Không ai muốn người mình thích thấy mình trong bộ dạng thảm hại.
Hạ Huyên cũng vậy.
Ngay khoảnh khắc nhận ra Lục Tư Châu, lưng cô lập tức căng cứng, hai tay vô thức đan vào nhau.
Hai giọng nói đồng thời vang lên trong đầu cô.
Giọng thứ nhất: Nhanh lên, mau thừa nhận đi, nói là cậu, là cậu đã cứu cậu ấy.
Giọng thứ hai: Không được, nhìn cậu bây giờ xem. Mắt sưng húp, đỏ hoe. Làm sao gặp cậu ấy được. Lẽ nào cậu muốn cậu ấy thấy bộ dạng thảm hại này của cậu sao?!
Giọng thứ nhất: Điều này quan trọng à, được cậu ấy thừa nhận mới là quan trọng nhất. Mau lên, đừng do dự nữa, nói cho cậu ấy biết đi.
Giọng thứ hai: Không đúng, điều này còn quan trọng hơn việc thừa nhận.
Giọng thứ hai trùng với tiếng lòng của Hạ Huyên.
Cô bây giờ quá thảm hại, quả thực không phải thời điểm tốt để nói chuyện với anh.
Cô phải đi nhanh mới được.
Khi đứng dậy, Hạ Huyên kéo mũ áo hoodie lên che đầu.
Cô nắm chặt hai sợi dây trên mũ, giọng khàn khàn nói: "Bạn học, cậu nhận nhầm người rồi."
Nói xong, cô quay lưng, cúi đầu đi về phía trước.
Con gái và con trai có sự chênh lệch chiều cao rõ rệt.
Con trai chân dài, gần như cô chưa đi được bao xa, anh đã đuổi kịp.
Lục Tư Châu là một người rất ga lăng, anh sẽ không tùy tiện có tiếp xúc thân thể với con gái.
Anh không trực tiếp kéo Hạ Huyên lại, thay vào đó, anh bước nhanh vài bước, đi đến trước mặt cô, chắn đường cô.
"Thật sự không phải cậu sao?" Giọng nói trầm ấm lại vang lên.
Tim Hạ Huyên đập nhanh hơn một nhịp.
Cô cúi đầu thấp hơn nữa.
Cô đã khóc quá lâu, đầu rất choáng váng.
Nhưng điều thực sự khiến cô choáng váng chính là người trước mặt.
Dường như chỉ cần chạm vào anh, nhịp tim của cô sẽ luôn bất thường, luôn rối bời.
"Ừm, không phải tớ."
Giọng nói cố ý hạ thấp khác hẳn ngày thường.
Cô vừa nói vừa dịch sang bên trái.
Lục Tư Châu rõ ràng không tin.
Anh cũng đi theo sang bên trái, một lần nữa chắn đường cô: "Tại sao không dám ngẩng đầu?"
Anh hỏi.
Hạ Huyên siết chặt tay đang cầm túi.
Đầu ngón tay cô đỏ ửng.
Lời giải thích của cô cũng rất yếu ớt: "Tớ bị cảm, sợ gió."
Nói xong, cô ho nhẹ hai tiếng: "Bạn học, phiền cậu tránh đường, tớ phải về nhà."
Bề ngoài cô rất bình tĩnh, nhưng trời biết trong lòng cô hoảng loạn đến mức nào.
Đây là lần cô nói chuyện với Lục Tư Châu nhiều nhất, đầu lưỡi cũng có chút run rẩy.
Nhưng cô không thể lùi bước.
Chân cô lại dịch sang bên phải.
"Nhà cậu ở gần đây à?"
Hôm nay Lục Tư Châu cũng mặc áo hoodie màu đen, quần thể thao cùng màu khiến vóc dáng anh càng thêm cao ráo.
Anh lẳng lặng dịch sang bên phải, thăm dò hỏi.
"Ừm," Hạ Huyên sợ nói nhiều sẽ để lộ điều gì đó, chỉ khẽ "ừm" một tiếng.
Trả lời xong, thấy anh vẫn chắn đường, cô mím môi: "Cậu có thể tránh đường không, tớ muốn về nhà."
Cô vừa khóc xong, giọng mũi rất nặng.
Gió thổi đến, giọng nói có chút không rõ.
Không biết Lục Tư Châu thật sự không nghe rõ hay đang giả vờ.
Cơ thể anh nghiêng về phía trước, khoảng cách giữa hai người đột ngột rút ngắn lại.
"Cậu nói gì?" Anh hỏi.
Hạ Huyên không ngờ anh lại đột nhiên lại gần như vậy.
Khuôn mặt phóng đại làm cô giật mình.
Đôi mắt nai đỏ hoe chớp liên tục.
Tim đập "thình thịch" loạn xạ.
Chỉ có cô mới biết, cô hoảng loạn đến mức nào.
Nói rối bời dường như vẫn chưa đủ, giống như vạn ngựa phi, bàn tay cô vô thức buông lỏng.
Chiếc mũ rộng, không có lực giữ, gió vừa thổi một cái liền bị hất ra sau.
Khi Hạ Huyên cảm thấy đỉnh đầu mình mát lạnh thì đã muộn rồi.
Khuôn mặt đẫm lệ, hoảng hốt của cô cứ thế lọt thẳng vào mắt Lục Tư Châu.
Rõ ràng Lục Tư Châu cũng không ngờ đó là cô.
Lông mày anh nhướn lên, dừng lại vài giây: "Là cậu à?"
Anh bắt đầu lục lọi trong trí nhớ về cô.
Nói thật, ấn tượng của anh về cô rất hời hợt.
Ngoan ngoãn, hiền lành, có vẻ hơi nhút nhát.
Anh rất thắc mắc, một cô gái trông ngoan như vậy, sao hôm đó lại dám bước lên phía trước? Không sợ sao?
Lục Tư Châu nghĩ tên cô một lúc, rất lâu sau mới nhớ ra: "Cậu tên là Hạ Huyên, đúng không?"
Khi hai chữ "Hạ Huyên" thốt ra từ miệng Lục Tư Châu, cả người cô sững sờ.
Trước mắt cô, ngoài anh ra, không còn nhìn thấy gì khác.
Cô không ngờ anh lại nhớ tên cô.
Cô không biết là căng thẳng hay là kích động, các ngón tay rũ xuống bên người vô thức run rẩy.
Sợ anh nhìn ra điều gì đó, cô siết chặt các ngón tay vào vạt áo.
Cô nuốt nước bọt, hàng mi dài cong vút chớp chớp liên tục, khẽ gật đầu.
"Ừ."
Cô tên là Hạ Huyên.
Và từng là bạn học cấp hai của anh.
Đèn đường sáng hơn lúc nãy rất nhiều.
Lúc này Lục Tư Châu mới nhìn rõ mặt cô.
