Huống chi mấy ngày nay, nàng nấu cho hắn cháo dưỡng dạ dày, chỉ là nghiền nát gạo và nấu lâu một chút mà cũng chỉ hơi hợp khẩu vị hắn mà thôi. Nếu người khác chịu học tập chăm chỉ thì những điều này không khó.
Nhưng mấy ngày ở chung ít ỏi, nàng mới cảm thấy bản thân quan trọng đến mức nào, đặc biệt là ở cùng loại người tính tình lạnh nhạt như đại ma đầu. Trái tim hắn lạnh đến mức mười năm cũng không sưởi ấm được, không thể cùng hắn nói đến hai chữ "tình nghĩa".
Thấy nàng thông minh, đại ma đầu cảm thấy thuận mắt mới giữ nàng lại mà không cảm thấy vướng víu. Nhưng nếu nàng chạm vào điểm mấu chốt của hắn, khiến hắn chán ghét thì đại ma đầu sẽ giải quyết nàng ngay trong nháy chớp.
Diệp Xu nghĩ như vậy cũng không phải tự coi thường mình, nàng chỉ đang bình tĩnh phân tích tình huống thực tế giữa hai người.
Suy nghĩ rõ ràng, nhìn thấu sự thật mới giải quyết vấn đề được hiệu quả.
"Nhưng có một chiêu ta học lỏm được, dùng để giải quyết đám người ở hậu viện của quán trọ, không biết công tử có hứng thú không?"
Tóm lại, thà chủ động thẳng thắn còn tốt hơn bị hiểu lầm, dựa vào kinh nghiệm trước kia, mỗi lần thẳng thắn đều có kết quả tương đối tốt. Hy vọng lần này đại ma đầu sẽ tiếp tục thực hiện chính sách 'thẳng thắn sẽ nhận khoan hồng' đối với nàng.
Diệp Xu tiếp tục kể cho Tống Thanh Từ nghe chuyện nàng đang làm đậu hũ đá phiến thì nhìn thấy Thạch Thiên Cơ đang đánh nhau với thích khách. Diệp Xu còn cố ý nhấn mạnh đậu phụ đá phiến, là muốn để Tống Thanh Từ chú ý, nàng nấu ăn rất ngon, không chỉ biết nấu cháo mà còn biết làm các món khác.
"Chỉ nhìn một lần mà ngươi đã học được rồi." Khóe miệng Tống Thanh Từ nhếch lên, chăm chú nhìn Diệp Xu khiến nàng chột dạ.
"Sau đó ta phải luyện tập rất nhiều.”
Diệp Xu sợ Tống Thanh Từ không tin nàng “liếc mắt đã học được”, lập tức đề nghị Tống Thanh Từ có thể kiểm tra nàng bằng bất cứ cuốn sách nào. Nàng cam đoan sau khi xem qua một lần, sẽ đọc lại nguyên văn cho hắn nghe.
Thật ra trí nhớ của Diệp Xu không tốt đến vậy, nhưng nếu nhưng nếu tập trung ghi nhớ thì chắc cũng được. Ở trước mặt đại ma đầu, nàng như phỏng vấn xin việc, nhất định phải nhấn mạnh, phóng đại ưu điểm và thể hiện tài năng ưu tú nhất của mình.
Tống Thanh Từ: "Không cần, ta tin tưởng Diệp cô nương có bản lĩnh nhìn một lần sẽ không quên."
Quả nhiên đúng như hắn dự đoán.
Tống Thanh Từ rũ mắt đánh giá lại dáng người Diệp Xu. Khi nàng nhảy từ lầu hai của quán trọ rơi xuống vòng tay hắn, Tống Thanh Từ đã cảm thấy xương cốt của Diệp Xu rất lạ, chắc chắn là một kỳ tài luyện võ. Nàng tuổi còn trẻ mà có thể có võ công như vậy cũng có thể chứng minh của điều này. Bây giờ trí nhớ của nàng tốt, mức độ hiểu biết cực cao, nếu được rèn luyện thường xuyên, chắc chắn sẽ trở thành một cao thủ võ thuật hàng đầu trong tương lai.
Kỳ tài luyện võ nghìn người mới chọn được một, vô cùng hiếm, hắn cảm thấy phấn khích hơn là khi phát hiện ra bảo vật vô giá. Trước khi gặp Diệp Xu, Tống Thanh Từ mới gặp được hai kỳ tài luyện võ, một người là hắn, người còn lại là Thạch Thiên Cơ. Diệp Xu là người thứ ba, hơn nữa còn là nữ nhân đầu tiên.
Nụ cười của Tống Thanh Từ bất giác sâu hơn, hắn muốn Diệp Xu luyện lại chiêu kia, cũng muốn chỉ đạo một chút. Nhưng hắn nghe thấy Diệp Xu lẩm bẩm gì đó, giọng điệu vô cùng khẩn trương.
"Ta đang cân nhắc đến bữa điểm tâm, sẽ chuẩn bị cho công tử. Thật ra mấy ngày nay ta ngày đêm suy nghĩ, nên dùng món ăn nào để bồi dưỡng thân thể công tử, không thể quá mặn, phải ấm và bổ. Đầu tiên phải từ từ bổ khí mới được. Cuối cùng ta cũng nghĩ ra, bánh thần tiên phú quý là thích hợp nhất. Nó có thể tiếp thêm sinh lực cho lá lách và phổi, đuổi gió và hút ẩm. Bây giờ là mùa hè, hút ẩm là rất quan trọng.”