Yêu Phải Cô Nàng Phóng Viên!

Chương 22

Căn tin trường!

Hạ Bảo Vy ngồi húp bát canh rong biển rột rột, cô bé sờ bụng ợ hơi: " Ợ! No quá! Cậu hôm nay hào phóng thật nha! Hiếm có ghê! "

" Ừm, sau này... có ai bắt nạt... đừng ngại, hãy nói cho tớ hay! " Tiết Kinh Vũ suy nghĩ một lúc đột nhiên ngại ngần lên tiếng.

" Nhưng...vậy, có ổn không? " Hạ Bảo Vy do dự hỏi.

" Không sao cả, chúng ta... là bạn...cùng lớp mà! Bất cứ khi nào tớ cũng sẽ có mặt khi cậu cần! " Tiết Kinh Vũ vò tóc mái cô bé nói.

Hạ Bảo Vy đỏ mặt lí nhí nói: " Thật...sao? Nhưng cậu làm vậy mọi người càng ghét tớ hơn! "

" Cứ kệ mặc họ ghét, cùng lắm tớ và cậu cùng nhau ghét ngược lại họ thôi! " Cậu ta cười hiền dịu bảo.

Hầy, cậu nhóc này thích đầu độc tâm hồn trẻ thơ của người ta ghê! Lâu lâu phun ra câu nói khiến chết thật!

" À phải, Lý Ân Phi...cậu ấy biến đâu mất rồi nhỉ? " Bảo Vy sực nhớ đến cô xoay đầu tìm kiếm.

" Tớ thấy Lý Ân Phi này không phải người đơn giản, cậu ta cứ thoắt ẩn thoắt hiện một cách kỳ lạ. Cậu có nghĩ cậu ta trông không giống học sinh trung học không? " Tiết Kinh Vũ ra vẻ thám tử nói.

Bảo Vy gật gù tán thành: " Ò, cậu không nhắc tớ cũng không để ý lắm. Nghĩ lại... cách cư xử của Lý Ân Phi khá là người lớn đấy! "

" Hờ, ngốc như cậu mà cũng nghĩ ra được những suy luận này sao? " Cậu ta cười nhạt nhẽo phán như thánh vậy.

" Cậu.....! Coi thường tớ vậy sao? Hứ! " Bảo Vy giận tím mặt nói.

" Đâu có, sự thật hiển nhiên mừ! " Tiết Kinh Vũ nhún vai bảo.

" Hơ...cậu còn dám nói! Hổng chơi với cậu nữa! " Bảo Vy quay mặt hứ một cái.

......

Trên đoạn đường đưa Âu Nhã Phi về nhà, Tiêu Dịch Kỳ bắt gặp chiếc xe tải khả nghi mang biển số ở Hồng Kông đang lưu thông cùng chiều. Anh gọi điện báo cho trạm kiểm soát phía trước cách 200km chặn chiếc xe đó lại sau đó tăng tốc đến điểm chốt trạm. Âu Nhã Phi ngồi phía sau ngóng lên hỏi to: " Anh nghĩ chiếc xe tải đó chứa đựng điều gì? Riêng tôi cảm thấy bên trong thùng xe này 70% là vận chuyển người. "

Tiêu Dịch Kỳ suy luận: " Số lượng người mất tích ngày một tăng lên, suy đoán của cô có thể hợp lý đấy! Để chắc chắn phải kiểm chứng mới biết đúng hay sai! "

Âu Nhã Phi đập vai anh thúc giục: " Ok! Let's go! "

" Cô không sợ à? " Tiêu Dịch Kỳ hứng thú hỏi.

" Xừ, bình thường tôi vượt 100km/h đã là mức trung bình rồi! Con Ducati này của anh có thể lần tới thay bằng BMW không? " Âu Nhã Phi trề môi nói.

" Hờ, cô liều mạng thật! " Anh ngạc nhiên bật cười.