Cô gái nhỏ không biết chịu uất ức gì, mắt đỏ hoe, đuôi mắt cũng ửng đỏ, trên hàng mi còn vương vài giọt lệ, trên má có hai vệt nước mắt rõ ràng, chóp mũi cũng đỏ.
Da cô rất trắng.
Mắt to tròn, con ngươi sáng long lanh.
Là kiểu con gái mà con trai hay nói là rất xinh.
Đây là lần đầu tiên Lục Tư Châu nhìn kỹ một cô gái.
Anh nhìn chằm chằm vào cô, tay từ trong túi vươn ra: "Này."
Trên tay anh cầm gói khăn giấy, chính là gói mà đêm đó Hạ Huyên đã đưa cho anh.
Hạ Huyên dựa vào gió mà nghe anh nói: "Lau đi."
Khóe mắt cô vẫn còn vương nước mắt.
Gió thổi một cái, mắt cô lại bắt đầu nhức, một cơn đau chua xót, như bị kim châm.
Cô nhìn gói khăn giấy, ngẩn người.
Muốn lấy, lại không muốn lấy.
Dường như sợi dây liên kết duy nhất giữa họ chỉ còn gói khăn giấy này.
Khi Hạ Huyên đang do dự, Lục Tư Châu bước lên một bước.
Bóng đổ lờ mờ, xa xa in dấu bóng hai người.
Có lẽ là do góc độ, bóng của họ rất gần nhau, như thể chạm vào nhau một cách thân mật, đến cả gió cũng không lọt qua được.
Hạ Huyên vô tình liếc thấy.
Cô không thể nói rõ cụ thể đó là cảm giác gì.
Đã có lúc, điều cô muốn nhất chính là được ở gần anh hơn, gần hơn nữa.
Một khoảng cách gần như thế này, chỉ có trong mơ mới có.
Trong mơ, cô sẽ không nhịn được mà thử vươn tay ra, chạm vào một cách cẩn thận.
Nhưng mỗi lần cô sắp chạm vào, cô lại tỉnh giấc.
Mỗi lần như vậy, sự u sầu lại tăng thêm vài phần.
Nguyện vọng của cô chưa bao giờ thành hiện thực.
Hạ Huyên lùi lại hai bước, kéo mũ trùm lên đầu: "Muộn rồi, tớ thật sự phải về nhà. Nếu không người nhà sẽ lo lắng. Cậu cũng về sớm đi nhé."
Sự quan tâm vô thức thường tiết lộ nội tâm khao khát.
Hạ Huyên đối với anh, đã thích đến mức không thể cứu chữa.
Cô còn chưa đi được vài bước, điện thoại reo lên.
Cô lấy điện thoại từ trong túi ra.
Dường như còn vô tình làm rơi thứ gì đó.
Cô không chú ý, bấm nút nghe.
Là Trương Tuyết gọi đến, hỏi cô đã ăn tối chưa, lát nữa định làm gì?
Hạ Huyên còn chưa kịp trả lời, có người đi đến bên cạnh cô, nhặt thứ cô làm rơi lúc lấy điện thoại.
Là một gói khăn giấy Tâm Tương Ấn.
Loại khăn giấy này bán ở khắp mọi nơi.
Thật ra chẳng có gì đáng chú ý.
Hơn nữa hôm đó Lục Tư Châu còn chia cho tất cả các bạn nữ trong lớp vài gói.
Hạ Huyên có cũng không có gì lạ.
Nhưng cô có một thói quen nhỏ, đó là thích dán đồ lên túi khăn giấy.
Trước đây cô đã mua rất nhiều hình dán ngôi sao, đến giờ vẫn chưa dùng hết.
Khi rảnh rỗi, cô lại dán lên những thứ mình thích.
Trên hộp bút có, trên bút có, trên sổ nhật ký cũng có, vân vân.
Trên gói khăn giấy cô cũng dán.
Cô thích các vì sao.
Đáng tiếc, cách các vì sao quá xa, cô chỉ có thể mượn nó để giải tỏa tâm trạng.
Nhưng cô thật sự không ngờ lại bị phát hiện ở chính gói khăn giấy có dán hình ngôi sao.
Lục Tư Châu cầm hai gói khăn giấy giống nhau, đưa đến trước mặt Hạ Huyên, cúi đầu nhìn cô.
Trong ống nghe, Trương Tuyết vẫn đang nói gì đó.
Nhưng Hạ Huyên đã không còn nghe thấy nữa.
Cô từ từ ngẩng đầu lên.
Ánh mắt cô chạm vào ánh mắt của Lục Tư Châu.
Sau đó, cô nhìn thấy trong mắt anh ánh sáng đã mong đợi từ lâu.
Ánh sáng quá chói, cô vô thức nheo mắt lại.
"Đêm đó là cậu." Lần này không phải là câu hỏi, mà là câu khẳng định.
Lục Tư Châu nói: "Hạ Huyên, cậu đã cứu tôi."
Hạ Huyên đã nhìn thấy mắt của rất nhiều người, nhưng không có đôi mắt nào có ma lực như mắt của Lục Tư Châu, có thể nuốt chửng ý thức của người khác.
Mọi sự giãy giụa của cô, sau khi đối diện với anh, "bộp" một tiếng liền tan biến.
Cô chỉ có thể thuận theo câu hỏi của anh mà trả lời.
"Ừ, là tớ."
Hạ Huyên nghĩ Lục Tư Châu sẽ hỏi rất nhiều câu hỏi, ví dụ như tại sao lại cứu tôi? Tại sao cứu rồi lại chạy đi? Tại sao không thừa nhận là mình đã cứu tôi?
Cô cố gắng suy nghĩ những câu trả lời khả thi.
Ai ngờ, anh không hỏi gì cả.
Anh đưa gói khăn giấy nhặt được từ dưới đất cho cô, hỏi cô, nhà cậu ở đâu, tôi đưa cậu về.
Anh đưa cô về??????
Hạ Huyên chưa bao giờ nghĩ sẽ có chuyện tốt như vậy xảy ra.
Cô cắn môi không biết phải trả lời thế nào.
Cô là người như vậy, nhút nhát và rụt rè, luôn không dám bước một bước đến gần anh, nhưng lại không kìm được mà đi theo bóng dáng anh.
Có lẽ, cô là một sự tồn tại mâu thuẫn.
Hoặc nói, cô sợ hãi.
Sợ đến gần anh quá sẽ để lộ tâm tư của mình.
Sợ lỡ như anh biết rồi, cô ngay cả cơ hội lén nhìn anh cũng không có.
Cuối cùng Lục Tư Châu cũng không đưa được.
Không phải Hạ Huyên từ chối, mà là Hạ Lực đột nhiên xuất hiện.
Từ rất xa gọi một tiếng: "Hạ Huyên."
Hạ Huyên sực tỉnh.
Cô cúi đầu nói một câu: "Không cần cậu đưa, bố tôi đến đón rồi."
