Ánh sáng trong mắt Tôn Bân lập tức tắt lịm, mí mắt từ từ rũ xuống, cằm căng chặt, lưng thẳng tắp.
Ngón tay đặt trên bàn ăn từ từ siết lại, cậu ta nhìn thẳng vào một điểm.
Lục Tư Châu lướt mắt nhìn cậu ta, đuôi mắt hơi cong lên, tạo thành một nụ cười nhàn nhạt.
Anh lại nhìn sang mặt Hạ Huyên, không nhịn được chọc vào má cô một lần nữa, lần này lý do còn hoang đường hơn.
"Ồ, lại có một sợi nữa, vừa nãy không thấy."
Dứt lời, hàng mi Hạ Huyên khẽ run rẩy, cô mím môi, cúi đầu không thèm để ý đến anh.
Lục Tư Châu sợ trêu chọc nữa cô sẽ không ăn cơm, bèn cười đứng thẳng dậy, hơi hất cằm hỏi Tôn Bân: "Cậu muốn ăn gì?"
Tôn Bân lạnh nhạt nói: "Tùy ý."
"Tùy ý thì căng tin chúng tôi không có," Lục Tư Châu dùng ngón tay trắng trẻo gõ nhẹ lên bàn: "Hạ Huyên bị thương ở chân không thể đi lại được, chân cậu không sao chứ, đi, đi cùng tôi gọi món."
Ý đồ của Lục Tư Châu rất rõ ràng, anh sẽ không cho Tôn Bân và Hạ Huyên có cơ hội ở riêng, dù chỉ một phút cũng không được.
Tôn Bân thừa biết suy nghĩ của Lục Tư Châu nhưng vẫn phải đứng dậy, vì cậu ta muốn thể hiện tốt trước mặt Hạ Huyên.
"Được." Cậu ta đứng dậy cùng Lục Tư Châu đi đến quầy gọi món.
Hạ Huyên đợi họ đi rồi mới đưa tay sờ lên má.
Nơi vừa bị Lục Tư Châu chạm vào nóng ran, không hiểu sao tim cô lại đập nhanh hơn mấy nhịp.
Hạ Huyên càng ngày càng không hiểu Lục Tư Châu, rốt cuộc anh muốn làm gì?
Thật ra cũng không phải hoàn toàn không hiểu, chỉ là không dám nghĩ đến hướng đó.
Cô luôn cảm thấy điều đó không thể xảy ra.
Mặc dù chuyện ảnh nắm tay là hiểu lầm, nhưng không có nghĩa là anh sẽ thích cô.
Cô vỗ nhẹ vào mặt hai cái, tự nhủ không được nghĩ nhiều.
Nhưng ngay giây sau, một giọng nói phản bác lại xuất hiện trong đầu: "Tại sao không thể nghĩ như vậy chứ?"
"Cậu rất tuyệt mà."
"Cậu ấy thích cậu cũng có gì lạ đâu."
Giọng nói đó hòa cùng tiếng lòng của cô, "thình thịch, thình thịch, thình thịch", trái tim cô không thể kiểm soát được mà đập điên cuồng, dường như khiến lồng ngực vỡ tung.
Cô đưa tay lên ngực, định làm gì đó thì điện thoại reo lên, là Trương Tuyết gọi đến.
"Bảo bối, chân cậu thế nào rồi?" Trương Tuyết nói: "Xin lỗi cậu nhé, gần đây tớ bận quá nên không đến thăm cậu được."
"Không sao, đỡ nhiều rồi." Hạ Huyên an ủi: "Cậu không cần chạy đến đây đâu, tớ có thể tự chăm sóc bản thân."
"À đúng rồi, nghe nói Tôn Bân đến trường Châu Đại tìm cậu à?" Trương Tuyết tò mò: "Cậu ta tìm cậu làm gì thế?"
"Mắt cá chân tớ bị trẹo, cậu ấy đến thăm tớ thôi." Hạ Huyên nói.
"Hai cậu thân thiết từ bao giờ thế?" Trương Tuyết nhớ lại: "Hồi còn học ở Thịnh Dương, tớ đâu thấy hai cậu nói chuyện với nhau mấy câu đâu."
