Yêu Phải Cô Nàng Phóng Viên!

Chương 23

Vụ án kết thúc, ngày hôm sau Âu Nhã Phi đến trường rút hồ sơ thôi học. Cô cúi đầu thưa: " Cảm ơn hiệu trưởng đã giúp đỡ trong thời gian qua, em xin phép đến lớp chào tạm biệt mọi người! "

" À, ừ em cứ đi đi , cảm ơn hai em đã giúp nhà trường bắt tên tội phạm đó! " Thầy hiệu trưởng tiễn cô ra cửa phòng giám hiệu nói.

Âu Nhã Phi mặc thường phục, đeo thẻ hành nghề đứng trước cửa lớp vẫy tay chào: " Em chào cô ạ! Cô cho phép em nói đôi lời với các bạn được không ạ? "

Cô giáo dạy môn Tiếng Anh gật đầu nói: " Em cứ tự nhiên! "

Âu Nhã Phi hôm nay trông khác hẳn, cô diện quần tây, áo sơ mi thanh lịch, bên ngoài khoác thêm chiếc vest màu đen nhìn có nét đứng đắn trang nhã khiến cho tập thể nam sinh nữ sinh trong lớp nhìn không ra cô từng mặc đồng phục nữ sinh. Hạ Bảo Vy mạo muội phát biểu: " Cậu...có phải là Lý Ân Phi không? "

Cô mỉm cười đáp: " Không sai, chính là tôi! "

Tiết Kinh Vũ tiếp câu: " Chị không phải là học sinh đúng chứ? "

Âu Nhã Phi cười: " Hừ, cậu đã nhận ra ngay từ đầu rồi sao? Tôi tên thật là Âu Nhã Phi, Lý Ân Phi chỉ là cái tên giả! "

" Hả?... vậy...vậy...cậu...à không...chị là tình báo à? " Hạ Bảo Vy ngạc nhiên, miệng lắp bắp hỏi.

Âu Nhã Phi phì cười đáp lại: " Nói tình báo thì hơi xa, tôi chỉ là một nhà báo nhỏ nhoi thôi! Thời gian sắp hết rồi, tôi có công việc phải đi! Hi vọng có duyên sẽ gặp lại mọi người! Tạm biệt! "

Chiếc đồng hồ dây bạc trên tay đã điểm 10h sáng, Âu Nhã Phi lên đường quay về tòa soạn Nhật Báo tham dự cuộc hợp do Tổng Biên Tập chủ trì. Cô chạy hồng hộc lên thang máy miệng thở phù phù: " Suýt thì trễ mất! Chỉ còn đúng một phút ngắn ngủi, ôi mệt chết tôi rồi! "

Hệ thống thang máy vừa sáng đèn số 12, cửa thang máy hé mở. Âu Nhã Phi lấy đà chạy thật nhanh đến phòng họp, một phút của cô đã điểm đúng giây đúng kim chỉ giờ, Tổng Biên Tập trừng mắt lườm cô bảo: " Đúng giờ quá nhỉ? Vào đi! "

" Vâng, cảm ơn Tổng Biên ạ! " Âu Nhã Phi quệt vết mồ hôi trên trán gập người đáp.

Tiểu Khải ngồi hàng đối diện nhìn cô mỉm cười trêu ghẹo: " Hừ hừ, vừa kịp sát nút nhỉ? "

Hạ Kiều liếc mắt sang cậu ta: " Này, sếp nhìn kìa, tập trung đi! "

Cuộc họp diễn ra hơn một tiếng đồng hồ, Âu Nhã Phi lân la xuống căn tin, cô mua hộp cơm gà Gia Định cắn xé đùi gà ngấu nghiến. Hạ Kiều bất ngờ đặt dĩa cơm sườn xào chua ngọt bên cạnh phát ngôn: " Haizz... ăn như em là muôn đời khỏi lấy chồng nhe Nhã Phi! "

Âu Nhã Phi phì cười lắc đầu: " Kiều tỷ à! Em đây chỉ cần tiền, có tiền mới mua được thức ăn, cho nên ta phải quý đồ ăn, chồng hả? Miễn đi! "

" Nói có lý! Có thức ăn rồi ăn thật nhiều vào, ăn cố sát, sau đó phát phì lên và cần tiền để đi hút mỡ... giống như ai đó đang nhai miếng sườn vậy! " Tiểu Khải bưng dĩa cơm chiên Dương Châu đặt mông xuống ghế kế bên Hạ Kiều miệng đá xoáy, mắt giật giật.

Và cái kết thật bi thương, cậu bị chính đôi cao gót Hạ Kiều đang mang giẫm mạnh vào chân méo cả miệng không nói thành lời. Âu Nhã Phi xúc cơm vào mồm gật gù tán dương: " Hạt cơm bỏ vào miệng ôi thật ngon, lời nói thốt ra... ôi thảm họa! "

" Này, vậy mà cũng nói được à? " Tiểu Khải nhăn nhó đáp lại.

" Hơ hơ hơ! Cơm chiên mà đấu với sườn xào... cơm gà vô tội! " Âu Nhã Phi cười nham nhở phán tỉnh rụi.

" Ôi trời! " Tiểu Khải, Hạ Kiều đồng thanh.

Tivi đột nhiên phát tin tức, một người dân tình cờ phát hiện thi thể dưới tình trạng thối rửa trong thùng chứa rác cạnh một khu chung cư 206. Hộp sọ lòi ra phần não do bị vật gì đó cắt tách ra hẳn hoi chuyên nghiệp, nạn nhân không hề có giấy tờ tùy thân, cả di động cũng không có. Phía cảnh sát vẫn đang phong tỏa hiện trường phục vụ công tác điều tra.

" Chà, vụ gì nữa đây? " Tiểu Khải tò mò phát biểu.

" Giết người cướp của chăng? " Hạ Kiều suy đoán.