Không đợi Lục Tư Châu nói gì, cô chạy về phía trước.
Hạ Lực ra ngoài vội, không đeo kính.
Vì thế ông cũng không nhìn rõ người đứng bên cạnh Hạ Huyên là nam hay nữ.
Thấy cô đi đến, ông tùy tiện hỏi: "Người đó là ai?"
Lục Tư Châu là bí mật mà Hạ Huyên không thể nói ra.
Sợ Hạ Lực cứ truy hỏi, cô không nói là bạn học, chỉ khẽ nói: "Người hỏi đường."
Hạ Lực nghe là người hỏi đường, cũng không nói thêm gì nữa.
Ông đi trước, vừa đi vừa nói: "Về nhà rồi xin lỗi mẹ con một tiếng. Con biết đấy, mẹ con cũng rất yêu thương con."
Có lẽ chính bản thân ông cũng cảm thấy lời nói của mình không có sức thuyết phục, lại giải thích: "Chỉ là em trai con còn nhỏ, mẹ con mới chú ý đến em ấy. Trong mắt ba mẹ, con cái đều như nhau."
Như nhau sao?
Hạ Huyên không cảm thấy vậy.
Nhưng cô cũng không phản bác.
Cô gật đầu, nói: "Vâng."
Sau khi về nhà, Hạ Huyên chủ động xin lỗi Trương Quyên, còn giúp nấu bữa tối.
Trương Quyên cũng coi như thấy đủ rồi, không còn giữ vẻ mặt nghiêm khắc nữa.
Nhưng sự hòa bình bề ngoài không có nghĩa là thật sự hòa bình.
Những cảm xúc cố ý kìm nén, luôn sẽ bùng nổ vào một lúc nào đó.
Sau khi ăn tối xong, Hạ Huyên gọi lại cho Trương Tuyết.
Trương Tuyết líu lo nói: "Lúc nãy cậu ở với ai vậy? Sao tớ nghe hình như có người nói chuyện. Cậu khai thật đi."
"Không có ai." Hạ Huyên vẫn không muốn người khác biết chuyện cô cứu Lục Tư Châu, chuyện giải thích rất phiền phức.
Trong điện thoại cũng không nói rõ được.
Cô chuyển chủ đề: "Cậu tìm tớ có chuyện gì à?"
"Ngày mai không phải cuối tuần sao? Cậu ra ngoài được không?" Trương Tuyết muốn hẹn Hạ Huyên đi xem phim.
"Ngày mai?" Hạ Huyên nhìn bài kiểm tra trên bàn học, có chút do dự: "Cậu làm xong bài tập chưa?"
"Chưa, tối làm cũng được mà." Trương Tuyết lè lưỡi: "Ôi trời, cậu ra ngoài đi. Tớ ở nhà một mình chán lắm. Đi nha, đi nha."
Hạ Huyên bị cô ấy quấn lấy đến không còn cách nào, trả lời: "Được."
"Yêu chết cậu luôn." Trương Tuyết nói: "Vậy cậu bận đi, tớ đi chuẩn bị."
Cuộc gọi kết thúc.
Hạ Huyên lấy hộp bút từ cặp sách ra, bắt đầu làm bài tập cuối tuần.
Cô là người như vậy, làm bất cứ việc gì cũng có kế hoạch, chỉ khi hoàn thành kế hoạch, cô mới tiến hành bước tiếp theo.
Ngày mai đi chơi, vậy tối nay cô phải làm xong hết bài tập cuối tuần.
Cô làm đến hai giờ sáng.
Cô đặt bút xuống, cất hết bài kiểm tra đi.
Cô xoa xoa chiếc cổ đang mỏi, ngồi lên giường.
Khi c** q**n áo, có thứ gì đó rơi xuống.
Cô cúi xuống nhặt lên.
Là khăn giấy.
Khuôn mặt thanh tú của chàng trai đột nhiên xuất hiện trong đầu cô một cách không báo trước.
Cô có chút nhớ không rõ, ngoài câu nói đưa cô về nhà, anh còn nói gì trước khi đi nữa không.
Hạ Huyên nhìn gói khăn giấy, cố gắng nghĩ rất lâu.
Dường như anh còn nói: "Hạ Huyên, cảm ơn cậu."
Hạ Huyên cầm gói khăn giấy nằm lên giường.
Trên mặt cô nở một nụ cười rạng rỡ.
Lần đầu tiên cô biết, khi anh gọi tên cô, cảm giác là như vậy.
Tim đập, tim run.
Vui sướng.
Lại có chút hạnh phúc.
Hạnh phúc của cô rất ít, không cầm được cũng không nắm được.
Hiếm hoi anh khiến cô cảm thấy hạnh phúc.
Đêm đó, Hạ Huyên toàn mơ thấy những giấc mơ đẹp.
Sau khi tỉnh giấc, tinh thần cô cũng sảng khoái hơn.
Trương Quyên biết cô đến nhà bạn học, muốn nói gì đó rồi lại thôi.
Bà muốn ngăn cản, nhưng cuối cùng dưới ánh mắt nhắc nhở của Hạ Lực, bà miễn cưỡng đồng ý, chỉ nói về sớm.
Hạ Huyên gật đầu: "Vâng, được."
Hạ Tiểu Xuyên biết Hạ Huyên đi chơi, lại làm ầm lên một trận.
Cậu bé đòi đi theo.
Còn ngồi xuống đất khóc.
Cuối cùng Trương Quyên phải dỗ dành cậu bé, nói sẽ đưa cậu bé đi KFC, cậu bé mới ngừng khóc.
Hạ Huyên nhìn Trương Quyên ngồi xổm trên đất dỗ dành cậu bé.
Cô nghĩ, Trương Quyên đã bao giờ đưa cô đi KFC chưa.
Sau đó Hạ Huyên nhớ ra, Trương Quyên chưa bao giờ đưa cô đi, một lần cũng không.
Chuyện Hạ Tiểu Xuyên bị thay thế bằng niềm vui mà Trương Tuyết mang lại.
Hạ Huyên không còn nghĩ đến sự đối xử bất công của bố mẹ nữa.
Cả ngày hôm đó cô đã chơi rất vui vẻ với Trương Tuyết.
Chiều tối, cô đi xe buýt về nhà.
Trong tai nghe bluetooth đang phát nhạc.
Cô vừa nghe vừa quay đầu lại.
Ánh mắt cô vô tình nhìn về phía xa.
Ven đường có người bán hàng rong đẩy xe rao bán.
Ông cụ bán khoai nướng bị một nam một nữ chặn lại.
Ánh hoàng hôn chiếu lên người họ, như phủ một lớp ánh sáng mờ ảo.
Hạ Huyên cũng chú ý đến họ.
Có lẽ vì quá quen thuộc, gần như theo bản năng, cô vừa nhìn liền nhận ra.
