Yêu Thầm Bạc Hà - Nhược Thi An Hiên

Chương 22

 

Sáng sớm, phòng học lớp 1 trở nên náo nhiệt, những tiếng reo hò, trầm trồ cứ vang lên không ngớt.

"Lục Tư Châu, cảm ơn nhé."

"Tư Châu, chuyện gì thế?"

"Lục Tư Châu, cậu mời à?"

"Sao sáng sớm đã có bất ngờ vậy?"

"Châu ca, tối qua cậu trúng xổ số à?"

"Không phải chứ, có chuyện gì xảy ra à?"

Các bạn học ở dãy bàn cuối ngạc nhiên nhìn những chai đồ uống trên bàn mình, thi nhau hỏi han.

Cuối cùng, khi biết là Lục Tư Châu mời, họ đồng loạt quay sang cảm ơn anh.

Việc này cũng không có gì lạ, Lục Tư Châu vốn hay mời bạn bè, nhưng thường chỉ là vài người thân thiết.

Một bữa khao lớn như thế này, vừa mới xảy ra ngày hôm qua.

Có người tinh ý nhận ra điều bất thường, thì thầm với bạn cùng bàn: "Nam thần làm sao thế? Hôm qua mới mời, sao hôm nay lại mời nữa?"

Bạn cùng bàn quay đầu nhìn, nhún vai: "Chắc trúng số thật rồi."

Tô Dương bước vào từ cửa sau, thấy cảnh tượng trước mắt liền "quào" một tiếng: "Châu ca, cậu có bị ốm không? Có cần anh em đưa đến phòng y tế khám không?"

"Biến đi." Lục Tư Châu ném quả bóng vào người cậu ta: "Cậu mới có bệnh ấy."

"Không phải, không ốm thì sao sáng sớm đã hào phóng thế?"

Tô Dương xem ảnh bạn bè gửi trong nhóm WeChat mà vẫn chưa tin.

Bây giờ tận mắt chứng kiến, cậu mới ngỡ ngàng.

Cậu ngồi phịch xuống ghế của Giang Phong, gót chân nhấp nhổm trên sàn, hỏi: "Châu ca, tối qua cậu bị k*ch th*ch gì à?"

Tô Dương nhớ lại cảnh tối qua, họ ra khỏi trường rồi lên xe buýt.

Cậu đứng gần Trương Tuyết, thi thoảng trêu chọc cô ấy.

Lục Tư Châu và Hạ Huyên đứng phía trước vài bước, cách nhau chừng hai, ba người.

Cậu không chú ý họ nói gì lắm, chỉ nhớ lúc Hạ Huyên xuống xe, mặt cô đỏ bừng, bước đi cũng rất nhanh.

Trương Tuyết vẫy tay gọi, cô cũng không phản ứng lại, cứ như đang chạy trốn vậy.

Chẳng lẽ...

Họ đã xảy ra chuyện gì đó?

Tô Dương nhướn mày, hạ giọng: "Châu ca, có thật là xảy ra chuyện gì mà anh em không biết không?"

Lục Tư Châu tựa lưng vào tường, xoay bút.

Không nhanh như thường lệ, mà có vẻ cố tình làm chậm lại.

Khi nghe Tô Dương hỏi, mí mắt anh khẽ cụp xuống.

"Lách tách", cây bút rơi xuống bàn, lăn vài vòng rồi dừng lại trên tờ đề Anh đang mở.

Anh liếc mắt nhìn thoáng qua rồi thu lại, đối diện với ánh mắt trêu chọc của Tô Dương.

"Có thể có chuyện gì chứ, không có gì cả."

Vừa nói, Lục Tư Châu lại cầm bút lên tiếp tục xoay.

Hôm nay gió hơi lạnh, không khí ẩm hơn hôm qua.

Người trước mặt cứ chướng mắt, làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến trình độ của thiếu gia họ Lục.

Cây bút vừa xoay được một lúc lại "lách tách" một tiếng rơi xuống bàn.

Cứ như có thần giao cách cảm, nó lăn mãi rồi lại dừng trên tờ đề tiếng Anh.

Tô Dương kéo dài giọng: "Ôi chà, thật sự không có chuyện gì à? Không có thì sao nhìn cậu cứ bồn chồn thế?"

Lục Tư Châu đá cậu ta một cái: "Thôi được rồi, về chỗ cậu mà ngồi."

Tô Dương cười hì hì nhảy dựng lên, ánh mắt háo hức nhìn về phía trước vẫy tay: "Trương Tuyết!"

Trương Tuyết lườm cậu ta một cái thật dài.

Tô Dương mặt dày, vẫn cười rất tươi.

Trước khi đi, cậu ghé sát lại Lục Tư Châu nói: "Châu ca, cậu thật sự rất lạ."

Khi Lục Tư Châu định đá cậu ta thêm cái nữa, Tô Dương đã nhảy ra xa, trở về chỗ mình bắt đầu trêu chọc Trương Tuyết.

Lục Tư Châu khẽ nhướn mày, ánh mắt hướng về phía cửa trước.

Sau khi Trương Tuyết vào, thêm vài người nữa cũng bước vào.

Anh nhìn chằm chằm vài giây rồi hờ hững quay đi.

Hôm nay Hạ Huyên đến muộn.

Tại sao cô lại đến muộn ư?

Vì tối qua cô ngủ không ngon.

Tại sao tối qua cô lại ngủ không ngon?

Cô mất ngủ, một giờ sáng vẫn chưa thể chợp mắt.

Còn nguyên nhân mất ngủ là gì?

Hạ Huyên vô thức sờ lên mặt, cảm nhận hơi nóng rát rồi cúi đầu, trong đầu hiện lên cảnh tượng tối qua trên xe buýt.

Chàng thiếu niên cười nhẹ, hỏi cô: "Ngắm đủ chưa?"

Đầu tiên cô sững sờ, sau đó hoảng hốt lùi lại hai bước.

Quá hoảng loạn, cô quên mất mình đang ở trên xe buýt, vô tình chạm vào một người lạ phía sau.

Cô giật mình lùi ra, biên độ quá lớn, dường như đã giẫm phải chân ai đó.

Khi cúi đầu nhìn, cô mới phát hiện mình giẫm lên chân Lục Tư Châu.

Khoảng cách giữa cô và anh lúc đó chỉ còn là gang tấc.

Anh đứng ngay trước mặt cô, chỉ cần anh cúi đầu là có thể chạm vào đỉnh đầu cô.

Giây phút ấy, đầu óc cô trống rỗng, cả người như lạc vào sương mù.

Mọi người xung quanh đều biến mất, trong mắt cô chỉ còn sự hiện diện của anh.