Âu Nhã Phi phân tích: " Giết người cướp của kiểu này có phải hơi phí thời gian không? Ai lại thừa thời gian tới mức cắt hộp sọ moi não ra nhầy nhụa như vậy chứ? "

Tiểu Khải đứng dậy hô to: " Thôi đừng có làm trò thám tử Conan nữa, sếp giao nhiệm vụ rồi nhanh chấp hành thôi! "

" Ok, giải tán! "

Cục an ninh quốc gia! Tổ trọng án!

" Tử Lợi tỷ lại bận rộn nữa rồi he! " Một anh nhân viên trực nhà xác phát ngôn.

" Ừ, thêm một người nữa bầu bạn với cậu, vui không nào? " Triệu Tử Lợi đùa cợt.

Triệu Tử Lợi hối thúc: " Mau giúp tôi chuyển anh bạn này vào phòng nghiệm thi, nhanh lên! "

Cánh cửa phòng nghiệm thi tự động mở ra, băng ca được đẩy vào tiến hành khám nghiệm. Pháp y họ Triệu đeo găng tay phẫu thuật, miệng bịt khẩu trang chuyên dụng màu xanh, dao kéo đầy đủ. Như thường lệ, cô đều cúi chào nạn nhân trước khi tiến hành khám nghiệm họ. Cô kiểm tra thi thể thật kỹ sau đó nâng con dao cỡ nhỏ rạch nhẹ lên phần đầu nạn nhân lấy bộ não đem lên giá cân, phần não trái bị thiếu mất hai phần ba góc. Vết cắt ban đầu hung thủ gây ra nếu không phải là bác sĩ khoa ngoại thì chí ít cũng thuộc dân mổ xác giống như Triệu Tử Lợi. Hung khí gây án lại không tìm thấy nơi hiện trường, nhưng dựa theo hình dáng vết thương suy ra hung thủ rất có thể dùng dao xếp cỡ nhỏ. Triệu Tử Lợi thắc mắc: " Quái lạ! Hung thủ ra tay thế này là ý gì đây? "

" Tôi cũng rất muốn biết hắn lấy mất hai phần ba não để làm gì? " Tiêu Dịch Kỳ xuất hiện phỏng đoán.

" Hơn nữa, trên người nạn nhân tôi chỉ phát hiện một dấu hằn bầm máu tía sẫm ở sau ót, không tìm thấy dấu giằng co giữa hung thủ và nạn nhân! Có khả năng anh bạn này bị đánh ngất bằng vật gì đó cứng và to...kích cỡ gần giống gậy bóng chày! " Triệu Tử Lợi thử soi đèn pin vào ót nạn nhân suy luận.

" Nghe nhân chứng kể lại rằng chị ta nhìn thấy bóng người đàn ông mặc áo khoác màu xám bước ra vội vã từ con đường dẫn vào khu chứa rác, tiếp đó chị ta đem rác bỏ vào thùng, nhờ đó phát hiện có thi thể người. Thi thể này nhìn sắc da anh ta mất đi độ đàn hồi, thậm chí sắp bủn như đậu hủ...phải tử vong cách đây bảy tám ngày! Cô nói xem thùng rác chỉ mới dọn mà thi thể đã phân hủy đến thế liệu có phải kẻ gây án trước đó đã hạ thủ anh ta sau đó giấu lâu vậy mới chịu đem ra ngoài vứt, tên này rõ ràng thần kinh có vấn đề! " Tiêu Dịch Kỳ tụ mình đua ra suy luận.

Triệu Tử Lợi đáp dài một hơi: " Cậu đi mà nghĩ! Triệu Tử Lợi tôi đây nhìn xác phân tích sau cùng mới đi đến kết luận. Hiện tại, đầu mối cần điều tra là hiện trường đầu tiên khi nạn nhân vừa mới bị giết chứ không phải khu chứa rác! Và thứ hai, đó là danh tính nạn nhân và thân nhân để tra rõ xem anh ta có gây thù chuốc oán hay mâu thuẫn với ai? Việc này là bổn phận của tổ các cậu đó thưa đội trưởng Tiêu! "

Tiêu Dịch Kỳ phẫy tay xoay người: " Hừ, cô cứ việc lo mấy cái xác của cô đi! Tôi đi đây, khi khác lại đến làm phiền cô! "

" Ok, khi nào thích nằm phòng lạnh thì cứ đến đây nhé! " Giọng điệu Triệu Tử Lợi đá đểu vang xa.

Bấy giờ, Tiêu Dịch Kỳ cùng tổ trọng án tiến hành đến hiện trường khám xét điều tra truy tìm chứng cứ. Tổ pháp chứng tìm thấy một vật khả nghi, nó là một cái bật lửa nhãn hiệu nổi tiếng của Châu Âu.

S.T. Dupont Ligne 2 Lighter Silver. Vỏ hợp kịm mạ bạc, vân ngang. Người sở hữu cái bật lửa thuộc hạng quý tộc này ắt hẳn không phải dân thường, nhãn hiệu này bán chạy và đắt nhất nhì giới thượng lưu tại thị trường Pháp nói riêng và thị trường Châu Âu nói chung. Họ gắp vật đó vào túi và lần mò tìm thêm những vật chứng có giá trị khác.

"Đội trưởng, anh lại đây xem!" Tổ Tiểu Liên vừa phát hiện vết lạ liền gọi Tiêu Dịch Kỳ đến kiểm tra.

"Hử? Có phát hiện gì mới sao?" Tiêu đội trưởng tiến gần nơi phát hiện tử thi. Anh cúi xuống dùng nhíp gắp một sợ lông nhỏ lên và nói:"Sợi lông này...chẳng phải là lông chân của đàn ông sao? Mượt và xoăn thật đấy! Nhìn lớp biểu bì còn dính này! Gã này tôi nghi là hắn mắc bệnh da liễu thì phải!"

"Anh nói không sai, nói chính xác hơn là gã này bị bệnh vảy nến!" Một vị pháp y vừa được chuyển đến, anh ta bổ sung thêm ý của Tiêu Dịch Kỳ.