Điều này không sai, trong nửa năm năm nhất cấp ba ở Thịnh Dương, Hạ Huyên quả thật không nói chuyện với Tôn Bân nhiều.
Cô cũng không biết tại sao cậu ta lại đến.
"Có lẽ chỉ là muốn quan tâm bạn học cũ thôi."
"Hồi trước Tô Dương bị trẹo chân khi chơi bóng cũng đâu thấy cậu ta quan tâm bạn học cũ." Trương Tuyết vừa nói vừa sáng mắt lên: "Không lẽ là..."
Hạ Huyên hỏi: "Không lẽ là gì?"
Trương Tuyết nghĩ một lúc, thấy chắc không phải, Tôn Bân trông không giống người thích Hạ Huyên: "Không có gì đâu."
Sau đó cô ấy lại hỏi: "À đúng rồi, dạo này cậu và Lục Tư Châu thế nào rồi?"
Nhắc đến Lục Tư Châu, mặt Hạ Huyên không khỏi đỏ bừng, giọng nói cũng có chút run rẩy: "Tớ và cậu ấy có gì đâu."
"Ít nói dối đi," Trương Tuyết nói: "Tớ nghe hết rồi nhé."
"Nghe thấy gì cơ?" Hạ Huyên hỏi.
"Nghe nói Lục đại nam thần chăm sóc cho ai đó rất chu đáo, nào là bế, nào là cõng, ba bữa cơm một ngày đều đích thân mua rồi mang đến tận ký túc xá." Trương Tuyết chớp mắt: "Lục Tư Châu chưa bao giờ đối xử với con gái như thế đâu. Cậu nói cậu ấy không có ý đồ gì thì ai mà tin."
"..." Cô ấy không nói thì thôi, nói xong Hạ Huyên lại thấy lòng mình rối bời, cô theo bản năng giải thích: "Cậu ấy chỉ giúp tớ vì tình bạn học cũ thôi."
"Bạn học cũ?" Trương Tuyết nói: "Năm đó Lưu Mộng bị ngã gãy chân cũng đâu thấy cậu ấy ra tay đỡ một cái, còn cậu thì được cậu ấy bế đấy, nghe nói là bế kiểu công chúa. Con trai nào mà lại bế cô gái mình không thích, chắc chắn là thích thì mới bế chứ."
Hạ Huyên: "..."
Hạ Huyên phải thừa nhận, Trương Tuyết ăn nói quả thật giỏi hơn cô.
Chỉ vài câu đã khiến cô câm nín, cuối cùng chỉ có thể dịu giọng nói: "A Tuyết, đừng nói lung tung."
"Tớ nói lung tung hồi nào," Đầu dây bên kia vang lên tiếng cười tinh nghịch của Trương Tuyết: "Cậu đấy, chính là người trong cuộc u mê."
Trương Tuyết lại nói: "Nhưng tớ cũng phải nhắc nhở cậu, nghe nói mức độ nổi tiếng của Lục Tư Châu ở Châu Đại không kém gì ở Thịnh Dương đâu, cậu cẩn thận cậu ấy bị con gái khác theo đuổi mất đấy."
"Có người theo đuổi thì tớ cũng đành chịu." Giọng Hạ Huyên nhỏ dần.
"Sao lại đành chịu," Trương Tuyết nói: "Cậu phải chủ động lên chứ."
Một khi đã thất bại trong một chuyện gì đó, con người ta thường rất khó lấy lại dũng khí để làm lại.
Đặc biệt đối với những người có tính cách điềm tĩnh, làm lần thứ hai khó hơn lần đầu rất nhiều.
Họ cần phải vượt qua áp lực rất lớn.
Hạ Huyên chính là như vậy, đã thử một lần, thất bại rồi, nên không dám thử lại nữa.
"..." Ngón tay cầm điện thoại của Hạ Huyên siết lại, giọng nói có vẻ ủ rũ: "Thôi bỏ đi."
Cô không dám.
Cô sợ.
Trương Tuyết nói to hơn: "Sao có thể bỏ đi được, hạnh phúc phải do chính mình giành lấy chứ."
"Vậy còn cậu thì sao?"