Hơi ấm từ cơ thể anh, mùi bạc hà sảng khoái, hơi thở nóng rực của anh, tất cả ùa đến, khiến trái tim cô đập loạn xạ.

Cô không dám hít thở mạnh, thậm chí không dám thở, mặt dần dần đỏ lên, vành tai cũng ửng hồng.

Gáy cô nhuốm một màu đỏ tươi, hồng hào trong suốt.

Cảnh tượng vốn chỉ nên xuất hiện trong mơ, khi hiện ra trước mắt, cô mới nhận ra mình hoảng loạn đến mức nào.

Lồng ngực như bị thứ gì đó lấp đầy.

Các ngón tay cô buông lỏng rồi lại siết chặt, cứ thế lặp đi lặp lại.

Cô cứ nghĩ làm vậy là có thể làm dịu trái tim đang đập điên cuồng, nhưng vô ích.

Cô vẫn căng thẳng đến chết đi được.

Sợ bị anh nhìn thấu điều gì đó.

Sợ bản thân vô ý để lộ điều gì đó.

Nhưng càng bối rối, càng dễ mắc lỗi.

Cô định lùi lại để tạo khoảng cách, nào ngờ chưa kịp lùi đã bị người phía sau chen lên.

Một bàn tay đàn ông tiến về phía cô.

Cô nhớ lại những vụ sàm sỡ trên xe buýt, sợ hãi dịch người về phía trước.

Nào ngờ người đàn ông phía sau cũng dịch theo.

Hạ Huyên sợ chết khiếp.

Cô liếc nhìn qua khóe mắt, định làm gì đó thì cánh tay bị kéo lại.

Giây tiếp theo, cô ngã vào vòng tay ấm áp của chàng thiếu niên.

Vì chuyện xảy ra quá đột ngột, chóp mũi cô suýt chạm vào chiếc áo đồng phục xanh trắng của anh.

Khi người cô nghiêng về phía trước, tay cô cũng vô thức vươn ra, túm lấy vạt áo anh.

Nhưng trên xe rất khó để giữ vững.

Theo quán tính, người cô lắc lư qua lại.

Có lẽ sợ cô ngã, bàn tay đang nắm lấy cánh tay cô liền chuyển xuống eo.

Cậu con trai trông gầy gò nhưng cánh tay lại rất khỏe.

Dường như không cần dùng nhiều sức, người cô nghiêng về phía sau liền tựa sát vào người anh.

Lần này cô không còn lắc lư nữa, đứng vững hẳn.

Đứng vững thì đứng vững rồi, nhưng tư thế của cả hai thật khó tả, nhất là hơi nóng rực từ eo truyền tới, khiến cô muốn lờ đi cũng không được.

Khoảng cách giữa hai người gần đến mức dường như hơi thở cũng hòa vào nhau.

Hạ Huyên ngây người.

Má cô đỏ lên với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Nếu không phải đèn xe tối, khó mà nhìn rõ, chắc cô sẽ xấu hổ đến mức không dám nhìn mặt ai.

Đó chưa phải là giây phút khó khăn nhất.

Khó khăn nhất là khi xe buýt vừa qua ngã tư thì đột ngột phanh gấp.

Cả xe đầy người đều nhào về phía trước.

Lúc đó, Lục Tư Châu đứng phía trước, Hạ Huyên đứng phía sau.

Anh che chắn cho cô, theo quán tính, cô hoàn toàn nhào vào lòng anh.

Nếu lúc nãy chỉ là tựa vào, thì bây giờ là hoàn toàn dán sát vào nhau, rất rất gần, không một kẽ hở.

Hạ Huyên: ... Không thể sống nổi nữa rồi.

Tài xế phía trước kiểm soát tốc độ xong liền giải thích: "Vừa rồi có một đứa trẻ đột nhiên chạy qua, không còn cách nào khác đành phải phanh gấp. Xin lỗi mọi người, xin mọi người ngồi vững, đứng vững."

Mọi người đều hiểu cho tình huống này, đa số không phàn nàn, chỉ có một, hai người lẩm bẩm: "Phụ huynh trông con kiểu gì thế? Để con chạy ra đường lớn, quá vô trách nhiệm."

"Đúng vậy, nhỡ xảy ra chuyện thì sao?"

Họ còn nói gì nữa, nhưng Hạ Huyên không để tâm.

Cô dồn hết sự chú ý vào người trước mặt.

Cả người cô cứ như đang đi tàu lượn siêu tốc, trái tim cũng đập lên xuống theo.

Rõ ràng mới chỉ qua vài phút, nhưng cô cảm thấy như đã trải qua rất lâu.

Vui sướng, run rẩy đan xen.

Trước đây cô luôn khao khát được đến gần anh.

Nhưng khi thực sự được đến gần, cô lại vừa hoảng sợ vừa khó chịu.

Trái tim không có một giây nào đập bình thường.

Cô sợ anh nghe thấy tiếng tim mình, vội vàng vùng vẫy đứng thẳng dậy.

Phía trên đỉnh đầu, giọng nói cố ý hạ thấp của chàng trai vang lên: "Đừng cử động."

Hạ Huyên thật sự không dám cử động nữa.

Lục Tư Châu chưa từng thấy cô gái nào ngoan ngoãn đến thế, ngoan đến mức khiến người ta vô thức muốn bảo vệ.

Anh lại nhớ đến cảnh tượng đêm hôm đó.

Bọn lưu manh nhìn ai cũng dữ tợn, lúc ấy cô đã nghĩ gì vậy?

Sao lại không do dự chút nào mà xông lên?

Không sợ à?

Anh thu lại suy nghĩ, khóe môi khẽ nhếch lên, nở một nụ cười nhạt, nhắc nhở: "Cẩn thận ngã đấy."

Hơi thở trên đỉnh đầu quá nóng.

Hạ Huyên đừng nói là cử động, ngay cả thở cũng không được.

Một lúc lâu sau, cô khẽ "Ừm" một tiếng.

"Huyên Huyên, nghĩ gì thế?" Trương Tuyết vẫy tay trước mặt cô.

Hạ Huyên giật mình, lúc này mới nhận ra mình đã ngồi vào chỗ, người trước mắt là Trương Tuyết chứ không phải Lục Tư Châu.

Cô mím môi nói: "À, không nghĩ gì cả."

"Không nghĩ gì mà tớ gọi cậu không phản ứng?" Trương Tuyết lấy bài tập tối qua ra.

Có vài bài vật lý cô ấy không biết làm, vừa lục tìm bút vừa hỏi: "Tờ đề vật lý của cậu đâu?"

"À, đây." Hạ Huyên tìm tờ đề vật lý đưa cho cô ấy.

