Có vị khách không biết nhìn thấy ngay lập tức vẫy tay gọi tiểu nhị muốn gọi một phần như vậy.
Tiểu nhị trong quán chỉ biết cười giải thích: “Xin lỗi, những món ăn này quán ta không có là do cô nương kia tự làm đấy ạ.”
Vị khách này nhìn Diệp Xu, nàng xinh đẹp dễ thương, đôi mắt tinh nghịch, thoạt nhìn rất thông minh. Nhìn cô nương này lưng đeo kiếm, bước đi nhẹ nhàng như gió, cũng là một võ công giang hồ, vả lại kỹ năng cũng không hề kém. Người như vậy rất khó tìm, vừa có thể làm những chuyện chém chém giết giết của đàn ông, lại còn có thể rửa tay nấu cơm làm chuyện mà phụ nữ nên làm, lại thêm cả khuôn mặt xinh đẹp nữa, thật sự rất khó để tìm một người vợ như vậy.
Vị khách đảo mắt nghĩ đến mẹ già ở nhà giục cưới, không do dự đập bàn đứng dậy, đi tới trước mặt Diệp Xu chắp tay nói: “Tại hạ tên Phong Lễ Hoà, cho hỏi cô nương tên gì?”
Diệp Xu thấy Tống Thanh Từ cuối cùng ăn được cơm thì thở phào nhẹ nhõm, nhưng đột nhiên đằng sau lại có người tự xưng là Phong Lễ Hoà liền có chút giật mình.
Phong Lễ Hoà là hiệp khách tiêu sái nhất trong cuốn sách. Hắn ta không thuộc bất kì môn phái nào, không bị ràng buộc bởi bất kỳ quy tắc nào, cũng không nghe theo nhận định đúng sai của bất kỳ ai, chỉ dựa vào nhận thức của mình mà hành động chính nghĩa. Nhìn có vẻ như đang cố tình làm bậy, có chút không đàng hoàng nhưng thực ra là người nghĩa hiệp nhất.
Mộ Dung Dật khi bị Phái Hoa Sơn truy lùng đuổi đánh đã được Phong Lễ Hoà cứu, Ở chỗ hắn ta học võ công và đạo lý làm người mới dần dần thay đổi được hoàn cảnh không may của mình. Có thể nói, Phong Lễ Hoà là bậc thầy đời sống tinh thần của nam chính.
Diệp Xu khi mới đọc cuốn sách này đã rất thích nhân vật này rồi. Mọi việc không làm theo một kiểu, lòng có nghĩa khí, đặc biệt là hắn ta có lối sống lạc quan, làm người khác cực kỳ hâm mộ.
Diệp Xu rất muốn xem nhân vật này như thế nào, quay đầu lại quan sát người này, hắn ta gần ba mươi tuổi, ria mép chữ bát (八), dáng vẻ cương nghị uy phong, đôi mắt nhìn nàng đặc biệt có hồn.
“Phong đại hiệp, nghe danh đã lâu!” Diệp Xu mỉm cười cúi đầu với hắn ta: “Tên của ta thì thôi đi, chỉ sợ nói ra Phong đại hiệp sẽ hối hận.”
“Ta từ trước tới giờ chưa hối hận chuyện gì, cô nương cứ nói đừng ngại.” Phong Lễ Hoà thấy đối phương khiêm tốn như vậy, ngược lại còn thêm cảm thấy đây là một cô gái tốt.
“Ta là…”
“Yêu nữ!” Ngoài cửa sổ vang lên tiếng vó ngựa, sau đó một người bay vào chĩa kiếm thẳng vào má Diệp Xu.
Mọi con mắt đều đổ dồn vào xem kẻ đột nhập là ai. Lúc này một hạt đậu phộng vô tình bắn vào cổ tay của kẻ đột nhập. Một tiếng kêu “A” đau đớn làm kiếm của kẻ đột nhập rơi xuống. Nàng ta lập tức nắm lấy cổ tay, xoay người đáp xuống đất, váy lụa hồng nhạt bay lên, giống như một con chim én đang hoảng sợ, như tiên nữ giáng trần.
Phong Lễ Hoà đã rút kiếm, lập tức kéo Diệp Xu ra phía sau mình. Sau khi nhận ra kẻ đột nhập là ai, Phong Lễ Hoà lập tức thu kiếm.
“Lục muội, hoá ra là muội.”
Họ Lục, nàng ta mang theo ánh hào quang khi xuất hiện, ngoài ra nàng ta còn rất ghét mình. Diệp Xu có thể chắc chắn một trăm phần trăm cô nương trước mặt là nữ chính trong sách, Lục Sơ Linh.
Không lâu sau khi chùa Pháp Hoa bị Hồng Liên giáo bao vây, trưởng phái Hoa Sơn Lục Chí Viễn nhận thấy có gì đó bất thường ở chùa Pháp Hoa liền cử con trai Lục mặc và con gái Lục Sơ Linh của mình đi điều tra tình hình.
Không ngờ lại bị nàng ta tình cờ gặp ở đây.
Thành thật mà nói, Diệp Xu cảm thấy nàng cũng có vầng hào quang của riêng mình, vầng hào quang của nhân vật phản diện làm bia đỡ đạn, đi tới đâu cũng bị mắng bị đánh.
“Phong huynh, sao huynh lại ở đây” Lục Sơ Linh sau khi thấy Phong Lễ Hoà rất kinh ngạc.