"Tớ sao? Tớ rất tốt mà."
"Cậu giành lấy hạnh phúc đến đâu rồi?"
Hạ Huyên nghe thấy đầu dây bên kia im lặng bèn nói: "Cậu và Tô Dương thế nào rồi?"
"Cái gì mà tớ với Tô Dương?" Trương Tuyết phản bác: "Tớ và Tô Dương chẳng có gì cả."
"Chỉ có ma mới tin cậu." Hạ Huyên dùng chính lời của Trương Tuyết để đáp trả: "Trương Tuyết, hạnh phúc phải do chính mình giành lấy."
"... Phụt." Trương Tuyết bật cười.
Hạ Huyên cũng bật cười theo.
Lúc Lục Tư Châu và Tôn Bân bưng khay cơm quay lại, Hạ Huyên vừa kết thúc cuộc gọi với Trương Tuyết.
Không biết có phải do ánh nắng chiếu vào từ cửa sổ hay không, vệt hồng trên mặt cô vẫn không hết.
Lục Tư Châu vô tình liếc qua, đuôi mắt khẽ cong lên, một nụ cười lén lút hiện ra từ sâu trong đáy mắt.
Hạ Huyên vô tình ngẩng đầu lên, ánh mắt đối diện với anh.
Nhớ lại câu nói của Trương Tuyết "Cậu phải chủ động lên chứ", cô thấy mình tự nhiên có chút chột dạ.
Cô không dám nhìn anh nữa, thu lại ánh mắt, cúi đầu nhận lấy khay cơm.
Tình cờ đầu ngón tay cô chạm vào ngón tay anh.
Ngón tay anh rất ấm, ngón tay cô hơi lạnh, chạm vào nhau như xảy ra một phản ứng hóa học nào đó.
Trong không khí tràn ngập một cảm xúc khó tả, đầy mập mờ.
Cảm giác tê dại lan truyền từ đầu ngón tay ra khắp cơ thể.
Hạ Huyên không kìm được run lên, vội vàng rụt tay lại.
Lục Tư Châu cười nhẹ: "Trốn gì vậy, hả?"
Hạ Huyên: "..."
Hạ Huyên muốn phản bác, cô không hề trốn, cô chỉ là...
Cô vừa nghiêng đầu thì phát hiện khuôn mặt anh rất gần, chỉ cần nghiêng thêm một chút nữa là môi cô và môi anh sẽ chạm nhau.
Hơi thở quấn quýt, ánh mắt như có tơ vương.
Hạ Huyên lập tức không biết thở nữa.
Người cô cứng đờ như bị đóng băng, tim đập càng lúc càng nhanh.
Ngoài giọng nói của Lục Tư Châu, cô không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào khác.
"Bụp."
Một chùm pháo hoa như nổ tung trong đầu Hạ Huyên.
Cô mơ hồ thấy khuôn mặt mình đỏ bừng.
Trong lúc hoảng loạn, cô vội vàng lùi lại, không chú ý nên chân vô tình đá vào góc bàn.
Cơn đau đột ngột ập đến, cô nhíu mày khẽ rên lên một tiếng.
Lục Tư Châu và Tôn Bân đồng thời đặt khay cơm xuống, mỗi người đứng một bên cô, hỏi: "Sao rồi?"
Hạ Huyên rất sợ đau, từ nhỏ đã sợ.
Mặc dù không ai quan tâm cô có đau hay không, nhưng cô thực sự rất sợ.
Đuôi mắt cô ửng đỏ, gượng cười: "Không sao, vừa nãy không cẩn thận đụng vào."
Tôn Bân nhìn Lục Tư Châu với ánh mắt trách móc, như thể đang nói: "Tất cả là do cậu."
Nụ cười trên mặt Lục Tư Châu hoàn toàn biến mất, lông mày nhíu lại.
Anh đỡ cánh tay cô hỏi: "Có muốn đến phòng y tế không?"
"Không cần." Hạ Huyên hiếm khi làm nũng, nhưng hôm nay không hiểu sao giọng nói cũng thay đổi.
Cô đưa tay lén kéo vạt áo của Lục Tư Châu, chớp chớp mắt nói: "Tớ đói rồi."