Trương Tuyết cầm lấy, đột nhiên nhớ ra điều gì đó: "À này, tối qua cậu chạy nhanh thế làm gì? Tớ vẫy tay chào mà cậu cũng không nghe thấy."

"Tối qua..."

Cảnh tượng tối qua hiện lên trước mắt.

Lúc cô đang bối rối, xe dừng ở trạm.

Cô lùi ra khỏi lòng Lục Tư Châu, thậm chí không nói một lời, cứ thế theo dòng người đi về phía trước.

Vừa đi được hai bước, dây cặp bị ai đó kéo lại.

Cô quay người, gương mặt đẹp trai đến ngạt thở của Lục Tư Châu xuất hiện.

Anh hỏi: "Có cần tớ đưa cậu về không?"

Khi Hạ Huyên căng thẳng, cô có thói quen cắn môi, lắc đầu: "Không cần đâu, tớ tự về được."

Cô giật lại dây cặp, vội vàng xuống xe.

Đi rất xa rồi, cô vẫn cảm thấy từ phía sâu có một ánh mắt nóng bỏng đang dõi theo mình.

Sau đó cô dừng lại, nín thở quay đầu nhìn.

Con đường phía sau trống không, không có gì cả.

Thấy chưa, cô lại đa tình rồi.

Anh chắc chỉ đang khách sáo thôi, anh đối với ai cũng đều khách sáo như vậy.

Không rõ là thất vọng hay cảm xúc gì, sau khi về nhà, Hạ Huyên cảm thấy như toàn bộ sức lực trong người đã bị rút cạn, lười biếng không muốn cử động...

"Tối qua sao thế?"

Trương Tuyết vẫn chờ cô kể tiếp.

Đợi vài giây thấy cô không nói, cô ấy liền đẩy cô một cái: "Hử?"

Hạ Huyên: "Hả? Gì cơ?"

"Cậu vẫn chưa kể tối qua sao mà?" Trương Tuyết hỏi dồn.

"Bố mẹ tớ bảo phải về sớm, tối qua tớ bị mất thời gian một chút nên đi nhanh hơn thôi."

Nghe đến chuyện mất thời gian, Trương Tuyết liên tưởng đến việc mình quay lại lấy điện thoại, cảm thấy có chút áy náy: "Xin lỗi nhé, tại tớ làm mất thời gian của cậu."

"Không phải đâu."

Hạ Huyên không muốn nói về chủ đề này nữa.

Cô dời ánh mắt đến góc bàn, nơi đặt một chai nước.

Cô khoác tay Trương Tuyết, nũng nịu nói: "A Tuyết cậu thật tốt, sáng sớm đã mua nước cho tớ."

Trương Tuyết mất vài giây mới phản ứng lại, lắc đầu: "Không phải tớ mua."

"Không phải cậu thì ai?" Hạ Huyên chớp mắt.

Trương Tuyết nhún vai: "Vừa đến lớp tớ đã thấy nó ở đây rồi."

Cô rướn cổ nhìn ra, lấy dãy bàn của Tô Dương làm ranh giới, các bàn phía sau đều có đồ uống, còn các bàn phía trước thì không.

Tức là, từ dãy của Lưu Mộng trở đi đều không có.

Lưu Mộng cũng trong số đó.

Hạ Huyên ngơ ngác, Trương Tuyết cũng vậy.

Tô Dương nheo mắt cười quay sang, tốt bụng giải đáp: "Thôi được rồi, đừng đoán nữa, là Lục Tư Châu mời đấy."

"Ai?" Trương Tuyết hỏi.

"Lục Tư Châu, Châu ca của tớ chứ ai." Tô Dương đáp.

Hạ Huyên và Trương Tuyết nhìn nhau.

Trương Tuyết nói: "Lục Tư Châu tự dưng mời nước làm gì, hơn nữa, hôm qua cậu ấy không phải đã mời cả lớp rồi sao?"

Hôm qua mời cả lớp, hôm nay lại mời một nửa lớp.

Dù có tiền cũng không lãng phí như thế.

"Tâm tư của Châu ca ai mà biết được," Tô Dương tiện tay cầm chai sữa trên bàn Trương Tuyết, chu đáo mở nắp đưa cho cô ấy: "Được mời thì uống đi, hỏi nhiều làm gì."

Trương Tuyết giật mình không đỡ kịp, chai sữa đổ ra ngoài, làm bẩn tờ đề của cô ấy.

Cô ấy nhíu mày: "Tô Dương, cậu muốn chết hả, nhìn cậu làm này."

"Lỗi của tớ, lỗi của tớ." Tô Dương đặt chai sữa xuống, lấy khăn giấy từ trong hộc bàn ra. "Đây, cậu mau lau đi."

Lại là khăn giấy "Tâm Tương Ấn".

Bây giờ Hạ Huyên nhìn thấy nhãn hiệu khăn giấy này là tim lại đập thình thịch.

Cô và Trương Tuyết có cùng thắc mắc: Lục Tư Châu mời nước nữa làm gì?

Tô Dương cũng tò mò, nhân lúc giải lao, cậu đi đánh bóng cùng Lục Tư Châu hỏi: "Không phải, Châu ca, rốt cuộc vì sao cậu nữa thế? Ít nhất cũng phải có một lý do chứ?"

"Thích thì mời thôi, không được à?" Lục Tư Châu vừa đánh bóng vừa hỏi ngược lại.

"Được thì được," Tô Dương nhìn anh. "Nhưng nó không giống tác phong thường ngày của cậu."

"Tác phong thường ngày của tớ thế nào?"

"Thường ngày cậu mời thì chỉ mời mấy anh em thôi, chứ có bao giờ mời các bạn nữ đâu." Tô Dương phân tích: "Hôm qua thì không nói, các bạn nữ trong lớp ai cũng có phần, thế còn hôm nay?"

Tô Dương vừa đếm ngón tay vừa đọc tên: "Dãy bàn của tớ toàn con trai, không nói làm gì. Từ dãy cuối trở đi, Trương Tuyết, Hạ Huyên, Phùng Lị, Địch Hân, Thôi Manh Manh, Triệu Mộng."

Cậu vừa đọc vừa nhướn mày, như hiểu ra điều gì đó, nháy mắt: "Nói đi, trong số này, rốt cuộc cậu muốn mời ai?"

Phải công nhận, đầu óc Tô Dương xoay chuyển rất nhanh, chỉ từ những manh mối nhỏ cũng có thể nhìn ra vấn đề.

Trần Triết thì không được như vậy.

