nhìn qua cũng không giống kiểu nhân vật đơn giản. Diệp Xu cảm nhận được bọn họ cũng đang cảnh giác với những người xung quanh y như mình.
Cuối cùng hai món bánh bao nhân thịt và khâu nhục cũng mang đến, đây là hai món khiến Diệp Xu tò mò nhất, chắc hẳn nó được liệt vào hai món ăn đặc sắc của triều đại này, Diệp Xu cầm đũa lên vui vẻ chuẩn bị ăn cơm.
“Diệp cô nương cuối cùng cũng đến rồi!”
Diệp Xu đến lặng người sửng sốt, nghe thấy người gọi liền ngẩng đầu lên, vừa hay nhìn thấy Tống Thanh Từ đang đi từ trên lầu xuống.
Lách cách!
Chiếc đũa rơi xuống đất.
Diệp Xu phấn khích đứng phắt dậy, đi qua nghênh đón Tống Thanh Từ: “Lúc ta mới đến không thấy bóng dáng công tử đâu, còn đang nghĩ xem nên làm thế nào đây, không ngờ công tử đã đến sớm như vậy. Nhưng rõ ràng công tử đi sau ta mà, sao giờ lại đi trước ta rồi?”
“Bọn ta may mắn, gặp được người dân địa phương ở đây, chỉ cho bọn ta một con đường tắt. Gần đây chỉ có một quán trọ cách đó mấy chục dặm, ta nghĩ rằng Diệp cô nương đi đường mệt mỏi, chắc chắn sẽ đến đây nên ở đây đợi sẵn.” Tống Thanh Từ nhẹ nhàng giải thích.
“Công tử quả thật là may mắn.” Diệp Xu cười mỉa công nhận. Nhưng trong lòng đã hoài nghi thực ra không phải như vậy, có lẽ Tống Thanh Từ đã sớm biết có đường tắt như vậy nên cố ý giày vò nàng. Nhưng vì không có chứng cứ nên Diệp Xu không dám nói cũng chẳng dám hỏi.
Diệp Xu phát hiện Tống Thanh Từ lại nhìn mình, bỗng dưng nhận ra gì đó, vội vàng lịch sự hỏi hắn đã ăn tối chưa.
“Chưa ăn.” Triệu Lăng một mặt nghiêm nghị đi phía sau Tống Thanh Từ. Vốn dĩ từ đầu đến cuối đều không nói một lời nhưng nghe được câu hỏi ăn cơm chưa thì mồm miệng lại nhanh hơn bất kì ai.
“Nhưng mà món ăn ở đây đều không hợp khẩu vị, ta chỉ thấy “bánh bao thịt” này cũng khá ngon.”
Diệp Xu phát hiện cái gọi là “bánh bao thịt” này rất giống với bánh bao, to bằng nắm tay của người lớn, chỉ là vỏ ngoài có hơi khác một chút.
Vỏ bánh bao dày hơn một chút, vỏ của “bánh bao thịt” này vừa mềm lại trong suốt, có thể nhìn rõ một viên thịt màu hồng nhạt được bao bọc bên trong lớp vỏ, dùng đũa tách lớp vỏ ra, nước súp thơm phức bên trong chảy ra. Thịt lợn rừng tươi mềm được trộn với một lượng hành gừng vừa đủ, không chỉ khử mùi hôi của thịt lợn mà còn giữ lại mùi thơm nguyên bản nhất của thịt một cách hoàn hảo.
Món ăn dân dã nơi miền núi hiếm có này, chỉ có thể dùng cách nấu đơn giản này mới có thể làm nổi bật hương vị tự nhiên ban đầu của các nguyên liệu này được.
Diệp Xu lấy một đôi đũa mới, cắn một cái hết nửa cái bánh bao thịt. Thịt băm được bọc trong vỏ bánh mềm, cắn một miếng đầy miệng lập tức cảm giác rất thoả mãn, thật sự là hạnh phúc tràn ngập nơi đầu lưỡi.
Thật là thơm!
Diệp Xu vui vẻ nheo mi mắt thành một đường chỉ, cắn thêm một miếng nữa, bỏ nửa cái bánh còn lại vào miệng. Hai má phồng lên làm khuôn mặt phồng thành hình tròn, rất giống một chú sóc nhỏ.
Cách ăn của Diệp Xu rất thu hút, ai nhìn thấy cũng sẽ cảm thấy đói, không thấy đói nhưng cũng vẫn muốn ăn.
Tống Thanh Từ hơi do dự, nhưng vẫn đưa mắt lên nhìn chiếc bánh bao thịt.