Khoảnh khắc đó, bài hát trong tai nghe của cô dường như dừng lại.
Cô chỉ có thể nghe thấy tiếng tim mình rơi xuống.
Cô không chắc chắn, ghé sát vào cửa kính xe nhìn thêm một lần nữa.
Chàng trai có dáng người cao ráo.
Cô gái có dáng người mảnh mai.
Đúng là Lục Tư Châu và Lưu Mộng.
Tâm trạng tốt của Hạ Huyên cứ thế biến mất.
Ngón tay cầm điện thoại siết chặt.
Mặt sau điện thoại xuất hiện những vết hằn sâu của các ngón tay.
Họ đang...
Hẹn hò sao?
Ngày hôm sau, thứ Hai, Hạ Huyên đã có câu trả lời.
Lục Tư Châu là nhân vật nổi bật trong trường.
Tin tức về anh không bao giờ bị chậm trễ.
Cô có thể vô tình nhìn thấy, người khác cũng có thể.
Hạ Huyên vừa vào lớp đã nghe thấy các bạn nữ buôn chuyện.
Xung quanh Tô Hinh có vài bạn nữ ngồi.
Ai nấy đều chen chúc, không chút né tránh nói gì đó.
"Tô Hinh, thật hay giả vậy? Cậu nghe từ đâu?"
"Đương nhiên là thật rồi. Bạn thân tớ tận mắt thấy mà." Tô Hinh còn lấy điện thoại ra cho họ xem ảnh: "Đúng không?"
"A, Lục Tư Châu thật sự hẹn hò với Lưu Mộng à?"
"Đều cùng nhau đi dạo phố, chắc là hẹn hò rồi."
"Không phải, nam thần học đường không phải chỉ muốn học thôi sao? Sao lại hẹn hò với Lưu Mộng."
"Rơi xuống trần gian rồi chứ sao." Tô Hinh nói: "Ở trên trời lâu quá, muốn làm chuyện gì đó gần gũi hơn."
"Nhưng tớ nhìn thế nào cũng không thấy cậu ấy giống như thích Lưu Mộng."
"Lưu Mộng biết làm nũng mà. Có chàng trai nào không thích con gái biết làm nũng chứ."
"..."
Tiếng bàn tán chỉ dừng lại khi tiếng chuông tự học buổi sáng vang lên.
Buổi tự học sáng thứ Hai luôn ồn ào.
Đám học sinh lại bắt đầu đi mượn bài tập của bạn bè.
Bài tập cuối tuần này nhiều hơn bình thường.
Bài của Hạ Huyên đã được vài bạn mượn.
Tối qua Trương Tuyết ngủ muộn, sau khi chuông reo rất lâu mới vào lớp.
Cô ấy thở hổn hển ngồi xuống: "Huyên Huyên, cho tớ mượn bài tập Toán xem với."
"À, được." Hạ Huyên đưa bài kiểm tra cho Trương Tuyết.
Trương Tuyết nhận lấy nhìn một cái: "Đây không phải bài Vật lý sao, tớ muốn xem Toán."
"Toán? À, được." Hạ Huyên lại cúi đầu tìm bài Toán cho cô ấy.
Cô tìm rồi đặt trước mặt Trương Tuyết.
Trương Tuyết nhìn, quay người lại, đưa tay sờ trán Hạ Huyên: "Huyên Huyên, cậu có phải không khỏe không?"
"Không có." Hạ Huyên gạt tay cô ấy xuống.
"Thật sự không sao?"
"Ừm, không sao."
"Vậy cái này là sao?" Trương Tuyết trả lại bài tập cho Hạ Huyên: "Đây là bài tập Toán à?"
Hạ Huyên nhìn kỹ lại, thật sự không phải bài tập Toán.
Là Hóa.
Cô ngây người vài giây rồi nhớ ra, bài tập Toán của cô đã bị Tôn Bân mượn.
Cô quay người lại: "Tôn Bân, tớ mượn bài tập Toán xem một chút được không?"
Tôn Bân: "Vừa xem xong."
Nhân lúc Tôn Bân tìm bài tập cho cô, cô liếc nhìn về phía cửa sau.
Trên bàn có sách vở.
Còn chủ nhân của chúng thì chưa đến.
Hạ Huyên nhìn đồng hồ đeo tay.
Gần hết nửa tiết rồi, sao Lục Tư Châu vẫn chưa đến?
Cô lại vô tình quay đầu nhìn một cái, phát hiện Lưu Mộng ở hàng ghế trước cũng chưa đến.
Tim cô như bị ai đó bóp một cái.
Đã lâu không ngửi thấy mùi quýt, lúc này gió từ cửa sau thổi vào, cô lại ngửi thấy mùi chua chát.
Rất nồng, nồng hơn bất kỳ lúc nào trước đây.
Hạ Huyên nhận lấy bài tập từ Tôn Bân, đặt trước mặt Trương Tuyết, rồi lấy một cuốn sổ ra viết gì đó.
Đến khi chú ý, cô đã thấy một trang giấy toàn chữ "anh".
Một bí mật mơ hồ.
Không ai biết.
Cô sợ bị nhìn thấy, lấy bút gạch từng chữ một.
Gạch được nửa chừng lại có chút luyến tiếc.
Cô cẩn thận xé tờ giấy ra, gấp lại, cất vào ngăn bí mật nhất trong cặp sách.
Đến giờ ra chơi thứ hai Lục Tư Châu mới đến.
Tin tức của Trương Tuyết rất nhanh nhạy.
Sau khi tập thể dục giữa giờ xong, nhân lúc cùng Hạ Huyên đi lấy nước nóng, cô ấy kể lại những tin tức nghe được cho Hạ Huyên.
"Nghe nói Lục Tư Châu đến sở cảnh sát giải quyết chuyện. Bố mẹ Ôn Diệu cũng đến. Dường như đã hòa giải rồi."
"Lục Tư Châu này thật sự rất nghĩa khí, bị đánh mà cũng không chấp nhặt."
"Nhưng Ôn Diệu coi như không thể ở lại trường được nữa."
"Vậy cậu ấy đi đâu?" Hạ Huyên vừa lấy nước vừa hỏi.
"Chuyển trường chứ sao." Trương Tuyết dựa vào tường phía sau nói: "Với chuyện cậu ấy đã làm, không biết trường nào dám nhận."
Hạ Huyên mím môi: "Thế còn Lưu Mộng? Cậu có biết tại sao Lưu Mộng cũng không đến không?"
"Không biết." Trương Tuyết vặn chặt nắp chai, vài giây sau mới phản ứng lại, chặn Hạ Huyên hỏi: "Sao cậu lại quan tâm Lưu Mộng thế?"
Không phải quan tâm, mà là muốn xác nhận điều gì đó từ những manh mối nhỏ nhất.
"Không có, tiện miệng hỏi thôi." Hạ Huyên nói: "Không phải họ nói Lục Tư Châu và Lưu Mộng ở bên nhau sao."