Cậu ta khoác vai Tô Dương nói: "Lắm lời làm gì, Châu ca chỉ là tâm trạng tốt muốn mời thôi, ai bảo là muốn mời con gái chứ, cậu không được uống à?"

Tô Dương lườm cậu ta một cái, như thể đang nói "Đồ ngốc", rồi gạt tay cậu ta ra. "Biến đi, cậu chả hiểu cái gì cả."

"Thế cậu hiểu à." Trần Triết quay đầu hỏi: "Châu ca, thế cậu nói xem, cậu muốn mời ai?"

"Bốp."

Lục Tư Châu nhảy lên ném một cú vào rổ.

Quả bóng rơi xuống sàn tạo ra âm thanh.

Giọng Lục Tư Châu hòa lẫn vào đó, trên mặt chàng thiếu niên nở nụ cười phóng khoáng: "Mặc kệ các cậu."

Một câu nói đầy hàm ý, khiến những người khác trêu chọc: "Tư Châu, cậu có chuyện thật rồi, Tô Dương đoán đúng rồi." Trương Vĩ nói.

"Kể đi bạn cùng bàn, mới xa nhau một đêm thôi mà đã xảy ra chuyện gì rồi?" Giang Phong cũng xáp lại gần.

Lục Tư Châu không để ý, chạy đi dẫn bóng.

Dáng người cao ráo của chàng thiếu niên được ánh nắng kéo dài ra, còn quyến rũ hơn cả một khung cảnh đẹp.

Ở đằng xa có vài cô gái đi ngang qua, họ dừng lại rướn người nhìn vào sân bóng rổ: "Lục Tư Châu chơi bóng thật đẹp trai."

"Nam thần không làm gì cũng đẹp trai đến ngạt thở."

"Thật muốn làm bạn cùng lớp với cậu ấy."

"Thôi đi, cậu không có số đâu, ngoan ngoãn đi làm bài tập đi."

Hạ Huyên và Trương Tuyết trên đường đi mua bút về cũng đi qua sân bóng rổ.

Từ xa, cô liếc nhìn.

Dưới ánh nắng, chàng trai chạy tự do, thoải mái.

Quả bóng trong tay anh cũng như được ban cho sinh mạng.

Tránh bóng, nhảy lên, ném bóng, mọi động tác đều dứt khoát, mượt mà.

Có tiếng vỗ tay vang lên.

Ngón tay Hạ Huyên khẽ động, cố gắng kiềm chế không vỗ tay.

Trương Tuyết ngậm ống hút, hút một ngụm sữa chua, nuốt xuống rồi nói: "Cậu có thấy Lục Tư Châu hơi kỳ lạ không?"

"Hả?" Hạ Huyên ngơ ngác: "Lạ ở đâu?"

"Mời nước ấy." Trương Tuyết nói: "Trước đây cậu ấy chỉ mời Tô Dương với mấy người bọn họ thôi, chưa bao giờ mời con gái. Hơn nữa, hôm qua đã mời rồi, sao hôm nay lại mời nữa."

Trương Tuyết hoài nghi: "Chẳng lẽ nam thần xảy ra chuyện gì à?"

Không hiểu sao, trong đầu Hạ Huyên vô thức liên kết với cảnh tượng tối qua, lòng khẽ "thịch" một cái.

Ánh mắt cô có chút lảng tránh: "Có... có thể có chuyện gì chứ?"

Ánh mắt Trương Tuyết đặt lên mặt Hạ Huyên, nhìn cô hỏi: "Huyên Huyên, sao mặt cậu đỏ thế?"

Hạ Huyên đưa tay sờ mặt, tìm đại một cái cớ: "Chắc là trời nóng quá."

"Nóng à?" Trương Tuyết ngẩng đầu cảm nhận, rụt cổ lại: "Gió lạnh thế này mà."

Trời cuối tháng 10, sao có thể nóng được, nhiều lắm chỉ là mát mẻ thôi.

"Lạnh à?" Hạ Huyên chỉnh lại chiếc áo đồng phục trên người, hơi nóng trên mặt vẫn không giảm.

Giọng cô có chút lắp bắp: "Cũng... có thể là thế."

"Ê, cậu có vấn đề rồi." Trương Tuyết như vừa bắt được cái gì đó, khuỷu tay đụng vào cánh tay cô: "Tối qua cậu với nam thần có phải..."

"Không có gì hết." Hạ Huyên chưa để cô ấy nói hết đã ngắt lời trước.

Trương Tuyết ngậm ống hút chớp mắt, cười hì hì nói: "Tớ đã nói có gì đâu."

Hạ Huyên: "..."

Da Hạ Huyên trắng, nên khi mặt ửng hồng rất thu hút.

Có vài bạn nam đi ngang qua nhìn cô thêm vài lần.

Không biết là vì xấu hổ hay vì lý do nào khác, cô kéo Trương Tuyết: "Đi thôi, sắp vào lớp rồi."

Hai người đi được vài bước, Hạ Huyên quay lại nhìn.

Trên sân bóng rổ, Lục Tư Châu khoác vai Tô Dương đang nói chuyện gì đó.

Có lẽ Tô Dương nói gì đó đáng bị đánh, Lục Tư Châu gõ vào trán cậu ta, khiến mọi người xung quanh cười ồ lên.

Lúc này Hạ Huyên mới nhận ra, nụ cười của anh cũng rất đẹp.

Thật ra, anh thế nào cũng đều rất đẹp.

Mọi người vào lớp, Tô Dương và Lục Tư Châu cùng đi vệ sinh.

Trong đó không có ai, Tô Dương vừa rửa tay vừa hỏi: "Châu ca, cậu không phải là vì muốn mời Hạ Huyên uống nước nên mới mời cả lớp đấy chứ?"

Cậu phân tích kỹ càng.

Lục Tư Châu không có liên hệ gì với các bạn nữ khác.

Người duy nhất có khả năng là Hạ Huyên, vì hôm qua cả lớp đều uống nước do Lục Tư Châu mua, chỉ có Hạ Huyên là không nhận.

Tất nhiên, cậu cũng chỉ là đoán.

Thần sắc Lục Tư Châu khựng lại một chút, mí mắt cụp xuống, không trả lời, nhưng cũng không phủ nhận.

"Ôi trời, thật sự là vì Hạ Huyên à?" Tô Dương hứng thú, tựa vào bồn rửa tay hỏi: "Chuyện gì thế, cậu và Hạ Huyên? Hai người quen nhau từ lúc nào?"

"Ê không đúng, mấy hôm trước cậu còn không nhớ tên cậu ấy mà?"

"Mới có bấy lâu, không những biết tên người ta mà còn chủ động mời người ta uống nước."

"Cậu không phải bị ai nhập đấy chứ?"

