Mọi người ăn được một nửa thì thấy người đi bên ngoài cửa sổ đột nhiên nhiều hơn, hơn nữa đều đi về một hướng.
Trang Phi lập tức buông đũa ra hỏi thăm, sau đó quay lại nói với mọi người: "Trong ngôi chùa đổ nát ở phía nam có vụ án giết người, nghe nói đã có ba người chết."
"Ngươi không đi xem một chút sao?" Tống Thanh Từ nhìn Diệp Xu.
Diệp Xu gật đầu, lập tức và hết cơm trong bát vào miệng rồi đứng dậy đi theo mọi người.
Diệp Xu cố gắng chen lên trước đám người, quả nhiên trong miếu có ba người đang nằm trong vũng máu. Áo trên vai ba người này đều bị lột ra, Diệp Xu có thể nhìn thấy hình chim bồ câu trên vai bọn họ.
Là Bách Hiểu Đường!
Sau đó, người của nha môn đến và bắt đầu khám nghiệm hiện trường.
Sau khi đám lính sai lật ba cỗ thi thể lại, Diệp Xu lập tức nhận ra ba người này chính là ba nam nhân hôm qua ở trong khách điếm nói chuyện của Pháp Hoa tự. Chẳng trách hôm qua ba người này nói chuyện với nàng rất lâu, thì ra họ là người của Bách Hiểu Đường. Bách Hiểu Đường ngoại trừ có ẩn phục ám thám bốn phía, do thám tin tức, cũng sẽ lan truyền tin tức giả nhằm khiêu khích đấu tranh giữa các môn phái võ lâm. Những người này, đều đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp.
Diệp Xu luôn thắc mắc tại sao chuyện Pháp Hoa tự kết thúc nhanh như thế. Hôm qua nàng còn tưởng rằng do mình đẩy nhanh tình tiết. Xem ra không phải, là người của Bách Hiểu Đường cố ý tung tin. Chắc chắn không chỉ có ba người bọn họ làm chuyện này, người của Bách Hiểu Đường rất đông, một khi đường chủ đứng đầu hạ lệnh, sẽ có hơn trăm người đi tung tin.
Lính sai từ lục soát lấy ra một tấm mặt giả, trên da có gắn râu quai nón trong hành lý phía sau ba nam nhân.
Diệp Xu nhìn lớp mặt giả này thấy rất quen mắt, nàng nhớ lại rất nhanh. Lúc trước ở Trai đường của Pháp Hoa tự, lúc nàng và đám người Tôn Cương Chính phái Hoa Sơn xảy ra xung đột, có một nam nhân râu quai nón trong đám đông liều lĩnh xúi giục, luôn chọn thời điểm mấu chốt nhất để mắng người phái Hoa Sơn là xúi giục. Tôn Cương Chính bị cười nhạo mới bị chọc giận, trực tiếp động thủ với nàng.
Thì ra người của Bách Hiểu Đường đang âm thầm khiêu khích quan hệ giữa nàng và phái Hoa Sơn. Xem ra lão Bảo chủ Diệp Hổ cũng không quá tín nhiệm năng lực làm việc của nữ nhi là nàng, sai khiến không ít người giám sát nàng, còn thỉnh thoảng âm thầm đổ thêm dầu vào lửa, chỉ sợ nàng sống không đủ thị phi.
Nghĩ đến nguyên chủ chịu nhiều tai tiếng, có lẽ đều do Diệp Hổ từng bước tính kế mà ra. Diệp Xu không nhịn được thở dài một tiếng, thật đáng thương. Nếu một người không có đầu óc, tình nguyện trở thành công cụ để người khác thống trị thì kết cục nhất định rất thảm hại. Cho dù “người khác” này là cha mẹ ruột thì cũng vậy.
Nhưng may mắn là, Diệp Hổ không phải cha ruột của nguyên chủ nên nếu xử lý cũng không cần lo lắng thân tình rối rắm, coi như gọn gàng.
Lúc Diệp Xu xoay người muốn đi mới phát hiện không biết Tống Thanh Từ đứng bên cạnh nàng từ lúc nào.
Người phía sau đang dùng sức chen về phía trước, tất cả mọi người đều muốn xem náo nhiệt được rõ nhất. Diệp Xu sợ những người đó đẩy đại ma đầu khiến hắn không vui rồi ra tay.
Diệp Xu lập tức bảo vệ Tống Thanh Từ, lôi kéo hắn ra ngoài. Sau khi chen ra ngoài, Diệp Xu mới thở phào nhẹ nhõm, vội vàng hỏi Tống Thanh Từ có làm sao không.
Tống Thanh Từ đáp: "Không sao."
Diệp Xu ra vẻ quan tâm dặn dò Tống Thanh Từ: "Sau này nơi đông người, ngươi không nên chen lên phía trước. Ngươi không khỏe, chen chúc với họ sẽ chịu thiệt thòi.”
Thực ra nàng sợ những dân chúng đáng thương vô tội kia sẽ chịu thiệt, vô duyên vô cớ mất mạng!
"Được." Tống Thanh Từ ôn hòa đáp, thoạt nhìn rất ngoan.
Đám người Phong Lễ Hòa và Trang Phi lúc này cũng từ trong đám người chen ra.