Diệp Xu quyết định đi dạo để thư giãn. Nàng ghé vào tiệm thuốc mua chút bạch truật và thạch xương bồ để làm bánh thần tiên phú quý cho Tống Thanh Từ mà nàng đã hứa.
Khi Diệp Xu đang mang thuốc trở về, cô gặp một người trong một con hẻm vắng vẻ. Người này mặc đồ đen, đội mũ che mặt màu đen, vải buông qua bả vai. Trong ngực hắn ôm một thanh kiếm, lặng lẽ đứng bên tường.
Diệp Xu đột nhiên phòng bị, lo lắng là đây là kẻ thù của nguyên chủ, cố ý đứng bên đường để thu thập nàng, giống như tình tiết của rất nhiều bộ phim kiếm hiệp. Diệp Xu đặt tay lên kiếm bên hông, vô cùng cảnh giác nhìn chằm chằm người ấy, đi sát vào phía bên kia đường để giữ khoảng cách xa nhất với anh ta.
Khi Diệp Xu đi qua trước mặt hắn, đang định chạy thì người phía sau đột nhiên lên tiếng.
"Không phải cô nương muốn kiếm phổ sao, ta có thể bán cho ngươi." Nam nhân cố ý nói nhỏ như ngậm đá trong miệng, nói chuyện không rõ ràng.
Diệp Xu ngạc nhiên, cảm thấy người này có vấn đề, nàng vừa mới đề cập kiếm phổ với Trang Phi, đã có người đến đây bán kiếm phổ, càng nghĩ càng sợ.
Diệp Xu không chút do dự ném đồ trong tay, bỏ của chạy lấy người.
Cảm giác người phía sau đuổi theo, Diệp Xu liền chạy nhanh hơn.
Võ công của nàng rất cao, rất nhanh kéo dài khoảng cách, bỏ xa bóng đen phía sau.
“Diệp cô nương, là ta, chúng ta đừng chạy nữa, được không?” Phong Lễ Hòa cởi mũ che mặt đen ra, thở hồng hộc chào hỏi Diệp Xu.
"Sao lại là ngươi?" Diệp Xu không sợ nữa mà cảm thấy buồn cười, quay lại hỏi Phong Lễ Hòa rốt cuộc định làm gì.
Phong Lễ Hòa chắp tay xin lỗi Diệp Xu trước: "Vừa nãy ở khách điếm, ta vô tình nghe được Diệp cô nương và Trang Phi nói chuyện, nghe nói Diệp cô nương muốn kiếm phổ. Đúng lúc ta có một quyển, tuy không lợi hại bằng kiếm phổ Tam Xuân của phái Hoa Sơn, nhưng cũng không quá kém.”
Hóa ra người nghe lén ở khách điếm là hắn ta, may mà khi Trang Phi nói đến phái Hoa Sơn, thì nói nhỏ, Phong Lễ Hòa không thể nghe được, nếu không bây giờ Phong Lễ Hòa sẽ không tìm nàng.
Diệp Xu liếc mắt quyển sách trong tay Phong Lễ Hòa, trên bìa trống không, không hề có tên. Nhưng Phong Lễ Hòa nói kiếm phổ này không kém, thì nhất định sẽ như vậy, dù sao hắn là đại hiệp, lời nói rất đáng tin.
“Nhưng tại sao Phong đại hiệp lại phải giả vờ như vậy?”
"Ta sợ đưa trực tiếp kiếm phổ cho Diệp cô nương thì quá đường đột. Diệp cô nương sẽ cự tuyệt ta nên muốn giả làm giang hồ thần bí bán kiếm phổ, như vậy cô nương mua kiếm phổ sẽ không xấu hổ. Không nghĩ ta lại dọa Diệp cô nương như vậy."
Phong Lễ Hòa lại xin lỗi Diệp Xu một lần nữa, lập tức đưa kiếm phổ cho Diệp Xu, Diệp Xu không chịu.
"Phong đại hiệp vì sao lại giúp ta?" Diệp Xu biết Phong Lễ Hòa không có ác ý gì, nhưng nàng không tin hắn làm việc tốt mà không có mục đích.
"Ta muốn kết giao bằng hữu với Diệp cô nương." Phong Lễ Hòa nói.
"Chỉ đơn giản là kết giao bằng hữu sao? Chúng ta đã là bằng hữu rồi mà." Diệp Xu nói.
Phong Lễ Hòa giật mình, biết rằng nếu thổ lộ tình cảm của mình trực tiếp, hắn ta có thể khiến cô nương đáng yêu trước mặt mình sợ hãi.
Phong Lễ Hòa gãi đầu, đột nhiên nảy ra ý tưởng: "Là thế này, ta hy vọng mùa thu này Diệp cô nương đừng đến phái Hoa Sơn. Con gái của bằng hữu ta hận ngươi đến thấu xương, bọn họ có nhiều người sẽ cậy mạnh, ta sợ Diệp cô nương sẽ không an toàn.”
Diệp Xu thấy Phong Lễ Hòa đang uyển chuyển biểu đạt với mình: Đừng đến phái Hoa Sơn gây chuyện. Đây cũng là chuyện bình thường, cho dù ai tổ chức tụ hội cũng không muốn kẻ thù đáng ghét đến gây thêm phiền phức.
"Ta vốn không định đi." Diệp Xu đẩy kiếm phổ trở lại.
“Hơn nữa, hơn nữa, ta cũng đang hết tiền!”
Phong Lễ Hòa lập tức nói với Diệp Xu, hắn là nghĩa hiệp, lúc rảnh rồi rất thích hành hiệp trượng nghĩa, nên thường xuyên thiếu tiền.