Triệu Lăng lập tức hiểu ra, lấy một cái bát gắp một cái bánh vào, đưa đến trước mặt Tống Thanh Từ.
Tống Thanh Từ cúi đầu nhìn một lát, sau đó lấy đũa gắp cái bánh đưa đến miệng, lịch thiệp cắn một miếng nhỏ, sau đó quay đầu bưng bát, nhổ miếng vừa cắn ra.
Diệp Xu vừa mới nuốt cái bánh thứ hai xuống bụng, nhìn thấy cảnh này lập tức sững sờ. Nàng biết đại ma đầu này mắc chứng rối loạn ăn uống nhưng nàng chưa bao giờ thấy hắn nôn mửa.
Triệu Lăng nhanh chóng đưa một chiếc khăn tay đến, rót trà, dùng cơ thể mình che mặt Tống Thanh Từ, ngăn cho người ngoài nhìn vào hắn.
Lần nôn này khó tránh khỏi sự chú ý của các bàn khác, mọi người đều đổ dồn sự chú ý về Tống Thanh Từ. Thức ăn trong miệng bọn họ nôn không được mà nuốt cũng không xong, cảm thấy vị thư sinh này quá yếu đuối, chỉ gây cho người khác phiền phức.
Không hiểu sao Bảo chủ lại chịu nổi hắn, vì sao nhất định phải đưa hắn ra ngoài du ngoạn, chẳng lẽ là vì hắn đẹp trai sao?
Tống Thanh Từ khẽ nhíu mày, dùng chiếc khăn lụa trắng lau miệng, dễ thấy khuôn mặt hắn đầy vẻ khó chịu.
Diệp Xu cảm thấy có cơn gió lạnh vừa thổi qua toàn bộ sống lưng của mình.
Thử tưởng tượng xem, một người mắc chứng kén ăn, bị ép ở ngoài đường cả một ngày trời, phơi nắng phơi gió, chẳng dễ dàng gì mới đến chỗ nghỉ ngơi ăn cơm, thức ăn vừa đến miệng lại nôn ra, còn có thêm một đám người nhìn hắn, sao không bực dọc cho được.
Người bình thường khó chịu cũng không sao nhưng để đại ác ma khó chịu thì rất có thể sẽ xảy ra một trận tàn sát, chỉ cần ai nhìn thấy bộ dạng xấu xí của hắn đều sẽ bị giết mất!
Mà bánh bao thịt lại là do nàng vừa mới giới thiệu cho Tống Thanh Từ, nàng không thể trốn tránh trách nhiệm được.
Những vị khách bàn bên đã dùng bữa xong, bàn trống nên Diệp Xu đuổi đám thuộc hạ của mình sang bàn bên ăn cơm, sau đó hỏi tiểu nhị trong bếp có cháo không.
“Có, buổi sáng vẫn còn thừa, có thể…”
“Đương nhiên không thể.” Tống Thanh Từ đến đồ tươi còn chẳng ăn được huống chi là đồ ăn thừa.
Diệp Xu bảo Tống Thanh Từ đợi một chút, sau đó nàng xắn tay áo đi vào bếp. Nàng trả tiền xong, sai đầu bếp vo gạo, nhanh chóng nấu cháo. Gạo tấm chín nhanh nên không tốn nhiều thời gian.
Diệp Xu sai người đi lấy mấy miếng cà tím khô chưng đường, ngâm vào nước, đợi cà tím mềm ra, gắp hai miếng hấp một chút rồi lấy ra, cắt thành miếng nhỏ xào chung với đùi gà rừng. Ba miếng còn lại cắt thành miếng nhỏ, nhúng bột rồi chiên lên trong chảo.
Lúc Diệp Xu đến sau nhà bếp, thấy một cây mận trong sân vừa mới chín, nên hái mấy quả mận chua, nghiền nát lấy nước, thêm đường và nước tương, làm nước chấm đơn giản đặt cạnh đĩa cà tím chiên.
Nguyên liệu trong nhà bếp phong phú hơn trong chùa nhiều. Khi Diệp Xu bày thức ăn, thuận tay cho thêm vài lá cần tây, hoa mẫu đơn được khắc từ của cải trắng và ít rau dại, trang trí cho món ăn thêm sặc sỡ.
Làm xong ba món này thì cháo cũng đã được nấu xong, nóng hổi mang ra cho Tống Thanh Từ.
Diệp Xu vốn dĩ không dùng những nguyên liệu khác trong phòng bếp mà trực tiếp chưng cà tím với đường. Thứ nhất là nhanh, thứ hai là lần trước Tống Thanh Từ có ăn qua cũng không chối từ. Hắn đã đi cả một ngày nên giờ rất đói bụng, nếu như món ăn mới không hợp khẩu vị của hắn thì chẳng những lãng phí công sức còn làm đại ma đầu càng thêm không vui. Vậy nên, Diệp Xu đã đưa ra một lựa chọn an toàn.
Món cà tím chưng đường của Diệp Xu vốn là món khai vị, Nhưng bây giờ nó được hấp, xào, chiên, mỗi món đều có hương vị riêng, thế nào cũng sẽ có món hợp khẩu vị Tống Thanh Từ.
Sau khi ba món này được đặt lên bàn, mùi vị chua ngọt mặn không giống nhau thoang thoảng khắp căn phòng, thỉnh thoảng nhìn ba món ăn màu sắc đẹp đẽ như vậy khiến người ta càng thèm ăn hơn.