“Xin Quận vương hãy tự trọng, người cứ lo việc của mình đi, đừng quản bọn ta.”
Lời nói của Diệp Xu chẳng khác nào chọc giận Chu Cao Húc.
“Tên kia mau đứng lên, đại nam nhân núp sau lưng nữ nhân còn ra thể thống gì.” Chu Cao Húc trực tiếp mắng Tống Thanh Từ.
Tống Thanh Từ vẫn cụp mắt xuống một nửa, lặng lẽ nhìn cháo trong bát mà không thay đổi khuôn mặt như thể đắm chìm trong thế giới của chính mình, cũng không nghe thấy tiếng của Chu Cao Húc.
Những người nghe qua, những người không biết sự thật, không hiểu tại sao mọi thứ đột nhiên phát triển theo một hướng kỳ lạ. Họ cũng tò mò muốn biết sự thật về cái chết của Vu Hồng Liên và kẻ giết bà ta là ai. Vì sao quận vương đột nhiên bày ra tư thế "Bắt gian cẩu nam nữ", nổi nóng với chàng thư sinh đẹp trai như thế,
"Bổn vương kêu ngươi đứng dậy, ngươi điếc sao?"
Chu Cao Húc càng nói to hơn, hắn ta thấy Tống Thanh Từ chỉ nhướng mí mắt lạnh lùng nhìn mình, không sợ chút nào. Chu Cao Húc càng thêm giận dữ, lập tức ra lệnh cho thuộc hạ bắt giữ người này.
Vút!
Một lính canh đứng bên cạnh Chu Cao Húc bị một mũi tên đâm vào cổ họng, máu bắn văng ra rồi ngã bụp xuống đất.
Tất cả mọi người đều sửng sốt.
Vút! Vút!
Hai mũi tên nữa lần lượt lao tới và bắn trúng những điểm chí mạng của hai lính canh khiến họ ngã xuống.
Lúc này là đầu hè, trời rất nóng, cửa sổ ở ba mặt của quán trọ đều mở. Ngay sau đó, nhiều mũi tên hơn bắn vào từ ba hướng khác nhau do đó thật khó để phòng thủ.
Tiền sảnh trở nên hoàn toàn hỗn loạn, tất cả đều cố gắng tìm nơi lẩn trốn.
Các lính canh bao quanh Chu Cao Húc, nhanh chóng chạy trốn đến sân sau của nhà trọ.
Diệp Xu, Trang Phi và những người khác định trốn dưới cửa sổ, nhưng lại thấy Tống Thanh Từ vẫn ngồi ở chỗ đó và đang đưa mắt nhìn mình. Diệp Xu vội vàng đưa tay ra để kéo hắn lại. Nhưng vào lúc này, một mũi tên khác bắn tới. Nhờ tập luyện ngày đêm, Diệp Xu đã dùng chân đạp qua bàn một cách nhanh chóng rồi ngồi xuống sau bàn với Tống Thanh Từ .
Phía sau hai người có một góc tường, không gian chật hẹp. Khi đối mặt, có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương phả vào mặt mình.
Nhìn nhau ở khoảng cách gần mà không nói nên lời, Diệp Xu không chỉ phát hiện ra rằng làn da của Tống Thanh Từ đẹp đẽ lạ thường, mà còn cảm thấy bầu không khí có chút ngượng ngùng. Nàng không dám tiếp tục nhìn thẳng vào mắt Tống Thanh Từ, cúi đầu nhìn vị trí trên ngực hắn, tùy ý để hương hoa mai mát lạnh nhàn nhạt trên người hắn xộc vào mũi.
“Sợ à?” Diệp Xu cố gắng hòa giải bầu không khí khó xử này.
“Ừ.” Tống Thanh Từ đáp lại.
Diệp Xu: "...", thật sự không còn gì để nói nữa.
Chẳng mấy chốc, mấy mũi tên dừng lại.
Diệp Xu cùng mọi người trong đại sảnh chủ động đi kiểm tra tình hình, mơ hồ nghe được hậu viện truyền đến tiếng đánh nhau, còn có người hô to "Mau đi bảo vệ quận vương".
Phong Lễ Hòa, Lục Mặc và những người khác lập tức đến sân sau để kiểm tra. Ngay sau khi tiếng móng ngựa vang lên, mọi người nhìn thấy Chu Cao Húc và năm hoặc sáu thuộc hạ đang vội vã cưỡi ngựa đi mất. Sau đó mọi người vội chạy ra sân sau kiểm tra nhưng không thấy bóng dáng bọn thích khách, chỉ thấy xác của chín cận vệ nằm ngổn ngang trong sân.
Phong Lễ Hòa và Lục Mặc đứng giữa đống thi thể này với thanh kiếm trong tay.
"Xảy ra chuyện gì?" Lục Sơ Linh vội hỏi.
Lục Mặc: "Có người ám sát quận vương."
Phong Lễ Hòa liếc nhìn xác chết trên mặt đất: "Đao pháp nhanh đến mức hầu như không có máu. Khi bọn ta đến đã thấy ba người đeo mặt nạ đỏ đang rút lui."
Phía sau nhà trọ có một khu rừng, có vẻ ba tên đó bỏ chạy về phía rừng.
Lục Mặc muốn kêu gọi mọi người truy đuổi sát thủ trong rừng.
"Đừng đi, bọn họ có thứ này trong tay, còn có rất nhiều vũ khí ẩn giấu."