"Anh là pháp y mới à?" Tiêu Dịch Kỳ bất ngờ ngước lên hỏi.

"Nói đúng hơn là, tôi được cấp trên giao trọng trách hỗ trợ các người điều tra vụ trọng án này! Và tôi là Dương Thăng, rất hân hạnh được hợp tác cùng mọi người!" Tên pháp y mới nói bằng giọng điệu cao ngạo.

"Tôi cũng vậy, tôi là đội trưởng Tiêu Dịch Kỳ!" Anh giơ tay chào lại.

"Từ manh mối này cho thấy rất có liên quan đến hai nhân tố này, sợi lông này một là của nạn nhân, hai là tên hung thủ. Đầu tiên phải đem về phân tích đã!" Dương Thăng quay phắt chiếc áo blouse trắng nói.

Sau khi đem vật thể về phòng pháp chứng, báo cáo kết quả xét nghiệm DNA đã có. Quả thật, nó không thuộc về nạn nhân mà là của một người khác, theo kết quả giám định DNA này là của một nam giới trưởng thành. Tiêu Dịch Kỳ tay trái cầm tập hồ sơ, tay phải gọi điện cho Ung Chí Dinh:"Anh và Tô Tiểu Liên hãy đến tất cả các hiệu thuốc tây gần nhất tìm xem có nam giới nào từng mua thuốc trị vảy nến hay không? Sau đó báo cáo lại cho tôi!"

"Rõ thưa đội trưởng!" Ung Chí Dinh đầu dây bên kia đáp lại.

Tô Tiểu Liên và cảnh sát họ Ung ngồi trên chiếc xe jeep do chính cô cầm lái, Ung Chí Dinh than phiền:"Haizzz...trong thành phố có biết bao nhiêu hiệu thuốc lớn nhỏ, tôi nghĩ chúng ta nên chia nhau ra tìm sẽ hay hơn!"

Cô nhún vai:"Được thôi, anh đi các hiệu thuốc lớn, còn tôi đảm nhiệm những hiệu thuốc nhỏ vậy!"

"Xuống xe đi! Chúng ta cần chia nhau ra ngay bây giờ chứ?"Tô Tiểu Liên đột ngột dừng xe bảo.

"Ài...cô thật là...! Tôi đón taxi đây, phần cô tự lo liệu đấy!" Ung Chí Dinh thở hắt ra nói.

Công tác truy tìm tung tích kẻ bị vảy nến bắt đầu, Ung Chí Dinh đặt chân vào một quầy thuốc lớn, nơi cung cấp hàng ngàn toa thuốc cho các bệnh viện. Anh ta lia mắt quan sát tỉ mỉ, tay đưa tấm thẻ hành nghề trước mặt cô dược sĩ bán thuốc:"Chào cô! Tôi là cảnh sát cục an ninh quốc gia trung ương. Mong cô hãy vui lòng hợp tác với chúng tôi!"

Cô dược sĩ khá bất ngờ và có phần lo lắng không biết có chuyện gì mà cảnh sát lại tìm đến mình, cô căng thẳng, nét mặt có vẻ lo sợ đáp:"Vâng, tôi sẽ thành thật khai báo, cho tôi hỏi là cảnh sát các anh cần điều tra chuyện gì vậy ạ?"

"Nửa tháng trở lại đây, cô có bán thuốc đặc trị vảy nến cho ai hay không? Hoặc là những ai đã từng ghé tiệm cô mua loại thuốc đó? Cô hãy cố gắng nhớ lại và nói cho chúng tôi biết!" Ung Chí Dinh sắc mặt nghiêm chỉnh hỏi.

Cô dược sĩ ngẫm nghĩ, nói:"À...việc này...do có quá nhiều khách hàng đến mua cho nên tôi cũng không nhớ rõ từng người được! À, gần đây thì hay có ba người thường xuyên ghé ạ! Người thứ nhất là cô giáo dạy mầm non, cô ấy bị vảy ở cả tay và chân. Người thứ hai là một người làm nghề công nhân chế biến thực phẩm, anh ta do ở môi trường khô và lạnh nên da dễ bị khô dẫn đến nổi vảy bong tróc, còn thứ ba cũng là nam, nhưng thông tin về anh ta cực khang hiếm, anh ta hay mang khẩu trang y tế khi mua thuốc ở hiệu của chúng tôi."

"Cô có thể cung cấp thêm cho tôi biết danh tính của cả ba người đó không? Chúng tôi là cảnh sát, cho nên cô không cần ngại khi tiết lộ thông tin khách hàng!" Ung chí Dinh nói tiếp.

"Dạ được, đợi tôi một lát!" Cô dược sĩ vào trong gọi dược tá ra, họ thì thầm gì đó với nhau.

Dược tá nữ bước ra dò trên máy vi tính dùng để thanh toán đơn hàng, trên hóa đơn có ghi rõ họ tên của người mua thuốc. Vì đây là hiệu thuốc lớn nhất thành phố, bởi vậy khi bán hàng đều bắt buộc phải có hóa đơn thanh toán rõ ràng.

Ung Chí Dinh tay chống hông nhìn vào màn hình máy vi tính, ba người này mua với số lượng khác nhau. Người đầu tiên họ tên Trần Dung Nhi, thanh toán chỉ dùng một lọ thuốc Remicade xuất xứ Nhật Bản. Người thứ hai do bị nặng hơn nên anh ta mua tận ba lọ, anh ta tên là Lai Đại Phát. Nghe giọng nói hình như là dân Đài Loan sang lao động. Người thứ ba chỉ tiết lộ mỗi tên Phan Trí. Đây chính là toàn bộ thông tin mà sếp Ung thu thập được, sau đó nhanh chóng rời khỏi và rẽ tiếp những hiệu thuốc khác. Trong lúc này, Tô Tiểu Liên đang thẩm vấn chủ tiệm thuốc nhỏ ở ngõ số 56. Thông tin về gã có căn bệnh da liễu vẫn chưa đâu vào đâu, chẳng thu thập được gì có giá trị, cô rảo bước dưới ánh nắng gai gắt vô tình gặp Âu Nhã Phi.