Lục Tư Châu làm sao chịu nổi vẻ mặt đó của cô, ngay lập tức mềm lòng: "Được, ăn cơm trước đã."
Anh kéo chiếc ghế bên cạnh cô ra, cúi người ngồi xuống. Hai chiếc ghế rất gần nhau, giống hệt tư thế ngồi của các cặp đôi đang yêu nhau trong căng tin.
Tôn Bân thấy vậy, sắc mặt càng tệ hơn.
Nếu không phải bên cạnh Hạ Huyên không còn chỗ trống, cậu ta cũng muốn kéo ghế đến ngồi cạnh cô.
Thấy Lục Tư Châu nhiệt tình như vậy, mặt cậu ta tối sầm lại.
Lục Tư Châu gắp một miếng thịt kho tàu cho Hạ Huyên.
Hạ Huyên cười tươi, cong môi nói: "Cảm ơn."
Tôn Bân nhìn món ăn trong khay của mình, dùng đũa gắp một miếng sườn.
Khi đứng dậy đưa cho Hạ Huyên, không biết ai đã đá vào bàn, chiếc bàn đột nhiên trượt va vào chân cậu ta.
Cậu ta đau đớn, tay run lên, miếng sườn rơi xuống bàn.
Lục Tư Châu ngước mắt nhìn qua, lạnh nhạt nói: "Sao mà bất cẩn thế."
"..."
Tôn Bân liếc anh một cái, không nói gì.
Cậu ta quay sang Hạ Huyên, dịu dàng nói: "Hay là ăn xong tớ đưa cậu đi phòng y tế nhé, chân bị thương là chuyện lớn, không thể trì hoãn."
"Không sao, không đau nữa rồi." Hạ Huyên cười nhẹ trả lời.
"Không đau cũng phải đi khám," Tôn Bân nói: "Để bác sĩ khám xong tớ mới yên tâm."
Giọng điệu này của cậu ta không giống một người bạn học cũ chút nào, mà giống thái độ của bạn trai nói chuyện với bạn gái.
Hạ Huyên nhất thời không biết nói gì.
Lục Tư Châu lên tiếng: "Cậu không vội về trường à?"
"Ở trường không có việc gì." Lời là Lục Tư Châu hỏi, nhưng Tôn Bân lại nhìn Hạ Huyên nói: "Tớ không vội về."
"Dạo này thời tiết không tốt, cậu nên về sớm thì hơn." Lục Tư Châu lạnh nhạt đề nghị: "Lỡ bị dính mưa thì không hay đâu."
"Không sợ." Tôn Bân quả thật đã chuẩn bị chu đáo, cậu ta vỗ nhẹ chiếc ba lô trên vai: "Tớ có mang ô đến."
Ruồi bọ không đuổi đi được thì phải làm sao?
Đánh nhẹ quá rồi, phải đánh chết.
Trên mặt Lục Tư Châu lại hiện lên nụ cười bất cần: "Chuẩn bị cũng khá đầy đủ nhỉ."
Tôn Bân vừa định nói gì, Lục Tư Châu lại nói: "Cẩn thận bị cái ô kéo bay."
Nghe cuộc trò chuyện ẩn ý của họ, Hạ Huyên lén nhìn Lục Tư Châu một cái.
Bình thường anh không như vậy, hôm nay bị làm sao thế.
Dù sao vẫn thân thiết với Lục Tư Châu hơn, cô khẽ kéo vạt áo anh, ra hiệu cho anh đừng nói nữa.
Lục Tư Châu nghiêng đầu nhìn cô, mặt đột nhiên lại gần hơn.
Anh cong môi nói với cô: "Muốn nắm tay thì nói thẳng ra đi."
Hạ Huyên: "..."
Ai mà muốn nắm tay anh chứ.
Lục Tư Châu đưa tay ra, cong ngón tay: "Nào, cho cậu nắm."
Hạ Huyên: "..."
Ai mà muốn nắm tay anh chứ.
Người này nói càng lúc càng quá đáng.
Hạ Huyên không hề muốn nắm tay anh, cô cúi đầu đẩy tay anh ra, muốn đẩy tay anh đi xa hơn.