Vượt lách qua từng luồng xe cuối cùng cũng đến điểm dừng trạm, chủ chiếc xe tình nghi đang bị chặn cố cãi với cảnh sát giao thông. Tên tài xế mặt mày hung tợn đội mũ lưỡi trai toan vung nắm đắm đánh anh cảnh sát vì dám ngăn cản chuyến hàng của hắn. Tiêu Dịch Kỳ xuất hiện đúng lúc tiến lại yêu cầu kiểm tra bên trong, anh thò tay định mở thì tên tài xế gạc ra lớn tiếng: " Mở cái gì hả? Mày có quyền gì mà mở hàng của tao? "

Tiêu Dịch Kỳ áp thẻ đeo vào mắt hắn: " Đọc kỹ rồi hẳn nói! "

Nhìn tấm thẻ cơ quan của anh, hắn bỗng đổi giọng nài nỉ nhét tiền vào tay anh mà rằng: " Sếp à! Tụi em chỉ làm ăn kiếm sống có làm chi phạm pháp đâu! Tha cho tụi em qua cửa đi mà! "

" Anh đây gọi là hối lộ rồi còn gì? Nếu anh không có làm điều gì trái quy định pháp luật thì đâu cần hối lộ tôi, chúng tôi cần kiểm tra hàng của anh, phiền anh hợp tác! " Tiêu Dịch Kỳ cương quyết nói.

Hắn mở miệng chửi thề: " Mẹ nó! Thằng cảnh sát chó chết! "

Không còn cách nào khác, hắn chực móc khẩu súng bắn một phát vào ngực anh cảnh sát giao thông nọ làm anh ta gục tại chỗ rồi phóng lên xe bỏ chạy. Tiêu Dịch Kỳ cho giải toả khu vực điều tiết giao thông tránh xe hắn gây tại nạn cho dân thường. Anh trèo lên xe tiếp tục truy đuổi bắn phá bánh xe tình nghi, tiếng súng nổ đoàng đoàng do hai bên bắn nhau không ngừng. Âu Nhã Phi ngồi sau nấp đạn đến thót tim, đồng đội anh xuất phát bao vây hỗ trợ chiến đấu. Xe địch loạng choạng một hồi đâm ngay vào chân cầu vượt nát đầu xe vỡ kính trầm trọng, hai tên trong xe đã tự nhảy khỏi xe chạy trốn. Xui xẻo cho chúng, đội B tổ Ung Chí Dinh tóm gọn hai tên đem về sở tiến hành tra khẩu cung. Lục soát khoang trong họ phát hiện mười lăm nạn nhân cả nam lẫn nữ đều được đựng trong bọc ni lông chuyên bảo quản thi hài. Tất cả đã chết dăm bảy ngày trước đó.

" Theo kết quả khám nghiệm ban đầu, xác chết có tiêm formaldehyde và bọn chúng bảo quản rất tốt. Toàn bộ thi thể có chung một điểm, đó là nguyên nhân dẫn đến tử vong. Loại chất độc " Thạch tín "(dạng vô cơ của nguyên tố Asen) từng được gọi là “Vua của các chất độc”. Triệu Tử Lợi phân tích chuyên môn.

" Cô nghĩ bọn chúng dùng những thi thể này với mục đích gì? " Tiêu Dịch Kỳ khoanh tay dựa tường hỏi.

" Tạm thời tôi chưa thể đưa ra kết luận, đợi kết quả báo cáo xét nghiệm rồi hãy biết! Tôi đoán sơ bộ thì...chúng đang nghiên cứu tạo ra virus hay loại độc sinh học gì đó! Các người...nên hợp tác với Interpol càng sớm càng tốt! " Triệu Tử Lợi cho biết thêm.

Tiêu Dịch Kỳ siết răng nói: " Ý cô là...mục đích này liên quan đến khủng bố? Chúng định chế tạo vũ khí sinh học để tiêu diệt loài người? "

Triệu Tử Lợi nhíu mày bảo: " Vấn đề này tôi nhớ đã nói hai lần rồi thì phải? Nếu không còn việc nữa, xin phép tôi làm việc tiếp đây! "

Tiêu Dịch Kỳ bước đi sai sải xuống tầng làm việc, Âu Nhã Phi bước theo mỏi cả chân. Sau khi ghi chép đầy đủ tư liệu vào sổ tay, cô nói: " Bây giờ tôi nghĩ nên về nhà biên soạn lại bài viết, có chuyện gì xảy ra anh nhớ gọi tôi đến nhé! "

" Ừ, đi đâu đi đi! Ài! Đau đầu thật! " Anh khỏ khỏ thái dương khoả tay nói.