"Ể, Nhã Phi! Cô đi đâu đây?" Tô Tiểu Liên vẫy tay gọi từ xa cách bảy tám bước.

Cô phóng viên Âu Nhã Phi quay sang đáp lời:"Hi! Chào chị! Trùng hợp thế?"

Tô Tiểu Liên chạy đến bắt chuyện:"Gặp cô tôi mừng quá! Nhân tiện, cô có đang giờ làm việc không?"

"Không, hôm nay em khá rảnh tay rảnh chân lang thang chụp ảnh dạo ấy mà!" Nhã Phi nở nụ cười nhàn nhã nói.

"À, cô có thể đi chung với tôi không? Cô có thể chụp ảnh thoải mái bất cứ lúc nào!" Tô Tiểu Liên nghiêng đầu đề nghị.

Âu Nhã Phi cảm nhận có điều mờ ám, liền hỏi nhỏ:"Chị đang điều tra vụ án nào nữa có đúng không hở? Tự nhiên ai lại kêu người ta chụp ảnh lung tung làm gì chứ? Kể em nghe đi!"

Tô Tiểu Liên ra dấu kê vào tai Âu Nhã Phi:"Lại gần đây! Tôi nói nhỏ cô nghe, đây là chuyện cơ mật. Cô phải kín tiếng đó nhe! Sếp bảo chúng tôi tìm nam giới mắc bệnh vảy nến, chúng tôi đang lùng sục khắp các hiệu thuốc lớn nhỏ để truy tìm người đó! Vụ này là trọng án luôn đấy!"

Âu Nhã Phi thở dài nhếch môi:"Hài ya...Chị cũng hài thật đó! Chuyện cơ mật mà chị lại tiết lộ cho một con phóng viên biết! Chả khác nào cho cả đất nước biết hết à? Bất cẩn quá đó chị!"

"Ồ...nhưng tôi biết cô không phải loại phóng viên báo lá cải hay tung tin bất chấp sự thật mà! Tôi tin ở cô!" Tô Tiểu Liên phán chắc nịt.

"May cho chị là chị bất cẩn với em đấy, lỡ như ai khác là chị bị kỷ luật thậm chí bị khai trừ luôn trong nội bộ an ninh rồi!" Âu Nhã Phi lắc đầu phân tích rủi ro.

"Được rồi, cô đừng có phàn nàn nữa! Chúng ta nhanh làm nhiệm vụ thôi!" Tô Tiểu Liên kéo tay lôi đi.

Âu Nhã Phi hết nước chịu thua bà chị họ Tô, cô nhủ thầm:"Hết nói nổi! Nhiệm vụ của mình mà cũng lôi kéo người khác vào cho được! Thôi, kệ đi! Dù gì mình cũng tò mò chết đi mất!"

Nắng ban trưa nóng bức làm hai người con gái mồ hôi nhễ nhại, thời tiết vào xuân nhiệt độ nhích lên 26 độ C. Âu Nhã Phi cởi luôn chiếc áo khoác da nâu quấn vào eo ngừng lại lấy hơi thở hổn hển, tay móc ra gói khăn giấy thấm mồ hôi trên cổ. Cả hai ghé tiệm thuốc kế tiếp, Tô Tiểu Liên bước chân đồng thời đẩy cửa kính vào.

"Xin lỗi, có ai không?" Tô Tiểu Liên nhìn quanh không thấy bóng người, bèn lớn tiếng gọi.

Âu Nhã Phi quan sát xung quanh tiện tay chụp vài thứ, phát biểu:"Kỳ lạ, tiệm thuốc này sao cửa mở mà lại không có ai trông coi?"

Bệnh nghề nghiệp của hai người đó tái phát, hai cô đi vòng vòng trong cửa hiệu kiểm tra xem có gì bất thường hay không. Đột nhiên Tô Tiểu Liên nhìn thấy bên trong nhà riêng xuất hiện vài vết máu li ti màu đỏ. Vết máu dính trên cửa kính đã khô, cô hốt hoảng gọi Âu Nhã Phi đến xem. Hai người chết lặng khi chứng kiến cô chủ tiệm đã tử vong vói tư thế ngồi tựa vào bức tường, cổ bị cứa rách lòi ra phần xương và dây thanh quản. Đầu bị chấn thương nặng, da đầu tróc thành mảng khá lớn nhô lên phần não vừa trắng vừa đỏ do máu đông lại. Điều đáng nói ở đây, điều hòa vẫn còn đang chạy tỏa hơi lạnh khắp phòng. Vì lý do trên, nó khiến những vết máu đông đặc lại trông cứ như thạch đông lạnh. Mùi tanh của máu phảng phất vào mũi cô, Âu Nhã Phi khịt mũi nói:"Ôi tanh quá! Y như mùi cá chết vậy!"

"Hung khí ở đâu thế nhỉ? Sao tôi tìm hoài chẳng thấy ta?" Tô Tiểu Liên chép miệng gãi đầu.

Âu Nhã Phi cất giọng chuyên môn:"Sao chị không gọi cho tổ trọng án đi! Để lâu vật chứng sẽ bị phai dấu đó!"

"đội trưởng à, chúng tôi vừa phát hiện thêm nạn nhân tử vong ở đường A, hẻm 58, gần khu chế xuất dược liệu." Tô Tiểu Liên nhanh tay gọi điện báo cáo tình hình.

"Cô đợi chút, tôi cử người tới ngay!" Tiêu Dịch Kỳ ngồi trên ghế xoay cúp máy. Anh vội khoác chiếc áo bành tô vào xuống hầm giữ xe lái đến hiện trường. Lập tức, đội pháp chứng và nhóm pháp y đồng loạt xuất phát. Xe cảnh sát hú vang, đèn còi phía trên nóc xe chớp nhoáng cả đoạn đường. Toàn bộ phía ngành chức năng có mặt đầy đủ, đội phong tỏa nhanh chóng căng dây bảo vệ hiện trường. Âu Nhã Phi và Tô Tiểu Liên được đưa đi lấy lời khai bởi họ là nhân chứng đầu tiên phát hiện thi thể, quy luật này là điều tất yếu, bất kể dân thường hay cán bộ nhà nước, người cho dù có thẩm quyền cao cũng phải chấp nhận cung cấp lời khai khi có liên quan đến sự việc.