"Gia thế của Lưu Mộng và Lục Tư Châu rất hợp nhau." Mặc dù Trương Tuyết không thích vẻ yểu điệu của Lưu Mộng, nhưng cô ấy phải thừa nhận, môn đăng hộ đối rất quan trọng.
Hạ Huyên không hỏi được điều mình muốn biết.
Ngược lại, cô lại xác nhận được điều gì đó từ miệng Trương Tuyết.
Tâm trạng cô càng nặng nề hơn, cảm thấy có chút khó thở.
Cô ôm cốc nước cúi đầu, đi ra ngoài trước.
Trương Tuyết đuổi theo, nghiêng đầu nhìn cô: "Hôm nay cậu không ổn. Có phải xảy ra chuyện gì không?"
"Không có." Hạ Huyên khoác tay cô ấy, cười một cách gượng gạo: "Có một bài Vật lý không làm được, nghĩ mãi mà không ra cách giải."
"Bé ngoan, chúng ta đừng chỉ nghĩ đến chuyện học thôi được không." Trương Tuyết véo má cô: "Lao động và nghỉ ngơi hợp lý rất quan trọng. Đi, tớ mua trà sữa cho cậu uống."
Thời gian nghỉ giữa giờ rất dài.
Sau khi tập thể dục xong còn dư lại khá nhiều thời gian.
Hạ Huyên và Trương Tuyết cùng nhau vào lớp, định đặt cốc nước xuống rồi đi đến cửa hàng tiện lợi, nhưng vừa vào lớp đã bị giọng nói của Tô Dương làm cho giật mình.
"Các bạn, hôm nay Châu ca mời. Mọi người muốn uống gì cứ nói, tớ đi mua."
Giọng nói lớn của chàng trai làm cả lớp ồn ào.
Hạ Huyên cũng bị giọng Tô Dương làm cho giật mình.
Khi phản ứng lại, cô thấy Lục Tư Châu đã ngồi vào chỗ.
Trần Triết, Trương Vĩ, Giang Phong và vài bạn nam khác đang vây quanh hỏi chuyện anh.
Đại khái là hỏi về chuyện đêm đó bọn du côn chặn đường anh.
Lục Tư Châu rõ ràng không muốn nói nhiều.
Anh trả lời qua loa vài câu rồi chuyển chủ đề.
Hạ Huyên liếc nhìn qua khóe mắt.
Khi thu lại, ánh mắt cô vô tình chạm ánh mắt của Lục Tư Châu.
Một cách kỳ lạ, cô như thấy khóe môi anh khẽ cong lên.
Ánh nắng có chút chói, cô cũng không chắc lắm.
Có lẽ là nhìn nhầm.
Hạ Huyên kéo ghế cúi người ngồi xuống.
Ngón tay cô có chút run rẩy.
Khi đặt cốc nước xuống, cốc suýt nữa thì rơi xuống đất.
May mà Trương Tuyết phản ứng nhanh, đỡ lấy.
Cô ấy vỗ ngực, giọng nói lớn: "Làm tớ sợ chết khiếp."
Có lẽ vì động tĩnh của họ quá lớn, tiếng nói chuyện ở hàng cuối cùng cũng nhỏ lại.
Hạ Huyên lắng nghe rất lâu mới nghe thấy giọng Lục Tư Châu.
Trần Triết hỏi anh: "Châu ca, cậu đang nghĩ gì vậy?"
Lục Tư Châu đáp: "Không có gì."
Tô Dương bắt đầu đi từ hàng đầu tiên để thống kê.
Đến chỗ Trương Tuyết, cậu ta lại cãi nhau vài câu, rồi lại bị ăn hai cái đánh.
Cậu ta khoác tay hỏi: "Hạ Huyên, cậu uống gì?"
Rồi lại bổ sung một câu: "Lục Tư Châu mời, muốn uống gì cũng được."
Ba chữ đó lọt vào tai cô, giống như con người anh, làm tâm trí cô rối loạn.
Trước khi bị anh nhận ra, cô có thể vô tư nói mình muốn uống gì.
Nhưng bị anh nhận ra, trong lòng cô lại có một cảm giác khác.
Cô lắc đầu: "Cảm ơn, không cần đâu."
"Cậu thật sự không uống à." Tô Dương nói: "Cả lớp đều có."
"Ừm, không cần đâu." Hạ Huyên từ chối.
Trương Tuyết đẩy cô một cái: "Ngốc à, sao lại không cần."
Cô ấy giật lấy bút trong tay Tô Dương, vừa nói vừa viết: "Trương Tuyết, trà sữa. Hạ Huyên, nước uống có ga."
Sau đó, Trương Tuyết ngạc nhiên: "Huyên Huyên, chỉ có cậu và Lục Tư Châu uống nước uống có ga đấy."
Tư duy của học sinh cấp ba rất phong phú.
Chỉ cần một điểm nhỏ cũng có thể suy diễn ra rất nhiều chuyện.
Hạ Huyên sợ người khác nhìn thấy sẽ nghĩ lung tung, muốn lấy lại sổ để sửa lại, hoặc gạch đi cũng được.
Nhưng tốc độ của cô không đủ nhanh.
Tô Dương đã cầm sổ đi trước một bước.
Cậu ta còn đùa một câu: "Hạ Huyên, sở thích của cậu và Lục Tư Châu giống nhau nhỉ."
Đây không phải là lần đầu tiên Hạ Huyên uống nước uống có ga, nhưng là lần đầu tiên có người đặt cô và Lục Tư Châu cạnh nhau.
Bí mật trong lòng cô như bị gió thổi, rung lên.
Cô thật sự sợ không cẩn thận sẽ để lộ ra điều gì đó.
Cô đỏ mặt định phản bác.
Môi mấp máy, nhưng cuối cùng cũng không nói ra.
Tiết thứ ba Lưu Mộng mới vào lớp.
Có lẽ là ảo giác của Hạ Huyên, cô thấy sắc mặt Lưu Mộng rất không tốt.
Hơn nữa cô ấy cũng không còn như trước, ra chơi là chạy đến chỗ Lục Tư Châu.
Thậm chí khi Lục Tư Châu đi ngang qua, cô ấy cũng không nhìn.
Không đúng, cô ấy vẫn nhìn.
Cô ấy lén nhìn một cái.
Nhưng chàng trai lưng thẳng tắp, hoàn toàn không cho cô ấy một ánh mắt nào.
Tin đồn đến từ những manh mối nhỏ, và cũng biến mất từ những manh mối nhỏ.
Tin đồn "Lục Tư Châu và Lưu Mộng ở bên nhau" buổi tự học sáng nay, lại có một phiên bản khác, hoàn toàn trái ngược.
Nguyên nhân là do Tô Dương vừa uống trà đen vừa lẩm bẩm: "Châu ca, lần sau đừng mua khoai nướng nữa. Khoai nướng hôm qua dở tệ, một chút cũng không ngọt."