Ai ngờ bị anh nắm lấy.
Không phải nắm hết, chỉ là nắm lấy ngón út.
Cứ thế, anh thản nhiên nắm lấy ngón út của cô.
Sắc mặt Tôn Bân xấu đến mức không thể diễn tả bằng lời.
Có người xung quanh nhìn thấy cảnh này, không kìm được mà xì xào.
Hạ Huyên đỏ mặt, theo bản năng rụt tay lại, lại bị Lục Tư Châu giữ chặt.
Tim cô đập thình thịch không ngừng, cô muốn nói, rốt cuộc anh muốn làm gì?
Cô ngước mắt lên, đối diện với vẻ mặt hơi nghiêm túc của anh, anh hỏi: "Tay cậu bị thương sao?"
Hạ Huyên cúi đầu nhìn, đầu ngón út có một vết xước, rỉ ra một chút máu.
Chắc là không cẩn thận bị xước.
"Không sao." Cô rụt tay lại.
"Đợi một chút." Lục Tư Châu đứng dậy, vội vàng ra khỏi căng tin.
Tôn Bân hỏi: "Đau không?"
Hạ Huyên lắc đầu: "Không."
Tôn Bân nhắc nhở: "Cẩn thận đừng để dính nước."
Hạ Huyên: "Được."
Chủ đề đến đây thì Tôn Bân lại nói: "Không ngờ Lục Tư Châu vẫn giống như hồi cấp ba."
"Hả?" Hạ Huyên nghi ngờ: "Giống cái gì?"
"Nhiệt tình đó." Tôn Bân cười nhạt nói: "Hồi cấp ba cậu ta cũng nhiệt tình như thế. Tớ nhớ hồi năm hai có bạn nữ trong lớp không cẩn thận bị ngã gãy chân, chảy máu rất nhiều. Cậu ta không nói hai lời liền bế bạn ấy chạy đến phòng y tế. Tiền thuốc men cũng là cậu ta ứng trước."
"Cũng không chỉ lần đó đâu," Tôn Bân tiếp tục: "Chuyện như thế rất nhiều. Có bạn nữ bị đứt tay, cậu ta còn chạy đi mua băng cá nhân cho người ta. Có lẽ vì cậu ta quá nhiệt tình khiến bạn nữ đó hiểu lầm, tưởng cậu ta thích mình, bèn chạy đến tỏ tình. Cậu đoán xem sao?"
Nụ cười trên mặt Hạ Huyên biến mất, cô vô thức hỏi: "Sao?"
"Lục Tư Châu từ chối." Tôn Bân nói: "Cậu học ở Thịnh Dương, cậu biết Lục Tư Châu được con gái yêu thích đến mức nào mà. Một người như cậu ta, sao có thể vì một cô gái mà dừng lại chứ."
Hạ Huyên: "..."
"Ồ, đến bây giờ tớ vẫn nhớ cậu ta từ chối cô gái đó thế nào." Tôn Bân cũng không cần Hạ Huyên đáp lời, cứ thế tiếp tục: "Cậu ta nói, giúp bạn là chuyện tiện tay thôi, nhưng cậu làm thế này khiến tôi phiền phức, hy vọng cậu tự trọng."
Tôn Bân cười: "Cậu có thấy những lời cậu ta nói rất tổn thương không?"
"..." Sau một hồi im lặng, Hạ Huyên gượng cười: "Ừm."
Lục Tư Châu quay lại, trên tay cầm băng cá nhân.
Anh cúi người ngồi cạnh Hạ Huyên, mở hộp lấy ra một cái, kéo tay cô ra định dán cho cô.
Hạ Huyên nhớ lại lời Tôn Bân nói, rụt tay về, giấu ra sau lưng: "Không... không sao đâu, không cần dán."
"Sao lại không sao," Lục Tư Châu từ phía sau kéo tay cô ra, kiên quyết nói: "Nhất định phải dán, dính nước sẽ không tốt đâu."
Tôn Bân đưa cho Hạ Huyên một ánh mắt "cậu thấy chưa, cậu ta chính là kiểu nhiệt tình như vậy đấy."