Tiêu Dịch Kỳ lên tiếng:"Dừng lại đã! Chính tôi sẽ phụ trách lấy khẩu cung của Âu Nhã Phi!"

"Được, giao cho anh, thưa sếp!"

Phòng lấy lời khai số 1.

Tiêu Dịch Kỳ khoan thai bước vào căn phòng bốn bề đều là song sắt, anh thản nhiên đút tay vào túi quần, mở miệng:"Mời cô ngồi! Tôi rất mong cô hãy thành thật cho chúng tôi biết quá trình từ lúc cô phát hiện nạn nhân và cho tới lúc báo cảnh sát diễn ra như thế nào?"

Âu Nhã Phi thái độ bình tĩnh, cô bất đầu kể:"Vâng, thưa sếp! Mọi chuyện bắt đầu từ lúc tôi và chị Tô bước vào cửa tiệm thuốc, chúng tôi đặt chân vào đã không thấy bóng dáng chủ tiệm đâu hết, sau đó tôi có chụp lại một vài bức ảnh và rồi chị Tô phát hiện có vết máu trên cửa kính, chúng tôi tò mò vào xem thử và thấy cô chủ tiệm đã chết trong tình trạng ngồi dựa vào tường, cổ và đầu đều bị cắt rách. Máu dưới nền nhà và cửa kính đã đông đặc, còn bốc mùi tanh nữa. lúc đó chúng tôi tìm mãi không hề thấy hung khí ở đâu liền gọi tới báo cảnh sát! Xin hết."

"Tại sao hai người lại đi chung?" Câu hỏi này của anh làm cô khựng lại. Sự thật, nếu tiếc lộ chuyện Tô Tiểu Liên phá quy tắc làm lộ cơ mật cho người ngoài ngành biết chắc chắn sẽ bị kỷ luật. Vì thế, Âu Nhã Phi băn khoăn lựa lời nói làm sao vừa không dối gạt cảnh sát vừa che đậy được lỗi lầm giúp Tô Tiểu Liên tránh bị kỷ luật.

Cô thưa rằng:"Lúc tôi lang thang chụp ảnh dạo vô tình gặp chị ấy, tôi đã đi theo chị ấy vào một tiệm thuốc, tôi tưởng là chị Tô bị cảm ho hay là đau bao tử nên mới cần mua thuốc uống, nào ngờ phát hiện ra chuyện thế này! Chỉ có vậy thôi!"

"Tốt lắm! Khẩu cung đã hoàn tất, cảm ơn cô đã hợp tác với chúng tôi!" Tiêu đội trưởng mặt nghiêm đứng dậy bắt tay.

"Haizzz...bộ mặt của anh lúc làm việc...nghiêm túc đến ngứa cả mắt đấy!" Âu Nhã Phi giễu cợt.

"Cô thông cảm, lúc cảnh sát làm việc cho dù có là "thân bằng quyến thuộc" đi chăng nữa thì cũng như hai kẻ xa lạ thôi! Đây là quy tắc làm việc của giới chức cảnh sát chúng tôi!" Anh nhấn mạnh bốn chữ vào mặt cô.

"Ừ, bình thường có thân thiết gì đâu mà phải nói câu đó!" Cô đá xoáy lại lần thứ hai.

"Hây ya, gương mặt của đội trưởng Tiêu lúc làm việc so với lúc bình thường có khác gì nhau đâu mà nói!" Tô Tiểu Liên vừa xuất hiện đã phát ngôn như sấm truyền.

"Đúng vậy, vẫn nghiêm túc đều đặn và thường xuyên!" đến lượt Triệu Tử Lợi chêm vào vài câu muối mặn.

Tiêu Dịch Kỳ lườm hai con người kia hỏi:"Hai người các cô đồng lòng quá ha? Lấn sân qua đây làm chi vậy hả?"

Triệu Tử Lợi sắc mặt không tốt, có vẻ bực bội, cô nói như đang chỉ trích kẻ nào đó:"Phòng nghiệm thi chật chội quá, tôi sang đây hít thở không khí có được không?"

Tiêu Dịch Kỳ thoạt giật mép nói:"Chà, căn phòng yêu thích của cô mà cũng có lúc khiến cô cảm thấy chật chội sao? Hay tử thi nhiều quá không còn băng ca cho cô nằm nghỉ trưa?"

Triệu Tử Lợi nghe anh nói có bảy phần móc câu, liền đáp trả:"Hờ, tôi nghĩ kẻ cần nằm nghỉ trưa trên băng ca dành cho xác chết là gã họ Dương kia thì đúng hơn!"

Tô Tiểu Liên thắc mắc, ghẹo cô ta:"Ồ, là tên pháp y mới à? Hahaha! Xem ra có người bị cướp chén cơm nên giận rồi!"

Âu Nhã Phi đứng thở dài phát biểu:"Các anh chị cứ tự nhiên, tôi có việc đi trước nhé!"

"Ồ tạm biệt!" Cả ba đồng thanh.

Từ ngày gã pháp y mới tới làm việc, Triệu Tử Lợi như bị "chọc gậy bánh xe". Giữa cô và hắn cứ xích mích hằn học với nhau suốt. Tên này tướng tá đẹp trai, thuộc tuýp trai "con nhà có điều kiện" cộng thêm tính tự mãn khá nặng. Hắn thích "diễu võ giương oai" trước mặt cô, đặc biệt thích chọc tức phụ nữ giỏi giang như Triệu Tử Lợi đây. Rõ là một rừng không thể có hai chúa sơn lâm, cô nghĩ bụng tên này muốn độc chiếm địa bàn của cô.