Tô Dương nói chuyện không ngừng nghỉ, liên tiếp hỏi mấy câu.

Lục Tư Châu đợi cậu ta nói xong, vẩy vẩy nước trên tay, thò tay vào túi quần lấy khăn giấy.

Vừa định rút một tờ, nhìn thấy miếng dán ngôi sao trên đó, anh lại dừng lại.

Tô Dương thấy vậy, "quào" một tiếng, bỏ qua chủ đề vừa nãy, hỏi: "Gói khăn giấy này lúc nào cậu cũng mang theo à? Ân nhân cứu mạng của cậu đúng là thần bí quá, lâu như vậy rồi vẫn chưa tìm được."

"Không phải." Lục Tư Châu ngắt lời cậu ta.

"Không phải cái gì?" Tô Dương hỏi.

"Tìm được rồi." Lục Tư Châu nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ.

"Tìm được rồi?" Tô Dương đứng thẳng người. "Là người ở trường mình à? Tên là gì?"

Lục Tư Châu bóp tờ khăn giấy, trả lời: "Ở trường mình, cùng lớp, tên là Hạ Huyên."

"..."

Lần này đến lượt Tô Dương kinh ngạc, phải nói là kinh ngạc tột độ, miệng há hốc không khép lại được.

Một lúc lâu sau, Tô Dương hỏi: "Cậu chắc chắn không? Hạ Huyên nhát gan như vậy, sao có thể là cậu ấy?"

Lục Tư Châu khẽ ngẩng cằm lên, ánh mắt rực rỡ nói: "Chính là cậu ấy."

Tô Dương mất một lúc lâu mới tiêu hóa được chuyện này.

Cậu khoác vai Lục Tư Châu: "Thảo nào tự nhiên cậu lại quan tâm Hạ Huyên như vậy, hóa ra cô ấy là ân nhân cứu mạng của cậu à."

Ngón tay Lục Tư Châu đang bóp tờ khăn giấy khẽ co lại, mí mắt vừa mới ngước lên lại cụp xuống một chút.

Anh mím môi, không tiếp lời Tô Dương.

"Cô ấy đã cứu cậu, sau này tớ cũng phải đối tốt với cô ấy hơn mới được."

Hai người đi ra khỏi nhà vệ sinh, Tô Dương lại luyên thuyên nói: "Tớ thật sự không ngờ đấy. Không phải cậu bảo mấy tên du côn đó trông rất hung tợn sao? Sao cậu ấy lại dám thế?"

Sau đó, mọi thứ thay đổi một cách chóng mặt.

Tô Dương mua gì cũng đều mang cho Hạ Huyên một phần.

Đến cả Trương Tuyết cũng thấy nghi hoặc, nhân lúc không có ai liền hỏi: "Có chuyện gì thế? Cậu với Tô Dương sao thế?"

Hạ Huyên cũng ngơ ngác, lắc đầu: "Không biết."

Trương Tuyết vốn đang mở thư của bạn qua thư, thấy vẻ mặt lấy lòng vô cớ của Tô Dương thì không còn hứng thú đọc thư nữa.

Không hiểu sao, cô ấy cảm thấy hơi khó chịu.

Nếu nghĩ kỹ hơn, cô ấy cũng không biết tại sao mình lại tức giận, chỉ là thấy Tô Dương liền rất khó chịu.

Tô Dương hoàn toàn không hay biết, vẫn hăng hái làm "người vận chuyển".

Trong mắt người ngoài, Tô Dương rất quan tâm Hạ Huyên, nhưng chỉ có Tô Dương và Lục Tư Châu biết, những món đồ uống và quà vặt đó, đều là do Lục Tư Châu mua.

Tô Dương còn nhớ lúc mình định trả tiền thì bị Lục Tư Châu ngăn lại.

Thiếu gia họ Lục nói hùng hồn: "Cô ấy cứu tớ, tớ phải trả."

Tô Dương xua tay: "Anh em với nhau, có đáng là bao đâu."

Lục Tư Châu lại rất kiên quyết: "Tớ trả."

Tô Dương đành đặt đồ uống vào tay anh: "Được rồi, được rồi, cậu trả, cậu trả."

...

Hạ Huyên không thích trở thành tâm điểm, hơn nữa "vô công bất thụ lộc", cô nói: "Cảm ơn cậu, nhưng không cần đâu."

"Cậu đừng từ chối mà, tớ có chuyện cần cậu giúp." Tô Dương tìm cớ.

"Tớ chưa chắc đã giúp được đâu." Hạ Huyên khiêm tốn nói.

"Cậu giúp được mà." Tô Dương nói: "Tiếng Anh của tớ không tốt lắm, cậu có thể giúp tớ, kèm tớ học được không?"

"Cái này..." Bây giờ Hạ Huyên đang tự học chương trình lớp 11.

Thành thật mà nói, thời gian của cô không đủ, nhưng nhìn ánh mắt chân thành của Tô Dương, cô mím môi rồi khẽ gật đầu: "Được."

Cô vốn là người như vậy, ngoan ngoãn, yên tĩnh, không giỏi từ chối người khác.

Nói một cách dễ nghe, là tính cách hiền lành, không có cá tính.

Nói một cách khó nghe, là dễ bị nắm thóp.

Nhưng tính cách cô là vậy, muốn thay đổi cũng không đổi được.

"Vậy cậu rảnh lúc nào?" Tô Dương hỏi.

"Cậu thì sao? Cậu thấy khi nào được?" Hạ Huyên nói: "Cứ theo thời gian của cậu."

"Vậy cuối tuần đi." Tô Dương cầm tờ đề trên bàn lên: "Ngày thường bài tập còn chưa làm xong, cuối tuần có nhiều thời gian hơn."

"Cuối tuần à?" Hạ Huyên có chút do dự, cô không chắc mình có thể ra ngoài vào cuối tuần.

"Sao thế? Không tiện à?" Tô Dương dò hỏi: "Cuối tuần cậu bận à?"

"Không có." Hạ Huyên suy nghĩ một lát: "Cuối tuần cũng được, nhưng phải rủ cả Trương Tuyết đi cùng."

Nghe Trương Tuyết cũng có thể đi, mắt Tô Dương sáng hẳn lên: "Đi, đi, đi, tớ không có vấn đề gì cả."

Trương Tuyết đi lấy nước nóng, lúc quay lại nghe nói cuối tuần phải đi học kèm cùng, mắt híp lại.

Cô ấy khoanh tay lườm Tô Dương, nói: "Vì nể mặt Huyên Huyên tớ mới đồng ý, nhưng tớ phải cảnh báo trước nhé. Huyên Huyên nhà tớ không làm không công đâu, nhớ mời ăn cơm đấy."