"..." Tâm trạng Hạ Huyên trở nên tồi tệ, trái tim như bị thứ gì đó trói buộc, hơi khó thở.
Bữa tối cô cũng không ăn được mấy miếng liền đặt đũa xuống.
Tôn Bân nói xong những gì cần nói, hài lòng rời đi.
Sắp đi đến chỗ Hạ Huyên không nhìn thấy nữa, cậu ta lại quay lại, đứng trước mặt Hạ Huyên, nói một câu không đầu không cuối: "Hạ Huyên, cậu là một cô gái thông minh."
Nói xong, cậu ta lại quay người đi về phía trước.
Hạ Huyên tự động hiểu lời nói sau đó của cậu ta là, cô không nên phạm phải sai lầm mà những cô gái kia đã phạm, Lục Tư Châu sẽ không thích cô đâu.
Lục Tư Châu cất điện thoại vào túi, nhướn mày hỏi: "Cậu ta có ý gì?"
Tâm trạng Hạ Huyên rất tệ, cũng không muốn nói chuyện.
Cô mệt mỏi nói: "Không biết, có lẽ chỉ là nói bâng quơ thôi."
Lục Tư Châu không quan tâm đến những người không liên quan.
Thấy sắc mặt Hạ Huyên có chút tái nhợt, anh đưa tay ra đỡ cô.
Hạ Huyên lùi lại một bước.
Ánh hoàng hôn chiếu lên mặt cô, tạo ra những gợn sóng trong đáy mắt.
Trong đôi mắt trong veo lấp lánh như nước, dường như có điều gì đang cuộn trào.
Hạ Huyên ngước cằm nhìn Lục Tư Châu, muốn hỏi anh, rốt cuộc cô là gì trong lòng anh?
Có phải cũng giống như những cô gái kia không?
Sự tốt bụng của anh đối với cô, có phải chỉ vì tính cách nhiệt tình của anh mà không có ý nghĩa nào khác không?
Cuối cùng, cô vẫn không hỏi ra.
Thật ra cô cũng không hoàn toàn tin lời Tôn Bân nói.
Hồi cấp ba, Lục Tư Châu luôn giữ khoảng cách với con gái, cô không tin anh lại để các cô gái khác hiểu lầm.
Cô cũng đã tận mắt thấy anh từ chối người khác, mặc dù rất phũ phàng, nhưng những lời Tôn Bân nói không giống những lời anh sẽ nói.
Thế nhưng, một nghìn lý do không tin, cũng không thể vượt qua một chút do dự trong lòng.
Nói cho cùng, cô vẫn không đủ tự tin.
Không tin rằng, một người như mình có thể xứng với anh.
Suy nghĩ của Hạ Huyên rất rối loạn, trong đầu có hai giọng nói thay nhau vang lên.
Giọng nói thứ nhất: Tôn Bân chỉ nói bậy, cậu ta ghen tị, đừng nghe cậu ta.
Giọng nói thứ hai: Tôn Bân có một câu nói không sai, Lục Tư Châu thực sự rất ưu tú, một người như anh, đúng là cao không thể với tới.
Trên đường về, Hạ Huyên có chút lơ đễnh, không nói chuyện với Lục Tư Châu, cũng không chú ý nhìn đường, suýt nữa thì đâm vào một chàng trai đang đạp xe đi ngược chiều.
Lục Tư Châu ôm cô vào lòng, một tay ôm lấy eo cô, một tay giữ lấy gáy cô.
Đợi chàng trai đạp xe đi qua, anh mới buông tay ra, cúi đầu hỏi cô: "Có sao không?"
Hạ Huyên sững sờ lắc đầu.
Lục Tư Châu cúi đầu quan sát cô: "Rốt cuộc cậu bị làm sao thế?"
Hạ Huyên cắn môi, hạ quyết tâm: "Lục Tư Châu, cậu—"
"Lục Tư Châu, cậu ở đây à." Một chàng trai chạy đến: "Giáo sư Trương tìm cậu, bảo cậu đến văn phòng của thầy."
Lục Tư Châu hỏi: "Bây giờ à?"
Chàng trai nói: "Ừm, cậu mau đi đi, tớ thấy giáo sư có vẻ gấp lắm."