.........

Tòa soạn Nhật Báo cử hai phóng viên đến bệnh viện quốc tế ABN phỏng vấn một vị giáo sư tiến sĩ vừa nhậm chức trưởng khoa ngoại chuyên về thần kinh trung ương não bộ. Ông ta đã nghiên cứu ra cách chữa trị u màng não mới nhất, học trò của ông đứng bên cạnh là bác sĩ khoa ngoại vừa du học lấy bằng thạc sĩ từ Mat-xco-va Nga trở về phụ giúp thầy mình nghiên cứu loại thuốc mới. Phương thuốc mới được đặt tên chuyên môn là hạng mục X. Cống hiến của ông được giới y học ca ngợi hết lời, ký giả khắp các tòa soạn Nam-Bắc đều đổ dồn về bệnh viện ABN phỏng vấn ông. Nội hôm đó, Âu Nhã Phi và Hạ Kiều phải chen chúc nhau giành giật lấy lời phỏng vấn cùng bao nhiêu phóng viên ùn ùn kéo đến ngạt thở.

"Thưa tiến sĩ Châu, ông có thể cho chúng tôi biết ông đã mất thời gian bao lâu để nghiên cứu ra hạng mục X này?" Một câu hỏi của phóng viên tờ Khoa học Thời Báo.

"Tôi đã dành thời gian nghỉ dưỡng bệnh để suy nghĩ về việc này, đến mười năm tôi mới đủ tự tin cho ra mắt hạng mục X. Và tôi hi vọng nó có thể giúp cho các bệnh nhân tìm thấy hi vọng mới, niềm tin về cuộc sống mới! Hiện tại chúng tôi vẫn đang tiến hành nghiên cứu các bước tiến của loại thuốc này!"

"Vậy, ông đã từng thử nghiệm trên cơ thể người hay chưa?" Hạ Kiều khó khăn lắm mới chen vào một câu.

"Cho tới thời điểm hiện tại, chúng tôi chỉ mới tiến hành trên cơ thể vượn người, nếu như hạng mục này có khả quan và điều trị dứt điểm ở vượn người, chúng tôi sẽ tiến hành thực nghiệm trên những người tình nguyện viên." vị giáo sư Châu từ tốn giải đáp.

Âu Nhã Phi lóng ngóng mãi mới ngoi lên khỏi đám ký giả đông đảo, cô đưa ra câu hỏi khác:"Thưa ông, phóng viên Nhật Báo chúng tôi muốn hỏi là vị bác sĩ bên cạnh ông từ Matxcova trở về phải chăng là học trò được chính tay ông đào tạo?"

"À hà, đúng vậy!" Giáo sư Châu cười hiền trả lời.

"Xin chào các bạn phóng viên! Tôi tên Phan Trí, là học trò của thầy Châu! Sau này tôi sẽ làm việc tại ABN luôn, rất mong mọi người chiếu cố!" Anh ta tự tin đứng vững hai bàn chân phát biểu trước báo giới.

Do ống kính của Âu Nhã Phi ở cự ly gần với anh ta, thế nên cô có thể quay anh ta rất rõ nét. Cánh tay anh ta dang ra chực xem đồng hồ bị ống kính cô bắt gặp, từ đây có thể thấy rõ màu da bàn tay của anh ta khá khô và thi thoảng ánh đèn flash rọi vào vô tình làm màu da anh ta phát sáng như vảy cá dưới biển khi bị ngư dân rọi đèn vậy. Âu Nhã Phi lấy làm lạ, cô có điểm thắc mắc trong lòng:" Da của bác sĩ Phan này sao lại bắt sáng khi đèn chiếu vào nhỉ? Trông lấp lánh...như vảy cá ấy nhỉ?"

Nghĩ gì làm nấy, cô cố tình quay và bật đèn flash nhắm vào vị bác sĩ họ Phan khiến anh ta chú ý và lườm Âu Nhã Phi ý bảo "tránh xa tôi ra" làm cô giật mình lùi đi. Kết thúc cuộc họp báo, Âu Nhã Phi cổ đeo ống kính lòng thòng ngồi ở hành lang chờ Hạ Kiều thoát ra khỏi đám xác sống kia. Cô bụng bảo dạ:"Phải há, vụ án vảy nến đó nghe qua rất có liên quan tới gã bác sĩ lúc nãy! Hay là mình... thử liên hệ anh ta xem sao?"(ý cô là Tiêu Dịch Kỳ)

"Có chuyện gì khiến cô gọi tôi vào lúc này thế?" Tiêu Dịch Kỳ xoay người tựa cửa ra vào Cục an ninh chép miệng.

"Có thứ muốn cho anh xem, chẳng hay đội trưởng Tiêu có hứng thú không nào?" Âu Nhã Phi cố tình gợi mở.

"Hừm, cô muốn nói đến chuyện gì đây hở? Nói mau đi! Tôi bận lắm, không rảnh chờ cô úp mở đâu!" Anh tỏ thái độ thờ ơ nói.

"Thôi được, vào vấn đề vậy! Tôi mới từ bệnh viện ABN ra, có thứ muốn cho tổ trọng án các anh xem làm manh mối phá án! Sao nào? Đủ hứng thứ chưa?" Âu Nhã Phi tuôn một mạch.

"Tới tổ trọng án gặp tôi!" Anh ta nói như ra lệnh.

Dập máy, cô thẫn thờ ngó mênh mông chờ đồng nghiệp thắng trận trở về. Hạ Kiều như kẻ mất hồn bước ra, cả người đờ đẫn vì luồn lách trong đám đông. Chật vật mãi mới thoát khỏi nơi kinh hoàng đó, cô từ xa nhìn thấy Nhã Phi bên hành làng bệnh viện liền chạy ào tới ngồi thở hổn hển:"Haizzz...Đuối cả người! Cực khổ lắm chỉ moi được có chút tin tức, kỳ này về sếp cằn nhằn nữa cho coi!"

