Nàng ta nhặt cây kiếm lên, trừng mắt giận dữ nhìn Diệp Xu: “Làm phiền Phong huynh tránh ra, hôm nay ta nhất định phải giết ả ta!”
“Ngươi biết nàng ấy?” Phong Lễ Hòa nhìn Diệp Xu, sau đó khó hiểu nói.
“Đương nhiên biết, Phong huynh đã lâu không tái xuất giang hồ rồi nên không biết, ả ta là Diệp Xu của Lăng Vân Bảo, ả ta hại ta bị bắt…”
Lục Sơ Linh chưa kịp nói hai từ “kỹ viện” thì đã bị Diệp Xu ngắt lời.
“Lục cô nương, lần sau nói chuyện tốt nhất nên chú ý một chút.” Diệp Xu thân thiện nhắc nhở.
Lục Sơ Linh cũng nhìn những người xung quanh, cũng nhận ra vừa nãy bản thân có chút hấp tấp. Nếu tin tức nàng ấy bị bắt vào kỹ viện và suýt bị sỉ nhục bị truyền ra ngoài, bị những người nghe nhầm đồn bậy, cuối cùng lại thành một chuyện khác thì thanh danh của nàng ta sẽ bị xoá sạch.
“Ngươi đừng có giả vờ tốt đẹp nữa.” Lục Sơ Linh tức giận trừng mắt nhìn Diệp Xu, không hiểu sao đột nhiên yêu nữ này lại nghĩ cho mình. Yêu nữ này lòng dạ rắn rết, nhất định có tính toán khác.
Phong Lễ Hoà giờ cũng biết thân phận của Diệp Xu, hết sức kinh ngạc nhìn Diệp Xu nói: “Không ngờ rằng nàng là Bảo chủ của Lăng Vân Bảo.”
“Cái gì mà Bảo chủ chứ, ả ta là một yêu nữ độc địa, Phong đại hiệp việc gì phải khách khí với ả ta như vậy. Diệp Xu, hôm nay ta sẽ báo thù cho muội muội của ta!”
Lúc này mười mấy đệ tử của Hoa Sơn phái vội vàng tiến vào phòng lớn, người con trai tuấn tú oai hùng dẫn đầu, một mặt chính trực.
Người này là anh trai Lục Mặc của nữ chính Lục Sơ Linh, trong sách là thiên kiêu chi tử, nhân vật cấp nam thần.
Vốn dĩ Diệp Xu nghĩ khi nãy đã đủ náo nhiệt rồi, không ngờ rằng cuộc sống luôn mang đến cho nàng nhiều điều bất ngờ hơn.
Lại một nhóm người khác!
Đầu tiên là các quân binh được huấn luyện dẫn đầu, thể hiện sự khí thế ra. Sau đó là chính chủ mặc hoa phục nghênh ngang tiến vào. Sau khi hắn ta đi vào, ánh mắt y như cái móc, móc thẳng lên người Diệp Xu.
Là Chu Cao Húc.
Thời khắc này, Diệp Xu cảm thấy ánh hào quang phản diện của nàng thật sự là tỏa sáng đi muôn nơi.
Chu Cao Húc bước tới trước mặt Diệp Xu, quay người lại, dùng ánh mặt kiêu ngạo nhìn tất cả những người xung quanh rồi nhướng mày một cái.
“Xem ai trong số các ngươi dám động vào nàng ấy!”
Lục Mặc từng cùng cha hắn đến thăm Yến Vương Phủ, nên lập tức nhận ra Chu Cao Húc. Hắn ta lập tức nắm lấy Lục Sơ Linh, nói cho nàng ta biết về danh tính của Chu Cao Húc, cũng bảo nàng ta đừng khiêu khích quan phủ.
“Bọn ta sẽ quay lại báo thù sau.”
Lục Sơ Linh đành ngoan ngoãn đồng ý, bắt mình bình tĩnh lại. Hôm nay thật sự là rất lạ, đầu tiên là Phong huynh, người mà nàng ta ngưỡng mộ từ lâu cũng đứng ra bảo vệ Diệp yêu nữ, bây giờ lại một vị quân vương khác đến bảo vệ nàng ta. Rốt cuộc ả ta đã dùng yêu thuật gì mà được nhiều người giúp như vậy?
Lục Sơ Linh không thể che giấu sự khó chịu khi nhớ về việc suýt bị Diệp Xu làm nhục trong nhà kho. Nàng ta vô thức nắm chặt thanh kiếm trong tay, bỗng có một cơn đau buốt thấu xương ở cổ tay.
Lục Sơ Linh đau đớn hít một hơi lạnh đầy khó khăn, hai tay run bần bật, thiếu chút nữa đã đánh rơi thanh kiếm trong tay.
“Làm sao vậy?!”.
Lục Mặc vội chạy đến kiểm tra bên trong cổ tay Lục Sơ Linh, lại phát hiện ra một vết bầm.
Lục Sơ Linh mếu máo, thấp giọng nói với Lục Mặc rằng tay nàng ta không thể cử động được, dường như đã bị gãy rồi.
Lục Mặc tức giận nói với Phong Lễ Hòa: “Phong Lễ Hòa, dù ngươi có bảo vệ thứ yêu nữ này thì cũng không cần phải tàn nhẫn với muội muội ta như vậy chứ!”
Phong Lễ Hòa lập tức lắc đầu phủ nhận, “Không phải ta.”
Ba người họ lập tức nghi ngờ Chu Cao Húc, có phải là do thuộc hạ của hắn gây ra hay không…