"Không thành vấn đề." Tô Dương bàn bạc: "Nếu hai cậu đi, tớ có thể rủ thêm một người được không?"

"Được."

Hạ Huyên không hỏi cậu ta định rủ ai.

Nói xong chủ đề này, cô cúi đầu làm bài tập, tiện thể sửa lại kế hoạch sinh hoạt.

Thời gian học buổi tối lại được kéo dài thêm nửa tiếng.

Trước đây, cô ngủ lúc 12 rưỡi, giờ kéo dài đến 1 giờ.

Cô ngoài việc học kiến thức lớp 10, còn phải tự học lớp 11.

Tuy thời gian có hơi eo hẹp, nhưng bù lại cô cũng thu được rất nhiều.

Lúc ăn cơm, Tô Dương nói chuyện kèm học, hỏi Lục Tư Châu có đi không?

Lục Tư Châu kén ăn, rất nhiều món anh không đụng đến.

Anh đang từ tốn nhặt từng lát thịt, đã nhặt ra được gần nửa đĩa.

Anh nhíu mày nói: "Không đi."

"Thật sự không đi à?" Tô Dương ăn một miếng cà chua, nuốt xuống nói: "Không đi là cậu sẽ hối hận đấy."

Lục Tư Châu có rất nhiều việc phải làm vào cuối tuần.

Không chỉ có các tiết học thầy cô sắp xếp, mà còn có ba cuộc thi phải chuẩn bị.

Kiến thức lớp 11 anh đã tự học xong, bây giờ đang làm bài tập điên cuồng, không có thời gian để lêu lổng với Tô Dương.

"Thế à." Lục Tư Châu nhếch môi cười một cái, từ chối rất dứt khoát: "Vậy tớ cũng không đi."

Trần Triết hỏi: "Tô Dương đi đâu thế, tớ đi cùng."

Tô Dương: "Đi học kèm."

"Chết tiệt." Trần Triết lườm cậu ta một cái: "Cậu học hành từ lúc nào thế?"

"Đột nhiên giác ngộ thôi."

Tô Dương đặt thìa xuống, ngước nhìn chiếc đèn treo trên trần.

Dạo này nhà ăn vệ sinh không tốt lắm.

Gió lùa vào, chiếc đèn lắc lư khẽ rơi bụi làm cay mắt cậu ta.

Vừa dụi mắt, cậu ta vừa nói: "Bạn cùng lớp kèm cho tớ."

"Bạn cùng lớp á?" Trần Triết uống một ngụm canh: "Ai thế?"

Tô Dương nhìn Trần Triết, rồi lại nhìn Lục Tư Châu, nháy mắt: "Các cậu đoán xem."

Lục Tư Châu ném một miếng thịt mỡ vào cậu ta, rơi đúng vào bát: "Không nói thì thôi."

Tô Dương "quào" một tiếng, dùng đũa gắp ra: "Được rồi, được rồi, nói cho các cậu. Là Hạ Huyên."

Lục Tư Châu từ từ ngẩng đầu lên, đường cằm có chút mềm mại hơn: "Ai?"

Tô Dương cười: "Hạ Huyên, đại biểu môn Anh."

Lục Tư Châu dùng đũa gắp một ít rau, cho vào miệng, từ tốn nuốt xuống rồi nói: "Hôm đó vừa hay tớ rảnh, đi cùng."

Nói xong, hai người đối diện không có phản ứng.

Anh nhìn họ hỏi: "Ngốc rồi à?"

"..."

Trần Triết chỉ vào chiếc đũa của anh.

Tô Dương nói: "Châu ca, vừa rồi cậu ăn thịt mỡ à?"

Những người quen Lục Tư Châu đều biết, anh không ăn thịt mỡ, đặc biệt là loại thịt mỡ và thịt nạc lẫn lộn.

Mỗi lần nhìn là mỗi lần anh chán ghét.

"..."

Lục Tư Châu cúi đầu nhìn, nuốt xuống.

Sau đó anh đặt đũa xuống, cầm chai nước bên cạnh lên, vặn nắp, ngửa cổ uống cạn nửa chai, cho đến khi vị ngấy của thịt không còn nữa, anh mới ngừng uống.

Hạ Huyên bị đau bụng nên không đi ăn ở căng tin.

Trương Tuyết mua bánh mì cho cô: "Cưng à, cậu thật sự muốn kèm học cho Tô Dương sao?"

"Cùng là bạn cùng lớp mà, cậu ấy đã mở lời rồi, tớ cũng không tiện từ chối."

Hạ Huyên vừa ăn bánh mì vừa nói.

"Nhưng bố mẹ cậu có cho cậu ra ngoài không?" Trương Tuyết lo lắng: "Cuối tuần cậu không phải trông em trai à?"

"Lúc đó phải nhờ cậu giúp rồi." Hạ Huyên móc móc ngón tay.

Trương Tuyết ghé lại gần, hai người đầu kề đầu bàn bạc kế hoạch.

"Được rồi, tớ biết rồi." Trương Tuyết nói.

Thoáng cái đã đến cuối tuần.

Mặc dù kế hoạch rất tốt, nhưng Trương Quyên không dễ thuyết phục như vậy.

Mặc dù Trương Tuyết đã đích thân đến tận nhà, Trương Quyên cũng không cho đi ngay mà còn dạy dỗ một hồi.

Bà nói không nhỏ tiếng.

Trương Tuyết nghe rõ mồn một, cảm giác nghẹt thở ập đến, khiến Trương Tuyết gần như không thở nổi.

Hạ Huyên lớn lên trong một gia đình như vậy mà tính cách vẫn tốt đến thế, thật sự không dễ dàng gì.

Ra khỏi nhà Hạ Huyên, Trương Tuyết thở phào một hơi.

Cô ấy quay đầu nhìn lại, thấy Trương Quyên đang dán mắt nhìn họ qua cửa sổ.

Cô ấy kéo tay áo Hạ Huyên, nhắc nhở: "Mẹ cậu kìa."

Hạ Huyên đã quen rồi, ngay cả nhìn cũng không thèm: "Không sao, đi thôi."

Đi xa rồi, cô ấy vẫn cảm thấy có ánh mắt đang dõi theo mình.

Cảm giác bị o ép quá ngột ngạt.

Trương Tuyết bóp bóp ngón tay Hạ Huyên, hỏi cô: "Cậu muốn học đại học ở đâu?"

Hạ Huyên đáp: "Đại học Châu."

Một trường đại học trọng điểm, cách Bắc Thành rất xa.

Trương Tuyết: "Mẹ cậu sẽ đồng ý sao?"