"Khoai nướng, khoai nướng gì?" Trần Triết vươn cổ dài, hỏi: "Các cậu đi đâu ăn khoai nướng vụng trộm vậy?"
"Ai bảo là ăn vụng trộm." Tô Dương nói: "Chúng tớ đi mua công khai mà."
"Các cậu?" Trương Vĩ xen vào: "Cậu và A Châu?"
"Không phải, còn một người nữa." Tô Dương lại uống một ngụm trà đen.
"Còn ai?" Trần Triết hỏi.
Sự chú ý của mọi người xung quanh cũng bị lời nói của Trần Triết kéo đến.
Mọi người học tập mệt mỏi, luôn tìm kiếm tin đồn để giải trí.
Nói chuyện về người nổi tiếng chán rồi, chi bằng tìm tin đồn xung quanh mình.
Lục Tư Châu chính là nơi sản xuất tin đồn.
Bất cứ chuyện gì liên quan đến anh luôn thu hút sự chú ý của rất nhiều người, đặc biệt là các bạn nữ.
"Lưu Mộng." Tô Dương nói: "Anh họ của Lưu Mộng không phải là bạn học cấp hai của Châu ca sao? Tuần trước hẹn nhau đi chơi bóng rổ. Vừa hay gặp Lưu Mộng. Cậu nhóc đó có việc gấp nên đi trước. Tớ và Châu ca cùng đưa Lưu Mộng về nhà."
"Vậy..." Tô Hinh vỗ bàn, hỏi: "Lúc mua khoai nướng tối qua, cậu cũng có mặt?"
Tô Dương và Tô Hinh thường ngày không nói chuyện nhiều.
Nhưng cậu ta vẫn trả lời câu hỏi của cô ấy.
Cậu ta nhướng mày: "À, tớ cũng có mặt."
Lúc đó vừa hay có người gọi điện thoại cho Tô Dương.
Cậu ta đi sang một bên để nghe.
Tô Hinh: "..."
Đây là phiên bản hai.
Sau đó lại có phiên bản ba, phiên bản bốn.
Phiên bản năm là đau lòng nhất.
Phiên bản năm nói, Lưu Mộng và Lục Tư Châu không phải tình cờ gặp nhau.
Cô ấy cố ý đứng đợi Lục Tư Châu.
Anh họ của cô ấy cũng không phải có việc gấp đi trước, mà là bị Lưu Mộng sai đi.
Còn nói, Lưu Mộng mời Lục Tư Châu về nhà chơi, Lục Tư Châu từ chối.
Khi đi, anh nói với Lưu Mộng, cấp ba anh chỉ muốn tập trung vào việc học.
Đương nhiên, không ai biết phiên bản năm này là thật hay giả.
Dù sao thì tin đồn về Lục Tư Châu và Lưu Mộng cứ thế biến mất.
Không còn tìm được manh mối nhỏ nào nữa.
Giờ ra chơi buổi tự học tối, Trương Tuyết thấy tâm trạng Hạ Huyên tốt hơn rất nhiều, cô ấy gõ gõ lên bàn học hỏi cô, ban ngày rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sao lại có vẻ như muốn khóc.
Hạ Huyên lắc đầu: "Không có mà."
Trương Tuyết: "Sao lại không có. Rõ ràng là có."
Hạ Huyên thấy Trương Tuyết còn muốn nói gì đó, như làm ảo thuật, cô lấy từ trong túi ra một cây kẹo m*t, bóc vỏ: "Nào, há miệng."
Trương Tuyết ngậm kẹo không nói được nữa.
Cô ấy đưa tay véo eo cô.
Véo xong, cô ấy lấy kẹo m*t ra khỏi miệng, cảm thán: "Huyên Huyên, cậu giữ dáng kiểu gì vậy, eo quá thon."
Vóc dáng của Hạ Huyên rất đẹp, mảnh mai, có đường cong.
Nếu không phải mặc đồng phục rộng thùng thình che đi, chắc chắn đám con trai sẽ nhìn chằm chằm.
"Cậu cũng không tệ mà."
Hạ Huyên bắt chước cô ấy, véo eo cô ấy.
Trương Tuyết không béo, nhưng nặng hơn Hạ Huyên.
Thuộc dạng vóc dáng chuẩn.
Sau khi Hạ Huyên véo xong, cô ấy lại đưa tay véo lại.
Tiếng chuông vang lên, hai người mới dừng lại.
Tiết tự học tối này là tiết Toán.
Thầy Lưu bảo lớp trưởng phát bài kiểm tra đã làm sáng nay xuống.
Ông chống tay lên bục giảng bắt đầu giảng bài.
Trong lúc đó, ông thỉnh thoảng lại gọi học sinh lên trả lời câu hỏi.
Đây là cách làm quen thuộc của thầy Lưu.
Mục đích là để xem mọi người có tập trung nghe giảng không.
Gần hết giờ, Lục Tư Châu cũng bị gọi tên.
Thầy Lưu khẽ nâng cằm: "Lục Tư Châu, em trả lời đi."
Lục Tư Châu không biết đang làm gì.
Chắc là không chú ý nghe giảng.
Anh sững sờ.
Bạn cùng bàn Giang Phong cũng không nghe.
Cậu ta cũng sững sờ.
Thầy Lưu khẽ hừ một tiếng: "Một số bạn đừng nghĩ mình học giỏi thì có thể không nghe giảng nghiêm túc..."
Thầy Lưu quả nhiên là chủ nhiệm khối.
Một khi đã luyên thuyên thì rất khó dừng lại.
Hạ Huyên biết rõ cô và Lục Tư Châu ngồi cách nhau rất xa.
Nhưng cô vẫn vô thức muốn làm gì đó.
Cô di chuyển bài kiểm tra sang một bên, lấy bút chọc vào câu hỏi cuối cùng của phần trắc nghiệm.
Nói cho anh biết, thầy Lưu đang hỏi câu trắc nghiệm cuối cùng.
Bạn học phía trước Lục Tư Châu cũng đang nháy mắt nhắc nhở anh.
Nhưng không hiểu sao, anh hoàn toàn không nhìn.
Ánh mắt anh lơ lửng nhìn về phía trước.
Sau đó, cô gái đó phát hiện, hướng Lục Tư Châu nhìn hình như là vị trí của Hạ Huyên.
Nhưng cô ấy chỉ lén nhìn một cái, cũng không chắc chắn lắm.
Hạ Huyên vừa di chuyển bút đi, Lục Tư Châu đã trả lời: "Chọn C."
Tiếng luyên thuyên của thầy Lưu dừng lại.
Ông nuốt nước bọt: "Nhớ phải nghe giảng nghiêm túc."
Lục Tư Châu đứng một cách lười biếng đáp: "Vâng."
