Phong Lễ Hòa lúc này nhặt một cây nỏ trên mặt đất lên, nó lớn hơn bình thường và được chế tạo đặc biệt, có thể bắn ba mũi tên cùng lúc. Nếu không nhầm thì những mũi tên đó chắc chắn đã bị tẩm độc, bởi vì trong số những lính canh đã chết, một số người bị trúng tên có triệu chứng tử vong do trúng độc.
Tất cả mọi người đều hiểu, những thích khách này rõ ràng là nhằm vào Chu Cao Húc, tại sao lại ngu xuẩn đi tìm hung thủ rồi chết thay cho vị quận vương hung bạo kia, cho nên đều nghe theo lời Phong Lễ Hòa không chịu đi.
"Quần áo đỏ, chẳng lẽ Chu Cao Húc cũng đã đến Pháp Hoa tự, chẳng lẽ hắn ta thật sự có ân oán với đám người của Hồng Liên giáo đó." Lục Sơ Linh vừa chống cằm vừa phân tích, "Cũng có thể là trong cung đấu tranh nội bộ, có người cố ý mạo danh Hồng Liên giáo."
"Thông minh, đó là tất cả những nguy cơ có thể xảy ra." Phong Lễ Hòa thản nhiên khen ngợi khiến Lục Sơ Linh rất hạnh phúc.
Phong Lễ Hòa quay đầu lại nhìn đám đông xung quanh, nhưng không tìm thấy Diệp Xu. Anh lập tức quay trở lại sảnh nhà trọ, thấy Diệp Xu đang cẩn thận đỡ chàng thư sinh đẹp trai đứng dậy.
Làm sao một nữ nhân biết cách chăm sóc người khác lại có thể xấu xa như lời đồn trong thiên hạ cơ chứ. Phong Lễ Hòa không tin, kiên quyết không tin.
“Ngươi không sao chứ?” Phong Lễ Hòa vội vàng hỏi.
Khi Phong Lễ Hòa đến gần, hắn đột nhiên phát hiện ra tên thư sinh đó đang ngẩng đầu nhìn mình, trong lòng không khỏi rùng mình.
Đôi mắt hắn ta trở nên sắc bén.
“Không sao, may mắn bọn ta đã trốn rất nhanh.”
Diệp Xu cười ngọt ngào, nụ cười này ngay lập tức làm trái tim Phong Lễ Hòa mềm mại như gió xuân.
Không, không, trái tim hắn ta đang run rẩy, giống như những hạt đậu lăn qua lăn lại trong thùng. Đã trưởng thành đến tuổi này rồi, hắn ta chưa bao giờ cảm nhận được cái cảm giác như vậy.
Hắn ta đã quên mất vừa rồi mình đang nghĩ cái gì, hoàn toàn đắm chìm trong niềm vui và hạnh phúc.
Phong Lễ Hòa tìm ra lý do tại sao hắn ta đã đi khắp thế giới trong nhiều năm và sống đến hai mươi chín tuổi chính là để gặp được nàng, người con gái đã đáp ứng đầy đủ các yêu cầu của hắn ta trong việc chọn vợ.
Chẳng lẽ đây là cái gọi là yêu từ cái nhìn đầu tiên sao?
“Đồ ăn nguội rồi.”
Thư sinh đột nhiên nói.
“Ta đi hâm nóng.” Diệp Xu lập tức thu dọn đồ đạc trên bàn rồi chạy về phía sau bếp.
Phong lễ Hòa đang chuẩn bị bắt chuyện với Diệp Xu: "..."
Sau khi Diệp Xu hâm nóng nồi cháo xong, nàng ngồi xổm xuống trước bếp, cẩn thận kiểm điểm hành động vừa rồi của mình.
Mọi người đều nghĩ những sát thủ đó là kẻ thù của Chu Cao Húc, nhưng Diệp Xu biết rõ rằng họ là người của Tống Thanh Từ. Nếu không, làm sao có thể trùng hợp như vậy, ngay khi Chu Cao Húc vừa hạ lệnh khai chiến với Tống Thanh Từ thì mũi tên đã bắn tới.
Nàng coi thường địch nhân, bỏ muối xuống biển, hành động ngu xuẩn, ngây thơ cho rằng bên cạnh Tống Thanh Từ chỉ có một cận vệ…
Nói như vậy, trước đây khi nàng ở cùng Tống Thanh Từ, luôn có ám vệ âm thầm theo dõi, điều này hơi đáng sợ.
Nhớ lại lần đầu tiên gặp Tống Thanh Từ, hắn đang vào nhà thay y phục, bản thân thì đợi ở bên ngoài. Khi đó, Diệp Xu vẫn cảm thấy rằng mình có bảy tám phần cơ hội chạy trốn, nhưng nàng đã chọn thành thật chờ đợi ở nơi mình đang ở vì sợ rằng sau đó con quỷ này sẽ đuổi theo mình. Bây giờ nghĩ lại, nếu nàng quyết đoán một chút, nhất định sẽ bị thị vệ ẩn nấp xung quanh phát hiện, chẳng khác nào bị bại lộ, càng không có hy vọng sống sót.
Cũng may nàng không nói cho Trang Phi biết việc nhìn thấu thân phận của Tống Thanh Từ. Nếu như hai người biết được bí mật này, tất nhiên sẽ lén lút trao đổi với nhau, hoặc là có một vài hành động nào đó, hay là ánh mắt giao nhau, tóm lại, đều rất dễ bị ám vệ phát hiện ra.