Xe cô bỏ quên tại bãi giữ xe ở trường, đành phải đón taxi về nhà. Đứng suốt ba mươi phút cô đổi hàng trăm tư thế vì mỏi mà vẫn chẳng có chiếc nào trống khách, Âu Nhã Phi ngồi xổm bấm điện thoại gọi tổng đài taxi đến chở. Ngồi thả lỏng trong chiếc taxi bốn chỗ, cô lại bấm điện thoại cho bạn mình là Chung Thái Di nhưng lạ thay chưa kịp gọi thì cô bạn chủ động gọi sang, đầu dây bên kia có chút kỳ lạ. Nhấc máy nhưng không ai trả lời, Âu Nhã Phi áp tai cố nghe thật kỹ xem tình hình thế nào?

" Cứu tôi với! Đừng mà...đừng mà...! "

Âm thanh khóc lóc cố gắng gào khóc vang lên khiến cô sốt ruột, linh tính Chung Thái Di gặp chuyện Âu Nhã Phi bật GPS mới hay số thuê bao này đang nằm khu vực khách sạn Hoà Thanh gần khu đô thị A. Cô hối bác tài tăng tốc hết ga chạy theo bản đồ chỉ dẫn, xe thắng két đậu ngay cổng khách sạn. Âu Nhã Phi xông vào tra hỏi lễ tân vài câu rồi tiến thẳng lên lầu 3 phòng số 59, cô đập cửa ầm ĩ: " Mở cửa cảnh sát tới đây! Mở cửa không tôi đạp cửa bây giờ! "

Gã bên trong vẫn chưa chịu mở cửa, hắn đang cưỡng hiếp một cô gái nghe có người gọi liền sửa soạn quần áo chỉnh tề chuẩn bị đối phó thì người bên ngoài đã đạp phăng cánh cửa bật vào giơ cú đấm vọng thẳng vào mặt gã. Bị tấn công đột ngột, hắn không kịp trở tay ngã lăn ra sàn bò dậy quát tháo: " Cô làm cái quái gì vậy? Cô là ai mà dám xông vào đây hả? Phá hỏng hết cuộc vui của bổn thiếu gia! "

" Mày...! Chết quách đi thằng chó đực! " Âu Nhã Phi nóng máu chửi thề cùng lúc đấm hắn vài chục cái vào mắt mũi miệng, gò má liên tiếp giáng đòn hạ thủ vào vật quý khiến hắn bất tỉnh nhân sự. Quả là cú ná đòn chí mạng!

Nạn nhân rưng rức nước mắt ôm mền nức nở khóc oà lên: " Phi Phi....!!! Cậu tới rồi! Huhuhu! "

Âu Nhã Phi chạy vội khoác áo lên vai Chung Thái Di dẫn ra ngoài, trấn tĩnh tinh thần, Chung Thái Di ôm cô khóc sướt mướt: " May...là...cậu...đến...kịp...hức...hức..không...tớ...sẽ...cắn lưỡi tự vẫn! "

" Được rồi, an toàn rồi, đừng sợ nữa! Hắn có làm gì cậu nữa không? " Âu Nhã Phi vuốt ve an ủi hỏi chuyện.

" Không, hắn chưa kịp làm gì ngoài xé áo tớ! Lúc đầu tớ ở quán cà phê, hắn ở đâu tới chủ động làm quen sau đó hắn lừa tớ là có người quen ở sau lưng, tớ quay nhìn chả thấy ai cả. Đến khi uống tách cà phê thì bị hoa mắt chóng mặt rồi tớ chẳng biết nữa! " Chung Thái Di bình tĩnh kể.

" Đồ sở khanh! Cậu bất cẩn quá đấy! Tiếc là lúc nãy hắn chỉ bị tớ đánh ngất, nếu không có luật pháp nghiêm ngặt thì tớ đánh chết hắn trừ hoạ cho xã hội rồi! " Âu Nhã Phi lửa hận trùng trùng bốc lên đầu.

Chung Thái Di bức xúc: " Ừm, hắn có chết âu cũng là phúc của muôn dân! Thứ cặn bã rác rưởi! "

Anh taxi nghe câu chuyện cũng cảm thấy rùng mình bởi những lời lẽ của hai cô gái, anh ta thầm nghĩ: " Eo ơi! Lỡ động vào hai cô này chắc hết kiếp lái taxi quá! "

" Chạy nhanh lên bác tài! Chậm như rùa thế! " Âu Nhã Phi hối thúc.

" Đến nhà, ngừng lại ngừng lại! " Chung Thái Di la lớn lên.