Hạ Huyên: "Tớ sẽ cố gắng để bà ấy đồng ý."

Địa điểm học kèm do Tô Dương chọn, là một quán KFC không quá xa nhà Hạ Huyên.

Khi Hạ Huyên và Trương Tuyết đến nơi, Tô Dương vẫn chưa tới.

Trương Tuyết nóng tính, nhắn tin cho Tô Dương:
[Cậu làm sao thế? Học kèm mà còn đến muộn à? Rốt cuộc có kèm nữa không đấy!]

Tô Dương trả lời ngay lập tức: [Sắp đến rồi, sắp đến rồi, kẹt xe, tớ đến ngay đây.]

Trương Tuyết: [Mười phút, không, năm phút, không đến là bọn tớ đi về đấy.]

So với sự tức giận của Trương Tuyết, Hạ Huyên lại rất bình tĩnh.

Cô tranh thủ lúc Tô Dương chưa tới để giải đề Toán.

Cô cúi đầu, một lọn tóc rủ xuống, che khuất một phần gương mặt trắng trẻo.

Ánh nắng chiếu lên mặt cô, tạo ra một vầng sáng nhàn nhạt.

Hàng mi dài cong vút đổ bóng mờ ảo.

Cô mím môi nhẹ, lưng hơi cong tạo thành một đường cong duyên dáng.

Hôm nay Hạ Huyên mặc một chiếc áo len mỏng màu nhạt kết hợp với quần jean.

Cả người toát ra một vẻ đẹp thuần khiết.

Cô không thích trang điểm, môi cũng để màu tự nhiên.

Nhưng dù vậy cũng không thể che lấp được khí chất thanh thoát của cô.

Cô thuộc tuýp người càng nhìn càng thấy đẹp, ở bên cạnh càng lâu càng có thể nhận ra vẻ đẹp của cô.

Lúc làm bài, Hạ Huyên rất tập trung, dồn hết tâm trí vào những con số.

Cô không chú ý đến tiếng kêu ngạc nhiên của Trương Tuyết, mãi đến khi phía đối diện có người ngồi xuống.

Vô tình, cô liếc mắt nhìn qua, đập vào mắt là những ngón tay trắng bóc, thon dài, xương khớp rõ ràng.

Sự chú ý của cô dồn vào ngón tay người đó.

Mặt trong của ngón cái có một vết bớt màu đỏ, nhỏ bằng hạt đậu.

Trong ký ức của cô, người có vết bớt màu đỏ ở mặt trong ngón cái chỉ có một người.

Hạ Huyên chợt ngẩng đầu lên, bắt gặp một đôi mắt đang cười.

Cô nghĩ mình đã bị ảo giác, nhanh chóng chớp mắt một cái.

Khi mở mắt ra nhìn lại, người đó vẫn ngồi đó, khóe mắt nhếch lên, khóe môi treo một nụ cười phóng khoáng quen thuộc.

Lục Tư Châu?!!

Thật sự là anh!

Hạ Huyên thu lại ánh nhìn, dùng ánh mắt hỏi Trương Tuyết.

Trương Tuyết xòe tay lắc đầu.

Nhìn vẻ mặt cô ấy, chắc cũng không biết.

"Xin lỗi, xin lỗi." Giọng Tô Dương vang lên từ cửa.

Cậu ta thở hổn hển chạy đến bên cửa sổ, cúi người ngồi xuống bên cạnh Lục Tư Châu, giải thích: "Không phải lỗi của tớ, kẹt xe thật đấy."

Nói xong, thấy Hạ Huyên và Trương Tuyết đều nhìn Lục Tư Châu, cậu ta lại nói thêm: "À, Châu ca cũng đến học cùng bọn mình."

"Hạng nhất toàn khối cũng cần học kèm à?" Trương Tuyết hỏi trước.

"À, bài kiểm tra tiếng Anh lần trước của tớ không tốt lắm."

Lục Tư Châu ngả người ra sau, tựa vào lưng ghế.

Vai anh thả lỏng, dáng ngồi không được nghiêm chỉnh cho lắm.

"Điểm tối đa? Mà còn không tốt lắm?" Trương Tuyết trợn tròn mắt hỏi.

"Điểm tối đa là tình cờ thôi." Mặc dù người hỏi là Trương Tuyết, nhưng Lục Tư Châu lại giải thích với Hạ Huyên: "Phải học hỏi đại biểu môn chứ."

Câu nói "đại biểu môn" này thành công kéo Hạ Huyên về từ dòng suy nghĩ miên man.

Cô c*n m** d***: "Học... học gì?"

"Tất cả." Mắt Lục Tư Châu như tràn ngập ánh sao: "Hai cậu cứ giảng bài của hai cậu đi, tớ nghe ké."

Bất ngờ này quá lớn, Hạ Huyên ngoài tiếng tim mình đập, không nghe thấy một âm thanh nào khác.

Thình thịch.

Thình thịch.

Cô sợ tim mình sẽ nhảy ra khỏi lồng ngực.

Ngón tay cầm bút vô thức run rẩy.

Sợ họ nhìn thấu tâm tư của mình, cô đặt bút xuống, đặt tay lên đầu gối.

Đầu ngón tay trắng bóc dùng sức cào nhẹ một cái, trên quần jean lập tức xuất hiện vết xước.

Vết xước đó như rơi vào lòng Hạ Huyên, cô cảm thấy tim mình đập nhanh hơn nữa.

Gió dường như cũng nghe thấy tiếng tim cô đập.

Khi gió lùa vào, nó cuốn lấy cuốn vở trên bàn, "xoẹt" một tiếng, cuốn vở mở ra theo hướng gió thổi.

Lật qua rất nhiều trang.

Cuốn vở ngay trước mắt Hạ Huyên.

Cô vô tình nhìn thấy tờ giấy kẹp giữa cuốn vở, trên đó loáng thoáng có thể thấy vài chữ "anh ".

Anh?!!

Hạ Huyên phản xạ có điều kiện, sợ Lục Tư Châu nhìn thấy, cô liền dùng tay che lại.

Trong cơn hoảng loạn, cô nói: "À, được, vậy cùng học đi."

Nói xong, cô mới nhận ra mình vừa nói gì.

Lục Tư Châu dường như sợ cô sẽ đổi ý, tiếp lời: "Không thể nghe không công được. Các cậu ăn gì, tớ mời."

Thiếu gia họ Lục nghiện mời khách rồi.

Ở trường mời chưa đủ, giờ đến cả KFC cũng mời.

Việc kèm học là do Tô Dương sắp xếp, làm sao cậu ta có thể để Lục Tư Châu mời được.

Cậu giơ tay ngăn lại: "Hai cậu đừng động, tớ mời."