Tiếng ghế kéo loẹt xoẹt truyền đến.
Hạ Huyên không cần nhìn cũng biết, anh chắc chắn đã dùng chân kéo ghế lại.
Nghĩ đến hình ảnh đó, khóe môi cô khẽ nhếch lên.
Nhếch lên xong, cô lại thu về.
Sau đó, cô rất nghiêm túc nghe giảng.
Bốn mươi lăm phút trôi qua rất nhanh.
Tiếng chuông tan học vang lên.
Thầy Lưu rời khỏi lớp.
Tô Dương nhảy nhót đến chỗ Lục Tư Châu, ngồi trên bàn học của anh nói chuyện phiếm.
"Châu ca, lúc nãy cậu làm gì trong giờ vậy? Nhìn thầy Lưu tức đến nỗi mặt đen thui."
Lục Tư Châu xoay bút không trả lời.
Tô Dương cầm bài kiểm tra Toán của anh lên, cúi đầu nhìn: "Vãi, bài tập Vật lý?! Cậu làm bài Vật lý trong giờ Toán à? Đỉnh thật đấy."
Lục Tư Châu giật lấy bài kiểm tra vỗ lên bàn học.
Anh cúi người nhặt quả bóng lên.
Vừa xoay bóng vừa nhìn về phía trước.
Không biết đang nhìn gì.
"À đúng rồi, Châu ca, thẻ của cậu đây." Tô Dương lấy từ trong túi áo đồng phục ra: "Nè."
Lục Tư Châu nhận lấy.
Tô Dương nói: "Hết hai trăm tệ. Có bạn học không uống."
Lục Tư Châu không thích quản mấy chuyện này, dù sao anh cũng không thiếu tiền.
Anh tùy tiện "ừm" một tiếng.
Khi cất thẻ đi, anh nghe Tô Dương nói: "Tớ thấy cậu trông cũng không đáng sợ lắm, sao Hạ Huyên vừa nghe tên cậu đã..."
Tô Dương khoa tay múa chân trên mặt mình: "Xem ra không phải cô gái nào cũng thích cậu. Vẫn có người không thích cậu."
Động tác cất thẻ của Lục Tư Châu khựng lại: "Hạ Huyên?"
Tô Dương: "Ừ."
Lục Tư Châu mím môi, ngẩng đầu nhìn về phía trước.
Trong tầm mắt anh, hai cô gái đầu kề đầu đang nói chuyện gì đó.
Ánh đèn chiếu lên mặt Hạ Huyên, làm lộ góc nghiêng xinh đẹp của cô.
Lục Tư Châu phát hiện, da cô rất trắng.
Khuôn mặt cũng rất đẹp, mặt trái xoan, không to không nhỏ, rất vừa vặn.
Trước khi tiết tự học tối thứ hai kết thúc, Lục Tư Châu nhận được điện thoại của tài xế, ông nói xe đột nhiên bị hỏng, không thể đến đón anh được, hỏi có cần gọi xe cho anh không.
Lục Tư Châu đáp: "Không cần, tôi về cùng bạn học."
Mấy hôm trước Tô Dương còn kêu gào đòi anh đi cùng.
Vừa hay đúng lúc.
Lục Tư Châu gửi tin nhắn cho Tô Dương.
Tô Dương trả lời ngay lập tức: [OK.]
Tô Dương gõ lên bàn học của Trương Tuyết: "Tối nay cùng đi xe buýt về đi."
Trương Tuyết mỗi lần nhìn thấy Tô Dương đều thấy cậu ta phiền phức.
Vẻ mặt cô ấy chán ghét: "Ai thèm đi cùng cậu. Đi đi, đừng làm phiền bà đây làm bài tập."
Tô Dương thấy Trương Tuyết không đồng ý, hỏi Hạ Huyên: "Đi cùng không?"
"Không." Hạ Huyên không cần nghĩ đã từ chối.
Tô Dương đặt tay lên ngực, làm bộ đau lòng, cảm thán: "Mấy người con gái các cậu không có tình người. Vẫn là Châu ca của tớ tốt. Thôi, có Châu ca đi cùng là được rồi, không cần các cậu nữa."
Ngón tay Hạ Huyên đang cầm bút khựng lại.
Mi mắt cô cụp xuống.
Răng cô cắn môi không biết đang nghĩ gì.
Cô lấy bút ra viết một câu lên giấy.
Sau khi tiết tự học tối thứ hai kết thúc, Trương Tuyết vừa dọn cặp vừa hỏi cô: "Sao lại muốn đi xe buýt về? Xe của cậu thì sao?"
"Hôm nay bụng có chút không khỏe, không muốn đạp xe." Hạ Huyên nói: "Ngày mai đi."
"Được, vậy tớ đi xe buýt với cậu." Trương Tuyết khoác tay cô.
"Cảm ơn cậu đi cùng tớ." Khi hai người đi ra từ cửa trước, Hạ Huyên quay đầu lại nhìn.
Bàn học ở hàng cuối cùng gần cửa đã không còn ai.
Lục Tư Châu đã đi rồi.
Khóe môi đang mỉm cười của Hạ Huyên từ từ buông xuống.
Vẻ mặt có chút ảm đạm.
Trương Tuyết khẽ "ê" một tiếng: "Đằng trước là Tô Dương và nam thần học đường à?"
Hạ Huyên nhìn theo tay Trương Tuyết.
Cách đó vài bước, có hai bóng người.
Một trong số đó chính là Lục Tư Châu.
Cô sợ trả lời quá nhanh sẽ bị nhìn ra điều gì đó, cố ý chậm lại vài giây: "Chắc là vậy."
Trương Tuyết khoác tay cô ấy đi nhanh về phía trước: "Họ và chúng ta đi cùng xe. Đi, đuổi theo họ."
Cuối cùng vẫn chậm hơn một chút.
Hạ Huyên và Trương Tuyết trơ mắt nhìn chiếc xe buýt đi xa.
Vẻ mặt Trương Tuyết áy náy: "Hạ Huyên, tớ xin lỗi. Tất cả là tại tớ."
Gần ra đến cổng trường, Trương Tuyết phát hiện điện thoại để quên trong lớp.
Hạ Huyên lại đi cùng cô ấy về lấy điện thoại.
Cả hai vội vã chạy đến, lại chỉ nhìn thấy đèn hậu của chiếc xe buýt đang sáng.
"Không sao."
Mặc dù không thể đi cùng Lục Tư Châu khiến cô có chút thất vọng, nhưng chuyện này không liên quan đến Trương Tuyết.
Cô và Lục Tư Châu vốn dĩ vẫn luôn bỏ lỡ nhau.
Cô và anh, dường như, luôn có một khoảng cách.
Vừa dứt lời, cánh tay Hạ Huyên bị ai đó kéo một cái.
Trương Tuyết nhìn về phía xa, phấn khích nói: "Kia không phải họ sao."
