Tống Thanh Từ khẽ ngước mắt, đối diện với khuôn mặt nhỏ nhắn đang nghiêm túc giải thích của Diệp Xu và đôi mắt tràn đầy suy tư cẩn thận nhìn hắn.
Tống Thanh Từ vốn định hỏi tại sao đột nhiên nàng sợ hãi như thế, chợt nghe thấy Diệp Xu khen đôi mắt hắn thật đẹp.
"Ngươi nói gì?" Tống Thanh Từ hỏi lại.
"Tuy nói như vậy có vẻ ngươi cảm thấy ta rụt rè, nhưng nữ nhân giang hồ chúng ta vốn không câu nệ tiểu tiết, ta không nhịn được muốn nói thật. Công tử thật đẹp, là người đẹp nhất ta từng gặp. Diện mạo thanh khiết sạch sẽ, phong thái lạnh lùng, tựa như tiên quân trên trời giáng xuống.”
Diệp Xu nói xong còn cố ý chỉ ngón tay trắng nõn lên bầu trời.
Ý cười trong mắt nàng chớp chớp, đôi lông mày khi cười lên thật xinh đẹp, giống như một tiểu yêu tinh sùng bái nhìn Tống Thanh Từ.
Đúng là, nhà giàu yêu kẻ thật thà, nhà quan yêu kẻ vào ra nịnh thần.
Nói ngọt một câu, mùa đông ấm áp.
Nàng muốn làm con chuột dũng cảm vuốt râu mèo, liều mạng nịnh bợ đại ma đầu!
Ma vương cười rồi, buông tha cho ta đi, làm ơn.
Tống Thanh Từ lập tức nghiêng người, lấy tay che miệng, ho khan một tiếng.
"Công tử không sao chứ, cổ họng không thoải mái sao? Cơ thể hình như nóng lên, chẳng lẽ do đêm qua lạnh, lại còn ở trong núi?" Diệp Xu lập tức hỏi thăm.
"Không sao, ngươi..." Tống Thanh Từ dừng lại: "Tiếp tục luyện công đi.”
Nói xong, Tống Thanh Từ quay đầu rời đi, lưu lại hương mai mát lạnh lướt trên mặt Diệp Xu.
Diệp Xu ngơ ngác đứng tại chỗ, duy trì nụ cười nhìn Tống Thanh Từ. Sau khi xác định Tống Thanh Từ thật sự đã đi, Diệp Xu mới ưỡn ngực, thở hổn hển như hít thở không thông, hai chân cảm thấy mềm nhũn.
Nàng bước nhanh đến bên tường, một tay chống tường, tay kia không ngừng vỗ ngực để hít thở dễ hơn. Đại ma đầu không so đo chuyện nàng trộm học võ công, quả thật không tồi.
Thông qua điều này có thể giải thích một vấn đề: ma đầu rất thích được khen. Vừa rồi từ lúc bắt đầu khen hắn, đại ma đầu không giống bình thường lắm. Sau này nàng phải tranh thủ nói lời ngọt ngào.
Sau đó Diệp Xu tiếp tục luyện kiếm.
Khoảng hơn nửa giờ, Diệp Xu cảm thấy nàng vẫn chưa nắm được quy tắc, vì vậy muốn tìm một cuốn sách dạy kiếm thông thường để nghiêm túc nghiên cứu. Diệp Xu gọi Trang Phi tới, hỏi nàng ấy có cách nào luyện kiếm không.
"Luận kiếm thuộc về phái Hoa Sơn, đúng lúc mùa thu này phái Hoa Sơn sẽ tổ chức đại hội để hậu bối luận võ võ lâm, người thắng có thể nhận được kiếm phổ Tam Xuân. Đây chính là một trong những kiếm pháp tuyệt vời của phái Hoa Sơn." Trang Phi thở dài nói: "Tuy phái Hoa Sơn không chào đón chúng ta, nhưng nếu cô nương muốn đi, chúng ta có thể đến thăm dò rồi âm thầm trộm kiếm phổ.”
Trang Phi lập tức nhỏ nói với Diệp Xu, lão Bảo chủ sắp xếp không ít gián điệp ở phái Hoa Sơn, chúng ta hoàn toàn có thể nhờ những người này giúp.
Diệp Xu vừa nghe phái Hoa Sơn, nội tâm không muốn đi, còn thăm dò, và ăn trộm, quá rắc rồi nên càng không muốn đi.
Diệp Xu gõ mạnh vào trán Trang Phi, nói: "Nhớ kỹ, sau này ngươi nói lại một lần, ta sẽ đánh một lần! Những thứ đi đánh cắp không bao giờ đúng, cho dù ngươi biết cách sử dụng nó đi chăng nữa."
Nàng đã rút ra bài học từ điều này.
"Cho dù muốn quyển kiếm phổ kia, chúng ta cũng nên cạnh tranh nghiêm túc và mang nó về." Diệp Xu cảm giác được có ai đó đang nhìn các nàng, lập tức bổ sung một câu để sửa chữa sai lầm của Trang Phi bằng “lời nói chính trực”.
Trang Phi ngoan ngoãn gật đầu, chớp đôi mắt sáng ngời hỏi Diệp Xu: "Nói như vậy, cô nương muốn đến phái Hoa Sơn để thắng bí kíp?"
"Không đi." Nàng choáng váng, không có việc gì mới đến phái Hoa Sơn.
Diệp Xu cảm thấy mình không thể giải thích để Trang Phi hiểu. Nàng chỉ muốn một quyển kiếm phổ bình thường để luyện tập kỹ năng cơ bản, trong khi Trang Phi lại cho rằng nàng cần kiếm phổ cao cấp.