Âu Nã Phi nhìn đồng hồ đeo tay nói: " Cậu vào nhà đi! Tớ có công việc không tiện nán lâu được! Bye bye! "

Cô tiếp tục leo lên chiếc taxi ban nãy rẽ hướng về nhà, bỗng phía sau xuất hiện chiếc ô tô vận tải đông lạnh. Có vẻ chiếc xe đó cố tình bám sát taxi cô đang đi sau đó ép tài xế taxi dừng ngay giữa đường, Âu Nhã Phi nghĩ có điều mờ ám, cô quyết không xuống xe. Tình thế ép buộc, gã tài xế ô tô tải đông lạnh cùng đồng bọn bước xuống bên chiếc bảy chỗ khác, hơn bảy tên đàn ông bịt mặt nhảy ra chĩa súng vào đầu anh tài xế taxi uy hiếp cô phải đầu hàng ra ngoài. Bọn chúng quá đông, anh taxi lại đang bị dí súng vào đầu méo mặt vì sợ hãi. Tình huống này nếu manh động sẽ nguy hại đến người dân vô tội như anh taxi đây. Âu Nhã Phi bất đắc dĩ bị bắt cóc lên chiếc đông lạnh kia, chúng tẩm thuốc mê cô tống vào kho lạnh trong xe chở tới một căn nhà ngoại ô. Tỉnh lại, cô thấy mình đang bị còng tay và chân nhốt trong chiếc hộp thủy tinh kích cỡ chứa được một người. Bên trong toàn bộ là khí lạnh dùng để ướp lạnh thực phẩm sống, nhiệt độ duy trì ở mức 10 độ C dành cho cô. Căn phòng tối mịt, chỉ duy nhất bóng đèn chữ U chập chờn lúc sáng lúc mờ. Miệng cô lạnh cóng khó thốt nên lời, vẻ mặt tức giận, hai con ngươi đen sắc liếc tên đứng bên ngoài. Hắn tay cầm con dao phẫu thuật cỡ nhỏ tư thế chỉ cho thấy sau lưng. Hắn chợt lên tiếng đồng thời quay người múa dao trước mặt cô trông biến thái dị thường.

" Hừ, sao nào? Muốn nói gì à? "

" Tê...n...Tên...khốn! " Âu Nhã Phi khó khăn lắm mới gặng ra hai chữ.

Hắn soi từ góc đến ngọn trên thân cô cười đểu giả: " Hà há! Vẫn còn cứng miệng à? Cô lì hơn tôi tưởng đấy! "

Gã đấy chính là Lại Chí Thông, hắn tiến gần ra vẻ tiếc nuối: " Chậc chậc, nhan sắc không tệ...nha! Ài ya..tiếc là...bọn này không có nhã hứng chơi cô! Mọi việc phải hỏi ý kiến cấp trên! "

" Cấp...cấp...trên...của...các...người là ai? Kêu hắn ra xem! " Âu Nhã Phi gắng sức thành chữ.

Hắn kéo ghế đẩu ngồi gần cô tay vuốt vuốt lưỡi dao, đoạn nói: " cô nôn nóng làm gì? Anh ta rất có hứng thú với cô đấy! Đợi chút anh ta tự giác diện kiến cô thôi! "

Âu Nhã Phi cười khẩy nói: " Khừ, hứng thú cái quỷ gì chứ? Bảo hắn có giỏi thì thả tôi ra nói chuyện đàng hoàng, bắt cóc nhốt kho lạnh...hừ...trò tiểu nhân! "

" Hờ hờ, trông cô ta cũng khá thoải mái khi ở trong này nhỉ? Mạnh miệng thật! " Giọng đàn ông vang lên.

Gã đàn ông đầu đội mũ đen, áo khoác măng tô dài chậm rãi dậm đế giày da bước vào cười nhạt, hắn gỡ mũ đen lộ rõ khuôn mặt góc cạnh có phần chai sạn theo thời gian bôn ba vất vả kiếm kế sinh nhai. Gã cũng thuộc hàng đẳng cấp, diện mạo khá là có nét tuấn tú nhưng nét chững chạc trưởng thành chiếm tỉ lệ tối đa. Có điều đẹp ừ thì...cũng được, song, vẫn thua xa tên Tiêu Dịch kỳ cách vạn dặm đường ray xe lửa. Chạy theo dung nhan tên đó, gã này không khéo bị xe lửa cán dẹp như tôm ép. Hắn tự tin đưa bản mặt chó bẹc zê cùng cặp cẩu nhãn quẳng vào mặt cô.

