Phong Lễ Hòa cũng nhận ra thân phận của ba người kia, hắn nghiêm túc nhìn Diệp Xu, muốn nói lại thôi.
Sắc mặt Trang Phi cũng không tốt lắm, vừa nhìn đã biết là có lời muốn nói nhưng không thể nói.
"Về thôi, chúng ta thu dọn đồ đạc, chuyện này không liên quan gì đến chúng ta."
Diệp Xu nói xong, Phong Lễ Hòa và Trang Phi đều có phân tích riêng.
Trang Phi lý giải rất đơn giản, nếu các nàng không biết chuyện này, nhất định là lão Bảo chủ phân phó, nên ý của cô nương là các nàng không cần nhúng tay xen vào.
Phong Lễ Hòa lại nghĩ sâu sắc rất nhiều, hắn tin chắc Diệp Xu hoàn toàn không biết chuyện này. Vì người tâm địa độc ác sẽ không lo lắng và nấu món ăn ngon cho mọi người.
“Diệp Xu là cô nương tốt” làm điều kiện tiên quyết để suy đoán, Phong Lễ Hòa lập tức lĩnh ngộ được, Diệp Xu, vị Bảo chủ thiện lương này chỉ là bù nhìn. Điều này cũng giải thích vì sao Diệp Xu là người xinh đẹp, lương thiện nhưng tiếng tăm trên giang hồ không tốt lắm. Nhất định nàng bị những thuộc hạ không nghe lệnh của Lăng Vân Bảo liên lụy.
Vậy nếu Diệp cô nương là bù nhìn, vậy vị lão Bảo chủ của Lăng Vân Bảo nhìn qua thì rất yêu thương con gái mới là người nắm quyền chân chính. Có một người cha độc ác như vậy, còn phải làm người con hiếu thảo, nàng không thể làm gì khác ngoài việc bất đắc dĩ nghe lời.
Phong Lễ Hòa hành tẩu giang hồ nhiều năm, kiến thức rộng rãi, chắc chắn cũng từng gặp chuyện tương tự như "phụ ác tử thiện" nên bây giờ hắn vô cùng đồng cảm với Diệp Xu. Nàng là một cô nương tốt, đáng thương, sau này hắn nhất định sẽ chiếu cố nàng nhiều hơn.
Mọi người quay về thu dọn hành lý xong, lập tức lên đường tới Lư Châu.
Đoàn người sau khi ra khỏi huyện Lạc Hồng không lâu, con đường đang yên tĩnh thì trước mặt xuất hiện tiếng vó ngựa dồn dập.
Một nam nhân mặc hoa phục màu tím sâu, dẫn theo hai thuộc hạ cưỡi ngựa chạy về phía bọn họ.
Diệp Xu nhìn dáng người từ xa, cảm thấy người này rất giống Thạch Thiên Cơ.
Chuyện gì vậy, tại sao Thạch Thiên Cơ lại đến đây, chẳng lẽ Pháp Hoa tự xảy ra chuyện, phải bẩm báo với ngay lập tức. Hay Tống Thanh Từ lười xuống tay giết nàng, cố ý gọi Thạch Thiên Cơ tới động thủ, lấy danh nghĩa lớn mạnh của Thạch Dương cung, quang minh chính đại giết người.
Thạch Thiên Cơ cưỡi ngựa đến gần, hắn mang theo vẻ mặt mệt mỏi đánh giá Diệp Xu, hỏi: "Là ngươi trộm bí kíp của ta."
"Không phải ta." Diệp Xu nhìn tư thế như muốn hạ quyết tâm đối phó mình của Thạch Thiên Cơ. Nàng nhìn qua Tống Thanh Từ, hắn vẫn lạnh nhạt như trước, cưỡi ngựa đến gần Phong Lễ Hòa. Chỉ cần đại ma đầu không động thủ, Phong Lễ Hòa chịu hỗ trợ thì Thạch Thiên Cơ không giữ được mạng.
"Hừ, nếu ngươi nói không phải, vậy có dám để ta lục soát người không?" Thạch Thiên Cơ khiêu khích cười lạnh nói.
“Ngươi đừng quá đáng!” Phong Lễ Hòa biết người của Thạch Dương cung không dễ chọc, không cần thiết thì không nên phát sinh xung đột với bọn họ, nhưng Thạch hộ pháp này quá khinh người rồi.
Phong Lễ Hòa rút kiếm, nhắm vào mặt Thạch Thiên Cơ: “Cút, hoặc là đánh.”
Diệp Xu cũng rút kiếm, Phong Lễ Hòa đã thay nàng ra mặt, nếu nàng sợ có lẽ sẽ khiến người ta xem thường.
Lúc này, phía sau Thạch Thiên Cơ bỗng nhiên truyền đến tiếng vó ngựa, một nam nhân vội vàng cưỡi ngựa đến thì thầm vào tai Thạch Thiên Cơ.
Thạch Thiên Cơ thay đổi sắc mặt, như thể xảy ra đại sự. Hắn quay đầu nhìn Diệp Xu rồi xoay đầu ngựa, dẫn người lo lắng giục ngựa quay về.
Diệp Xu: "..."
Phong Lễ Hòa: "..."
Khi con ngựa chạy rất nhanh, để lại một lớp bụi màu vàng. Lúc Thạch Thiên Cơ vung roi thúc ngựa, Diệp Xu nhìn thấy có thứ rơi từ trên người hắn xuống.
Diệp Xu cưỡi ngựa chạy tới, phát hiện là một cuộn da dê. Nàng nhảy xuống ngựa nhặt cuộn da dê lên, mở ra xem. Trên cuộn da dê vẽ chín tấm bản đồ, phía trên chính giữa viết "kiếm pháp Cửu Linh ".