"Cùng lắm viết thành một bản tin ngắn, chứ em hết cách rồi Kiều tỷ à!" Âu Nhã Phi nhún vai nói.

"À, Tiểu Khải! Cậu ta đi công tác mất rồi, nếu có cậu ấy chị em chúng ta đã không phải bon chen thế này!" Hạ Kiều ngẩn ngơ nhắc đến cậu bạn thân.

"Thôi, em phải tới cục an ninh trước đã, gặp chị sau nhé!" Âu Nhã Phi vội đứng dậy vác ống kính nhanh chân chạy đi.

"Ơ, con bé này! Nó đi cục an ninh chi vậy ta?" Hạ Kiều thắc mắc đứng ngóng theo.

Tại cục an ninh quốc gia!

Chiếc mô tô thắng "két", bóng người đội mũ bảo hiểm đá chân chống xuống tại hầm gửi xe. Âu Nhã Phi đút hai tay vào túi quần, cổ vẫn còn đeo thể phóng viên. Cô thong dong bước vào cửa chánh bất ngờ Tiêu Dịch Kỳ có mặt đợi sẵn, anh gác tay lên cửa, chân bắt chéo ngoái cổ nhìn qua thấy cô ung dung đi vào liền chặn đường lại:"Tới rồi à? Theo tôi lên phòng!"

"Ừ" Cô đáp gọn lỏn.

Hai người bắt thang máy, đột nhiên Âu Nhã Phi phát hiện anh ta nhìn cô chăm chú, máu ngờ hoặc trổi dậy, cô quay sang bắt quả tang:"Này, anh làm gì nhìn tôi chăm chăm vậy hả?"

"Đâu có, tôi nhìn chiếc máy ảnh của cô kìa! Tôi chỉ nhanh chóng muốn xem cô quay được những gì thôi!" Anh có tật giật mình, đánh trống lãng.

"Hờ, phải vậy không ha?" Cô cười bán nguyệt xỏ xiên anh.

Cửa thang máy đã đến tầng 6, anh bước vùn vụt như cơn gió tới văn phòng của chính mình. Cô đứng lườm anh cởi chiếc máy ảnh xuống, gỡ thẻ nhớ ra đưa cho anh ta nói:"Đây, anh tự mình xem thử đi!"

Tiêu Dịch Kỳ đớp từ tay cô chiếc usb nhỏ cắm vào ổ máy vi tính. Video hiện lên toàn cảnh phỏng vấn khi nãy, chăm chú xem một đoạn, anh tua đến phân cảnh quay gã bác sĩ Phan Trí, kỳ thực ẩn trong lớp áo sơ mi có thứ phát sáng khi có ánh đèn flash chiếu vào. Tiêu Dịch Kỳ gọi Ung Chí Dinh, Tô Tiểu Liên đến, gọi cả Triệu Tử Lợi ở phòng pháp y sang để cô ta nhận dạng giúp anh. Ba người có chuyên môn trong lĩnh vực phá án có mặt đầy đủ. Sau 15 phút xem hết video và tua đi tua lại nhiều lần, Triệu Tử Lợi khẳng định:"Anh ta đích thật là bị da liễu khá trầm trọng, tôi thắc mắc một điều, với cương vị và sáu năm tham gia khóa đào tạo pháp y bên Mỹ. Triệu Tử Lợi tôi đây dù ở trong phòng lạnh lâu cũng không hề bị dính phải căn bệnh này! Thật là khó hiểu nổi, một vị bác sỹ mà lại sơ ý để bản thân bị mắc phải bệnh da liễu."

"Đây, các người nhìn này, cổ anh ta cũng có dấu bong này, có cả vết xước nhỏ có thể là ngứa quá anh ta vô ý đưa tay lên gãi. Móng tay có màu đục, bên trong phần đầu móng có tồn tại chút phấn trắng màu hơi bạc. Có thể là anh ta gãi vào chỗ bị nổi vảy. Nguyên do anh ta mắc căn bệnh khả năng là do di truyền. Cơ chế sinh bệnh vảy nến bao gồm yếu tố gen di truyền, rối loạn yếu tố miễn dịch, và các yếu tố từ môi trường. Yếu tố di truyền, nếu bố hoặc mẹ bị bệnh thì có khoảng 8% con bị bệnh, nếu cả bố và mẹ bị bệnh thì tới 41% con mắc bệnh. Yếu tố di truyền liên quan đến HLA-B27- B13,-B17, -Bw57 và HLA-Cw6, Psori1... Miễn dịch liên quan đến các tế bào miễn dịch lympho T ở da, đặc biệt là Th1, Th17 và Th22. Các yếu tố khác như nhiễm khuẩn, chấn thương, thuốc, thức ăn.

Các yếu tố có thể làm bệnh nặng hơn là các sang chấn như gãi, chà sát mạnh. Nhiễm trùng mà thường là nhiễm liên cầu. Các stress tâm lý, sử dụng thuốc corticosteroid, lithium, các thuốc chống sốt rét, interferon... có thể làm nặng bệnh. Rượu cũng là tác nhân làm cho bệnh nặng lên.

Vảy nến thể thông thường, gồm vảy nến thể giọt, thể đồng tiền, thể mảng. Vảy nến thể đặc biệt: thể đảo ngược, thể ở lòng bàn chân-bàn tay, thể đỏ da toàn thân vảy nến, thể mủ, vảy nến móng-khớp, viêm đầu chi liên tục, vảy nến niêm mạc. Vẩy nến thể thông thường là thể bệnh hay gặp." Triệu Tử Lợi phân tích một mạch.

"Theo cô, khả năng anh ta bị nhiễm bệnh lớn nhất là khả năng nào trong số những yếu tố cô vừa liệt kê trên? Bởi vì hắn là bác sĩ nữa chứ?" Tiêu Dịch Kỳ xoay bút trên tay nghiêm túc hỏi.

" Có 8 nguyên nhân chính:

1.Rối loạn hệ miễn dịch.