Hắn tấm tắc khen: " Quả là không hề tệ! Đúng mẫu ông đây rất thích! Cần cá tính có cá tính, cần cứng đầu có cứng đầu! "

" Tên bệnh hoạn! " Âu nhã Phi phun tiếp ngữ khí khinh bỉ vào mặt hắn.

Hắn khoanh tay vẻ mặt đắc ý, nói: " Phải chi cô hữu dụng nhỉ? Tôi sẽ điều tra cả nhà cô, nếu cô không ngoan ngoãn nghe lời, cô biết tôi cũng hứng thú với họ lắm! "

Âu Nhã Phi xám mặt, cô giữ vẻ bình tĩnh nói: " Gia đình tôi không sống ở Bắc Kinh này, tôi từ nơi khác đến sinh sống thôi! Anh khỏi mất công tìm! "

Hắn nghiêm túc bảo: " Không sao, chúng tôi rất kiên trì và chịu khó! Tới lúc cho cô nếm thử cảm giác biến thành thực phẩm đông lạnh, thử xem...cô là loại cứng tới mức nào! "

Gã sai đàn em cho hạ thấp nhiệt độ ở mức 0 độ C, khí lạnh bủa lấy thân thể cô, chúng gặm nhắm toàn thân khiến Âu Nhã Phi lạnh buốt mặt mũi cô khô lạnh dần và có biểu hiện khó thở. Nhiệt độ tăng, cô giảm đi phần nào cái lạnh. Hắn hỏi lại: " Thế nào? Cô thích lạnh hay thích nóng? "

Âu Nhã Phi cứng hết miệng lưỡi, hai hàm răng va nhau chan chát câm lặng nửa tiếng mới mở miệng hỏi một câu: " Rốt cuộc, tổ chức các người có mục đích gì? "

hắn điên tiết bởi thái độ lì lợm của cô quát lên: " Cô là loại phụ nữ gì thế? Mạng mình không lo mà lo điều tra phá án à? Cô chỉ là con phóng viên quèn thôi! Bớt ảo tưởng mình là cảnh sát đi! "

Âu Nhã Phi nhếch đôi môi tím tái tạt hẳn gáo nước lạnh: " Tôi không ảo tưởng, anh mới là chó điên thích ảo tưởng sức mạnh! "

" Con nhỏ này...! Xem cô cứng đầu được bao lâu!" Hắn bực tức giũ mạnh đuôi áo bỏ đi.

Cô nở nụ cười đầy mưu kế: " Hừ, nếu ông trời đã an bày con bị bắt vào đây...được, con sẽ lấy đó làm cầu nối phá án, lỡ leo lên lưng cọp rồi phải vặt sạch lông cọp mới thôi! "

.....

Điện thoại cô bỏ trong ví, ví rơi mất từ lúc bị bắt lên xe nên Tiêu Dịch Kỳ gõi hoài chẳng ai nghe. Anh ta tức tốc chạy thẳng đến nhà cô hỏi thăm: " Chào bác trai! Cháu là Tiêu Dịch kỳ ở tổ trọng án đội đặc nhiệm, nhân tiện bác cho cháu hỏi Âu nhã Phi mấy tiếng trước có ghé qua hay liên lạc với bác không? "

Ba cô run run ngập ngừng đáp: " Sáng giờ nó bảo đi làm đến giờ chưa thấy về, tôi gọi cũng không nghe máy! Lo muốn chết đây! Cậu...là cảnh sát...cậu phải tìm nó an toàn về cho tôi! "

Tiêu Dịch Kỳ cố gắng trấn an ông: " Vâng, bọn cháu cũng đang tìm cô ấy đây ạ! Bác bình tĩnh ở nhà chờ tin, khi nào tìm thấy cháu sẽ trực tiếp đưa cô ấy về ngay! Bác đừng quá lo lắng kẻo ảnh hưởng sức khỏe! "

Xong việc, anh ta trên đường lái xe vô tình nhìn thấy thẻ nhà báo và giấy tờ tùy thân của Âu Nhã Phi rơi bên vệ đường. Tấp vào lề, anh nhặt lên bỏ vào túi mang về trụ sở làm việc phân tích. Tổ đồng nghiệp kết luận khả năng duy nhất là cô bị ai đó bắt cóc. Có thể bị dọc đường, anh cho người điều tra các camera quan sát ở khắp đường phố nhằm tìm kiếm tung tích nhanh hơn. Tiêu Dịch Kỳ nhớ lúc phát hiện chiếc ví vẫn còn nguyên và hình thẻ nhà báo có sợi dây đeo chỉ về hướng Kinh - Cửu. Phỏng đoán, cô ta cố tình làm ám hiệu cho phía cảnh sát các anh dễ tìm phương hướng, anh liền điều xe truy lùng những hướng đường nằm trong vùng khả nghi. Cao Hiên Khánh ở phòng viễn thông do thám cho hay: " Báo cáo đội trưởng, đoạn đường H phát hiện camera có hình ảnh liên quan đến Âu Nhã Phi ạ! "