Hạ Huyên ngẩng đầu.
Phía sau trạm xe buýt có người từ từ đi ra.
Đồng phục xanh trắng.
Túi đeo chéo màu đen.
Giày thể thao Nike.
Đôi chân dài đến kinh ngạc.
Là Lục Tư Châu.
Hóa ra...
Anh vẫn còn ở đó.
Tô Dương cũng nhìn thấy Hạ Huyên và Trương Tuyết.
Khuỷu tay cậu ta huých vào cánh tay Lục Tư Châu: "Hạ Huyên và Trương Tuyết."
Lục Tư Châu dường như biết họ sẽ đến.
Vẻ mặt anh không chút thay đổi.
Anh từ từ nghiêng đầu nhìn sang, trên mặt nở nụ cười lười biếng.
Anh dựa vào trạm xe buýt, dáng đứng tùy ý.
Ánh mắt anh từ từ di chuyển, ánh mắt kỳ lạ khiến người ta hoảng loạn.
Tim Hạ Huyên loạn nhịp.
Như có một con nai nhỏ đang chạy.
Lòng bàn tay cô đổ đầy mồ hôi.
Ngón tay run rẩy.
Cô mím môi, cùng Trương Tuyết đi đến.
So với vẻ mặt phong phú của Trương Tuyết, vẻ mặt của cô có vẻ quá e dè.
Mắt cô cứ nhìn chằm chằm xuống đất.
Ai không biết còn tưởng cô đang tìm gì đó.
Giọng của Lục Tư Châu cứ thế lọt vào tai cô: "Tìm gì vậy? Tớ giúp cậu nhé."
Được nam thần học đường giúp đỡ, đó là chuyện mà bao nhiêu cô gái mơ ước.
Nếu Lưu Mộng có ở đây, chắc chắn đã quấn lấy anh rồi.
Hạ Huyên không phải những cô gái khác, cũng không phải Lưu Mộng.
Cô cố gắng đè nén trái tim đang đập loạn xạ, khẽ nói: "Không có gì."
"Vậy sao cậu cứ nhìn chằm chằm xuống đất."
Trương Tuyết và Tô Dương đang nói chuyện ở phía bên kia.
Ở đây chỉ có cô và Lục Tư Châu.
Giọng của Lục Tư Châu cũng chỉ có cô mới nghe thấy: "Tớ trông đáng sợ lắm sao?"
"..." Sao anh lại có thể trông đáng sợ được.
Hạ Huyên nuốt nước bọt: "Không phải."
"Nói dối." Giọng nói trầm thấp của Lục Tư Châu lướt qua gió, nghe kỹ còn có ý cười: "Không phải, vậy tại sao cậu không ngẩng đầu nhìn tớ, hả?"
Giọng nói của anh thật sự rất hay.
Hạ Huyên lập tức chìm đắm vào đó.
Cô không tự chủ được mà ngẩng đầu lên.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gái, đôi mắt lấp lánh ánh sáng.
Hàng mi dài cong vút cũng nhuốm ánh sáng.
Trên sống mũi có bóng mờ.
Khuôn mặt vốn đã trắng nay càng trắng trẻo, mềm mại hơn.
Lục Tư Châu khẽ ho một tiếng, nghiêm túc nói: "Tớ còn chưa chính thức cảm ơn cậu. Đêm đó cảm ơn cậu, Hạ Huyên."
Câu nói này như có ma lực.
Dưới ánh mắt dịu dàng của anh, suy nghĩ của Hạ Huyên trôi đi rất xa.
Không ai sẽ không thích một người có phong thái ga lăng.
Lục Tư Châu là một người như vậy.
Anh là người có sự giáo dưỡng khắc sâu trong cốt cách.
"Là chuyện nên làm." Hạ Huyên sực tỉnh, cúi đầu nói: "Đều là bạn học."
Chiếc xe buýt lại chạy đến.
Tiếng ồn ào của xe làm gián đoạn những lời tiếp theo của Lục Tư Châu.
Trương Tuyết đi đến, cùng Hạ Huyên lên xe.
Không biết tại sao, tối nay đi xe lại đông hơn bình thường.
Không còn ghế trống.
Họ chỉ có thể đứng.
Cũng thật trùng hợp, Tô Dương đứng bên cạnh Trương Tuyết, Lục Tư Châu đứng bên cạnh Hạ Huyên.
Chiếc xe từ từ rời đi. Hạ Huyên để tránh gây ra bất kỳ động tĩnh nào, tay cô cứ nắm chặt cột phía trước.
Sự hiện diện của người phía sau quá mạnh.
Ngay cả hơi thở của cô cũng rất cẩn thận.
Cô lặng lẽ dịch về phía trước, tạo ra một chút khoảng cách giữa hai người.
Không thể xem điện thoại, cũng không thể nhìn chằm chằm xuống đất.
Cô chỉ có thể nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ánh mắt cô rơi vào bóng mình phản chiếu trên kính.
Lúc đầu cô nhìn ra bên ngoài cửa sổ, sau đó, sự chú ý của cô lại dồn vào bóng dáng phản chiếu trên kính.
Thật ra trên kính cửa sổ có rất nhiều hình bóng phản chiếu, nhưng cô vẫn nhận ra anh ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Khóe mắt cô cong lên, nhìn chằm chằm.
Ánh mắt cô lặng lẽ di chuyển, từ đôi mắt dài hẹp của anh, đến sống mũi cao, rồi đến đôi môi của anh.
Môi anh có hình dáng rất đẹp.
Cô nhớ lại, có một ngày các bạn nữ lén lút trêu chọc nhau, không biết ai đó đã nói một câu: "Theo cách nói của cư dân mạng, môi của Lục Tư Châu là dáng môi phù hợp nhất để hôn."
Lúc đó Hạ Huyên vô tình nghe được, chân cô lảo đảo một cái.
Họ thật sự cái gì cũng dám nói.
Hạ Huyên chậm rãi chớp mắt.
Cô không dám để ánh mắt mình dừng lại trên môi anh quá lâu, đỏ mặt rời mắt đi.
Dáng người anh cũng rất đẹp.
Chiếc áo đồng phục xanh trắng mặc trên người anh làm anh đầy vẻ thiếu niên.
Nhưng khi anh mỉm cười, khóe môi hơi nhếch lên, lại toát ra vẻ bất cần và lãng tử.
Nhìn thẳng vào anh, thật sự khiến tim người ta loạn nhịp.
Hơi nhếch? Khóe môi??
Mắt Hạ Huyên đột nhiên mở to.
Cô phản ứng chậm chạp nhận ra, anh đang cười với cô sao???!!!
Lúc này, giọng nói trêu đùa từ trên đầu cô nhẹ nhàng truyền đến, mang theo một gợn sóng kỳ lạ.
Hạ Huyên nghe thấy Lục Tư Châu nói: "Nhìn đủ chưa?"