2.Yếu tố di truyền.

3.Yếu tố tâm lý(stress)

4.Nhiễm khuẩn.

5.Dùng thuốc không đúng chỉ dẫn của bác sĩ.

6.Môi trường ô nhiễm.

7.Ánh sáng mặt trời.

8.Chấn thương thượng bì.

Chúng ta dùng phương pháp loại trừ. Hắn là một bác sĩ, vâng, đã là bác sĩ khoa ngoại, du học Nga. Vì thế không có chuyện hắn bị nhiễm khuẩn hay là môi trường ô nhiễm. Thứ hai, hắn là bác sĩ, xin lỗi tôi đã nhắc lại câu này! Hắn hẳn sẽ biết cách dùng đúng thuốc, không có chuyện bác sĩ mà uống thuốc không đúng được. Hai khả năng này, loại bỏ. Vấn đề stress lại càng thấp hơn, thông thường bác sĩ rất chú trọng sức khỏe và dinh dưỡng cho chính bản thân họ. Việc đi dưới ánh nắng mặt trời cũng không thể đưa vào diện tình nghi. Chốt lại, chúng ta chỉ còn 4 tác nhân. Tâm lý, tôi nghĩ tâm lý khó mà hình thành được nguyên nhân gây nên vảy nến.

1.Rối loạn hệ miễn dịch. Tỷ lệ này, rất có khả năng. Bệnh vẩy nến là do sự rối loạn của hệ miễn dịch, một số tế bào miễn dịch thay vì tấn công các yếu tố lạ xâm nhập vào cơ thể như: vi khuẩn, virus… thì lại tác động vào chính biểu bì da, khiến các tế bào này nhanh chóng bị chết đi. Giả vụ, hắn làm việc trong phòng lạnh, đặc biệt là các ca mổ hở. Vi trùng, virus có cơ hội bay ra tiếp xúc với các bác sĩ đang tiến hành ca mổ. Tuy nhiên, do họ mặc đồ tiệt trùng nên tỷ lệ xâm nhập thuộc số ít.

2.Yếu tố di truyền. 40% các trường hợp bố mẹ bị mắc bệnh vẩy nến có di truyền sang con. Vấn đề cần nhắc là phải tìm cho ra gia đình của hắn điều tra xem trong nhà có ai bị căn bệnh da liễu không?

8. Chấn thương thượng bì: Vùng da bị tổn thương không được chữa trị kịp thời và đúng cách sẽ để lại hậu quả lâu dài, điển hình như vẩy nến.

Tôi nghĩ, khả năng thứ 8 có khả quan hơn đấy! Nếu muốn xác nhận, tôi nghĩ chúng ta nên đi hỏi thăm hắn!" Triệu Tử Lợi phân tích đến lời cuối cùng, cô hít mạnh lấy hơi thở sau hao tổn nguyên khí khi cung cấp quá nhiều kiến thức bổ ích.

"Nè Tử Lợi à! Tôi nghĩ người nên nghỉ ngơi nhiều lúc này là cô đấy!" Ung Chí Dinh nói xong liền che miệng cười.

Âu Nhã Phi cười cợt phán:"xem ra, thông tin của tôi cũng khá bổ ích cho các vị nhỉ? Hại Tử Lợi tỷ phải tốn hao enzim và sức lực!"

Tô Tiểu Liên góp phần chen lấn:"Mọi người hãy đưa pháp y họ Triều về phòng hồi sức đã! Cô ấy sắp ngất kìa!"

Tiêu Dịch Kỳ luôn luôn chốt phần cuối của câu chuyện, anh bảo:"Hay tôi gọi Dương Thăng đưa cô về tịnh dưỡng nhở?"

"Mấy...mấy...người...giỡn...đủ...chưa...hả? Tôi...tôi... có mệnh...hệ gì là...là tại các người hết đấy!" Triệu Tử Lợi hụt hơi mắng mỏ.

"Ài ya cũng phải thôi, thường ngày cô ta hàn huyên với tử thi quen rồi, đâu cần tốn hơi tốn chữ như với con người còn sống! Tử Lợi! Tôi đưa cô về phòng nghiệm thi nghỉ ngơi nhé!" Dương Thăng từ đâu xuất hiện góp câu châm chọc.

"Tên khốn!"

Triệu Tử Lợi ngoái người mắng Dương Thăng, tuy nghe cô ta mắng anh ta có chút bực tức nhưng anh ta vẫn cố gắng khoác tay vào vai cô lôi về căn phòng lạnh lẽo u ám.

Mỗi người đi mỗi nơi, hai con người Tô Tiểu Liên và Ung Chí Dinh nhận lệnh tới bệnh viện điều tra tên Phan Trí. Còn cô phóng viên họ âu thì bận về viết báo cáo nộp sếp, chỉ còn Tiêu Dịch Kỳ đơn độc, anh đánh lái về nhà sửa xe giúp em gái mình. Xe Nhược Băng mua hồi mấy tháng trước hôm nay giở chứng thắng gắt, cửa thì đóng không ăn, mui không bật được xuống. Loay hoay mãi, tay cầm mỏ lếch và dụng cụ sửa xe, anh đổ mồ hôi trán, nước nhiễu giọi giọt. Mái tóc ướt đẫm mồ hôi, anh ngồi bệch xuống thềm nhà gọi thợ của công ty mua xe đợt trước đến bảo trì. Cô em gái mặc váy ngắn màu xanh lá, tóc cuốn lô lếch thếch đi ra hỏi:"Ca, sửa được chưa? Mai em đi ăn tiệc với bạn không có xe em hổng chịu đâu!"

"Chậc, vậy đi! Mai lấy xe anh mà cưỡi! Nhớ cẩn thận đó!" Tiêu Dịch Kỳ lắc đầu tặc lưỡi bảo.

"Thật á anh? Yeah!" Tiêu Nhược Băng hí hửng lay lay cánh tay anh trai.
Bình Luận (0)
Comment