" Tốt, tiếp tục tra biển số xe hay bất cứ thứ gì bất thường khác nữa có trong camera! Tôi vào xem ngay! " Tiêu Dịch Kỳ đi nhanh như gió, vừa đi vừa chỉ huy qua bộ đàm.

Cao Hiên Khánh nói: " Báo cáo đội trưởng! Phát hiện xe tải mang biển số K52 di chuyển theo đoạn lên cao tốc! "

" Được, tôi tới đây! " Tiêu Dịch Kỳ điều khiển mô tô rượt theo lên đến cao tốc.

Anh vận hết tốc lực bám sát đít xe bắn vài phát đạn thủng bánh xe bọn chúng, gã tài xế thò đầu bắn trả đoàng đoàng. Hai chiếc vờn nhau đầy kịch tính trên đoạn cao tốc, Tiêu Dịch Kỳ né đạn thần tốc vượt lên đầu xe bắn trọng thương tên tài xế. Nghe động tĩnh bất thường, gã trùm bực tức chửi tục: " Con mẹ nó! Chuyện gì vậy chứ? "

Âu Nhã Phi cười cợt: " Khà khà! Cảnh sát đang dí các người đó! Liệu mà đầu hàng đi! "

Hắn tay cầm remote điều khiển hạ thấp còn -16 độ cười biến thái: " Con khốn! Xem mày còn cười nổi không? "

Lập tức toàn thân Âu Nhã Phi đông cứng, tê cóng không thể cử động, khí lạnh bao phủ hộp kính, từng mảng sương băng phủ trắng khắp người cô nàng phóng viên. Cô dần mất ý thức chìm vào hôn mê.

Mất lái, xe chao đảo lao vào dãi phân cách trượt bánh dài kéo ken két rồi đâm sầm vào trụ điện. Người trong xe đều bị sự chuyển động mất phương hướng ngã sóng soài ra, gã trùm hết nhào lên rồi lại ngã lui đến chóng mặt. Âu Nhã Phi cũng không hơn gì, cô bầm dập hết cả người vì va đập trong hộp kính lạnh tẻo. Bất giác chiếc xe ngừng lại im lìm, ánh sáng từ cửa hé mở, bóng dáng người đàn ông tay cầm búa mồ hôi lấm tấm xông vào. Anh ta dùng sức đập bể tấm kính, nghe âm thanh rơi vỡ lách lách bên tai, Âu Nhã Phi hàng mi khẽ hở, tia sáng làm cô chói mắt, cô thấy loáng thoáng tên nam nhân nào đó đang bồng cô trên tay hắn. Đôi mày rậm nhíu lại, ánh mắt sắc sáng như sao, mùi nam tính quen thuộc thoang thoảng xộc vào mũi. Âu Nhã Phi cảm nhận rõ rệt sự bình yên, cảm giác an toàn từ người tên này toát ra, cô thiếp đi trong mệt mỏi lạnh giá. Bồng cô hùng dũng bước ra, Tiêu Dịch Kỳ nhanh nhẹn bế cô đặt vào xe cứu thương, anh ta cởi áo khoác choàng lên người cô đồng thời tạo ma sát giữa hai tay xoa xoa người cô tạo nhiệt. Sờ vào da mặt lạnh như băng tuyết ấy, anh ta xoa xoa cho đến khi da cô hồng hào trở lại. Cảm thấy bấy nhiêu chưa đủ, người cô còn run bần bật, anh ta ôm luôn vào lòng ủ ấm. Mặc kệ các y tá, bác sĩ thay nhau gắn ống oxy truyền nước biển hỗ trợ việc thở giúp cho bệnh nhân, anh ta vẫn cứ ôm như thế này đến bệnh viện mới thôi.