Sau đó, cảnh tượng biến thành hai chàng trai tranh nhau mời khách, còn hai cô gái thì nhìn họ như nhìn những kẻ ngốc.

Trương Tuyết đợi họ đi rồi mới hỏi: "Cậu có nghĩ nam thần đến để nghe giảng không?"

Hạ Huyên làm sao biết được.

Bây giờ cô đã không thể suy nghĩ bình thường được nữa rồi, thuận miệng hỏi: "Cậu nghĩ sao?"

"Lục Tư Châu, hạng nhất toàn khối, đến học kèm, chuyện này không phải là trò đùa sao." Trương Tuyết che miệng nói: "Cậu ấy không có ý đồ gì đấy chứ?"

"Hả?" Hạ Huyên càng hoảng loạn hơn, cảm giác như chân đang giẫm trên bông gòn, cũng như đang ở trên mây.

Một giọng nói trong lòng vang lên, rồi lại bị phủ nhận.

Đừng nghĩ linh tinh, chắc chắn cậu ấy không phải vì mình.

Hạ Huyên nghĩ thầm.

Trương Tuyết chống cằm tiếp tục phân tích: "Cậu ấy có ý đồ gì chứ? Tổng cộng có ba người, Tô Dương, cậu và tớ. Tô Dương thì không thể, còn tớ ư? Càng không thể."

Nói đến đây, Trương Tuyết dừng lại, từ từ ngồi thẳng, đánh giá Hạ Huyên từ đầu đến chân, ánh mắt nóng bỏng.

Hạ Huyên lại căng thẳng hơn.

Thị lực của Trương Tuyết rất tốt, bất kỳ manh mối nhỏ nào cô ấy cũng có thể nhìn ra.

Cô thật sự sợ cô ấy nhìn ra mình thích Lục Tư Châu.

Hạ Huyên nuốt nước bọt, nhúc nhích người: "Nhìn tớ làm gì mãi thế?"

"Cậu..." Trương Tuyết đột ngột tiến lại gần, mặt đối mặt với cô: "Huyên Huyên, cậu không giấu tớ chuyện gì đấy chứ?"

"Tớ giấu cậu chuyện gì đâu." Hạ Huyên bất động thanh sắc lùi lại một chút.

"Thật không?"

"À, không."

Trương Tuyết lại nhớ đến chủ đề vừa nãy: "Lục Tư Châu không thể vì Tô Dương mà đến, càng không thể vì tớ, vậy chẳng lẽ là vì..."

Ánh mắt cô ấy chăm chú khóa chặt lấy mắt Hạ Huyên.

Hạ Huyên căng thẳng đến mức tim gần như ngừng đập: "Vì... vì sao?"

Trương Tuyết suy nghĩ một chút.

Lục Tư Châu vì Hạ Huyên ư?

Ngay lập tức, giả thiết này bị phủ nhận.

Lục Tư Châu và Hạ Huyên cả một học kỳ cũng không nói với nhau được mấy câu, ánh mắt giao nhau cũng không.

Anh và Hạ Huyên làm sao có thể?

Hoàn toàn không có khả năng.

"Tất nhiên cũng không phải vì cậu." Trương Tuyết nói: "Vậy chắc chắn là như cậu ấy nói, đến đây chỉ để học kèm tiếng Anh thôi."

Hạ Huyên: "..."

Lúc họ quay lại, Tô Dương vẫn đang nói chuyện với Lục Tư Châu: "Châu ca, tớ mời là được rồi, sao cậu cứ nhất quyết phải mời?"

"Thích." Lục Tư Châu đáp lại một cách lạnh lùng.

"Được rồi, được rồi, cậu thích." Tô Dương nói: "Thế thì thỏa thuận nhé, xem phim  tớ mời."

"Phim?" Lục Tư Châu dừng lại: "Các cậu còn đi xem phim à?"

"Hạ Huyên kèm tớ, tớ cũng phải báo đáp chứ." Tô Dương nói: "Hôm nay có phim mới ra, hay lắm. Học xong có thể đi xem, này, Châu ca đi không?"

Lục Tư Châu có lịch trình quá dày đặc, còn phải đi gặp giáo viên ở trường cấp ba số 6.

Thời gian không đủ.

"Không đi đâu."

"Thôi được, vậy bọn tớ đi." Tô Dương vừa đi vừa nói: "Gần đây liên tục có mấy bộ phim tình cảm ra rạp, phản ứng khá tốt, lát nữa bàn bạc xem nên đi xem bộ nào."

"Phim tình cảm?"

"Ừ."

"Đừng đi."

"Tại sao?"

"Gần đây dịch cúm đang nghiêm trọng, chẳng phải thầy cô giáo bảo đừng đến những nơi đông người sao."

Lục Tư Châu nói xong, bưng khay đi trước.

Tô Dương suy nghĩ một lúc, thầy cô có nói thế à?

... Không có thì phải.

Chuyện gọi đồ cũng rất trùng hợp.

Trương Tuyết lấy ly Coca, Tô Dương cũng lấy ly Coca.

Hạ Huyên không nhìn kỹ, tùy tiện lấy một ly nước trái cây.

Không ngờ ly còn lại cũng là nước trái cây.

Trương Tuyết "hì" một tiếng: "Nam thần, cậu cũng uống nước trái cây à?"

Lục Tư Châu còn chưa kịp nói gì, Tô Dương đã nói trước: "Ly Coca của Châu ca bị cậu lấy mất rồi còn gì."

"Vậy xin lỗi nhé." Trương Tuyết nói.

"Không sao," Lục Tư Châu khẽ liếc nhìn, cầm ly nước trái cây lên, cắm ống hút uống một ngụm. "Nước trái cây cũng tốt mà."

Rồi anh nói thêm: "Rất ngọt."

Mặc dù biết anh nói câu đó để trả lời Trương Tuyết, nhưng tim Hạ Huyên vẫn vô thức run lên.

Cô cúi đầu ngậm ống hút, hút một ngụm.

Thật sự rất ngọt, ngọt như thể vừa ăn mật ong vậy.

Lúc Hạ Huyên đang miên man suy nghĩ, Tô Dương hỏi Trương Tuyết: "Ngon không?"

Trương Tuyết đáp: "Cũng được."

Lục Tư Châu cũng hỏi một câu: "Ngon không?"

Giọng anh có sức xuyên thấu rất mạnh.

Mặc dù Hạ Huyên đang nghĩ đông nghĩ tây, cô vẫn vô thức trả lời câu hỏi của anh.

"Ừm, rất ngọt."

Sau khi trả lời, Hạ Huyên sững người.

 

Bình Luận (0)
Comment