Ngoài kia hỗn loạn vô cùng, đội đặc nhiệm do đội phó Ung chí Dinh dẫn dắt nấp sau xe phòng thủ lẫn tấn công dồn kẻ địch về hướng tây nam theo yêu cầu phía đội đặc cảnh Tây Cửu Long bọn họ lo việc lập mai phục chờ hắn lọt vào. Tây Cửu Long trực thuộc chính quyền Hồng Kông, tiếng tăm nổi danh truyền kỳ từ bao thế hệ. Bọn họ là biệt đội xuất sắc nhất, là niềm tự hào của giới cảnh sát hình sự Hồng Kông. Tô Tiểu Liên nấp cùng đồng đội xả súng về phía gã trùm liên tiếp, hắn đáp trả đạn bay tứ phía, vỏ đạn rơi rải rác khắp nơi. Cô ta dẫn đầu nhóm nhỏ áp lên phía trên hòng công kích kẻ địch. Sơ sẩy làm sao, cô bị trúng một viên đạn máu nhuộm đỏ cánh tay trái. Vì công việc cấp bách, Tô Tiểu Liên xé áo quấn lấy vết thương tiếp tục chiến đấu.

Ung Chí Dinh cau có bảo: " Tô Tiểu Liên, cô bị thương rồi hãy rút về đi! Ở đây có tôi rồi! "

" Không sao đâu, vết thương nhỏ thôi, tình hình bây giờ không cần rút! Tôi có thể chiến đấu tiếp! " Cô tự tin nói qua bộ đàm.

" Hừ, dám cãi lệnh cấp trên à! Bảo cô rút thì rút mau đi! " Ung chí Dinh tức giận.

" Hừ, lão đội phó này càm ràm miết! Mặc kệ lão vậy! " Tô Tiểu Liên lẩm bẩm nhăn nhó.

Gã trùm bị dồn vào mức đường cùng, trên đầu có trực thăng quân sự Interpol bay lởn vởn, dưới đất thì toàn là đội đặc nhiệm, đặc cảnh. Hắn lâm vào thế tiến thoái lưỡng nan đành chường mặt ra lớn giọng bảo: " Cảnh sát các người biến hết mau! Không tôi sẽ cho quả này phát nổ ngay tại đây! "

Hắn hăm he tay nâng nâng quả lựu đạn F-1, là một loại lựu đạn của Liên Xô cũ (nay là Liên bang Nga) sản xuất, biệt danh là limonka (quả chanh). Đây là một loại vũ khí phân mảnh cá nhân. Lựu đạn F1 của Nga được sản xuất dựa trên Lựu đạn F-1 (Pháp). Nó có tổng khối lượng 600 g, lượng chất nổ TNT chứa bên trong là 60 g. Ngòi nổ UZRGM được sử dụng trên F-1 cũng được lắp đặt phổ biến trên các loại lựu đạn khác của Liên Xô như RG-41, RG-42, RGO-78, RGN-86 và RGD-5. Thời gian nổ tiêu chuẩn của ngòi UZRGM là khoảng 3,5 đến 4 giây từ khi giật kíp. Tuy nhiên, các biến thể của ngòi nổ UZRGM có sẵn khả năng nổ chậm (tức không nổ tức thì), giúp dễ dàng lắp đặt các bẫy lựu đạn.

Lựu đạn F1 được giới thiệu trong Chiến tranh thế giới thứ hai và được thiết kế lại sau chiến tranh. F1 có vỏ thép khía cắt ô ở bên ngoài tạo điều kiện thuận lợi để phân mảnh khi phát nổ và để chống trơn trượt khỏi tay. Khoảng cách có thể ném lựu đạn được ước tính khoảng 30-45 mét. Bán kính phân mảnh lên đến 200 mét nhưng chỉ có hiệu quả sát thương trong tâm 30 mét. Do đó, lựu đạn được ném khi xả thủ đã nấp sau một vật cản để tránh thiệt hại.

Tới lượt phía đội đặc cảnh Tây Cửu Long ra tay, đội trưởng của họ phân chia từng nhóm nhỏ phục kích tứ phương bao vây hắn ta. Hắn bí quá hóa liều, kích nộ ngòi nổ quăng xa vào đám Tây Cửu Long phát ra tiếng nổ lớn. Màn khói tàng dư mù mịt tỏa lan, thật kỳ diệu. Tây Cửu Long vẫn nguyên vẹn chẳng ai thương tích gì đứng sững trước mắt hắn đầy vẻ oai nghiêm. Quả không hổ danh " Tây Cửu Long ", hành động thần tốc chẳng mấy giây đã tóm gọn hắn bằng bốn phát đạn canh ngay tứ chi mà nhằm. Tên cầm đầu bị bắt, những kẻ còn lại lần lượt nối đuôi nhau lên xe chở tù yên phận.

Tô Tiểu Liên vịn cánh tay trúng đạn thở dài: " Hazz...! Cuối cùng mọi chuyện đã được giải quyết êm đẹp! Thật là một ngày vất vả! "

" Thở dài cái gì, vết thương rỉ máu kia kìa! Lên xe tôi đưa đi bệnh viện trị thương! " Ung chí Dinh lắc đầu tiến gần kéo tay cô ta lôi đi.

" Ấy ấy, từ từ, anh không bị thương anh gấp cái gì chứ? " Tô Tiểu Liên mồm la oai oái.

" Vậy, cô tự mà leo lên đi! " Ung Chí Dinh hầm mặt bảo.

" Ôi cái lão Ung này! Tay tôi đang bị chảy máu đó nhé! " Tô Tiểu Liên rống lên cãi lý.

Bệnh viện trung tâm __

Âu Nhã Phi bấy giờ đang nằm phòng hồi sức, cơ thể dần hồi phục cô mở mắt dòm dáo dác: " Mình...tới bệnh viện khi nào thế? "

Tiêu Dịch Kỳ đẩy nhẹ cửa vào hỏi thăm: " Cô tỉnh rồi sao? "

Anh đặt mông ngồi xuống ghế rót nước mời cô: " Uống đi kẻo khô cổ đấy! "

" Ờ, mọi chuyện thế nào? Hắn bị tóm chưa? " Âu Nhã Phi vẫn không bỏ máu nghề nghiệp tra hỏi.

Tiêu Dịch Kỳ bình thản trả lời: " Xong hết, cục trưởng đã giao hắn cho sở cảnh sát Hồng Kông xử trí, Interpol cũng tham dự điều tra vụ này! "

Cô bất đầu nổi máu moi móc tin tức: " Thân phận thật sự của hắn là gì thế? Anh có thể cung cấp thêm cho tôi một số thông tin thiết yếu không? "

" Cô chỉ nên biết ít thôi! Hắn là Draco Chen, người Mỹ quê gốc Hồng Kông. Gia đình hắn di cư sang Mỹ năm 1998. Tốt nghiệp đại học Harvard Hoa kỳ chuyên ngành y học, có thể nói tên này cũng thuộc hạng nhân tài. Đáng tiếc hắn theo đường lối tiêu cực. Hắn về Hồng Kông nắm quyền điều hành tổ chức nghiên cứu hóa học với mục đích khủng bố. Ở châu á hắn là tên tội phạm bị dán lệnh truy nã đỏ do Interpol ban hành. Lại Chí Thông, Mã Cảnh đều là tay chân thân tính nhất. Hiện tại, phía cục chúng ta chỉ vừa bắt được hai tên này nhờ có Interpol hỗ trợ. Bây nhiêu đủ chưa hả? Cô phóng viên liều mạng nhất quả đất! " Tiêu đội trưởng tường tận nêu rõ cuối câu lại cố ý đá xoáy cô.

Âu Nhã Phi đối đáp ý mỉa mai: " Anh kể vậy cũng đủ lắm rồi, tôi cũng chả có gì dám đòi hỏi thêm. Hi vọng sau khi xuất viện...cục trưởng các anh nhớ cung cấp thêm cho đầy đủ ha! "

" Sau này...tôi không muốn thấy cô xen vào mảng này nữa! Chỉ tổ gây rắc rối! " Anh ta làm mặt lạnh tuyên bố.

Âu Nhã Phi bức xúc tuôn một tràn: " Cái gì chứ? Đây là công việc của tôi mà! ý anh là ý gì đây hả? Chính miệng cục trưởng lựa chọn tôi tham gia mà! Anh mắc hội chứng mất trí nhớ tạm thời à? "

" Hừ, tóm lại là cô...hạn chế làm mảng hình sự này cho tôi! Muốn làm cảnh sát sao hồi đó không thi vào trường cảnh sát đi giờ lại mò mò bám theo như sam! " Anh đấu khẩu lại cay nghiệt.

Âu Nhã Phi nổi nóng xua anh ra ngoài: " Nói chuyện với hạng thiếu muối như anh thật phí nước bọt! Anh đi giùm tôi đi! Không tiễn nha! "

...........

Hết chương 22 _ Tác giả: Thiết Tử Vân
Bình Luận (0)
Comment