"Được." Lục Tư Châu gật đầu, rồi lại nhìn Hạ Huyên: "Vừa nãy cậu định nói gì?"
"... Không có gì." Hạ Huyên hơi ngẩng cằm nhìn anh, giục: "Giáo sư không phải đang đợi sao, cậu mau đi đi."
"Tôi đi trước, lát nữa liên lạc nhé." Lục Tư Châu quay người đi về phía trước, đi được vài bước thì quay lại.
Hạ Huyên: "Có chuyện gì nữa à?"
"Ừm." Lục Tư Châu kéo tay cô, đặt số băng cá nhân còn lại vào tay cô, cùng với một hộp sôcôla, anh giải thích: "Tiện thể mua, cửa hàng tiện lợi đang có khuyến mãi."
Băng cá nhân phải mua ở phòng y tế, sôcôla phải mua ở cửa hàng tiện lợi, phòng y tế cách cửa hàng tiện lợi khoảng năm phút đi bộ.
Anh đã đi đến phòng y tế rồi lại đi đến cửa hàng tiện lợi.
Hạ Huyên nhớ lại dáng vẻ trán rịn mồ hôi của anh vừa rồi, cô hiểu ra mọi chuyện, không hiểu sao cảm thấy xúc động, trong mắt cô dâng lên một lớp sương mù mờ ảo.
Lục Tư Châu xoa đầu cô, bàn tay trắng nõn thon dài kéo gáy cô lại gần hơn một chút, cảnh cáo: "Đã nói rồi, không được để ý đến Tôn Bân, nếu có lần sau..."
Những lời sau đó anh không nói hết.
Hạ Huyên nhìn anh.
Có lẽ là vì hộp sôcôla trong lòng bàn tay đã cho cô một sức mạnh vô hình, cô không lảng tránh như trước nữa mà can đảm hơn rất nhiều: "Nếu có lần sau thì sao?"
"Giống như thế này." Ngón tay Lục Tư Châu di chuyển, đặt lên tai phải cô, nhéo một cái: "Phạt."
Hạ Huyên: "..."
Hạ Huyên sợ nhột, theo bản năng rụt cổ lại, giọng nói vừa mềm vừa giòn: "Làm gì có ai như cậu."
"Tôi làm sao, hả?" Nói rồi, Lục Tư Châu lại đến gần hơn một chút.
Dáng vẻ này của anh có tính xâm chiếm rất mạnh, Hạ Huyên không dám đối diện với anh, cúi đầu lùi lại.
Anh lại tiến tới, cô lại lùi, anh lại tiến tới, cô lại lùi.
Cứ lùi mãi, cô lùi đến một cái cây, lưng cô tựa vào thân cây, đầu cũng muốn dựa vào.
Lục Tư Châu nhanh hơn một bước, đưa tay ra che sau đầu cô.
Anh cong môi cười: "Dù sao nếu có lần sau, tuyệt đối không tha thứ dễ dàng như vậy đâu."
Nói rồi, anh thu tay lại, quay người rời đi.
Ánh hoàng hôn chiếu lên người anh, phác họa dáng người cao ráo của chàng trai, như được mạ một lớp ánh sáng rực rỡ.
Hạ Huyên dõi theo bóng hình anh không rời mắt, cho đến khi không còn nhìn thấy nữa, cô mới thở hổn hển.
Khoảnh khắc vừa rồi, cô bị bao bọc trong mùi bạc hà thanh khiết của anh, dường như, cô không thể thở được nữa.
Anh... vẫn giống như trước kia, thật đáng chết người.
Trên diễn đàn của trường mỗi ngày đều xuất hiện rất nhiều bài đăng mới.
Thật tình cờ cảnh Lục Tư Châu ép Hạ Huyên dựa cây bị một bạn học nào đó chụp lại và đăng lên diễn đàn, chỉ chớp mắt đã có cả nghìn bình luận.
—Trời ơi, tư thế này đẹp trai quá.
—Cô gái đó là ai thế, ghen tị quá đi.
—Lục đại nam thần, anh có thể dựa tường em được không, dựa cửa, dựa giường gì cũng được.
—Đây là cảnh được xem miễn phí sao.
—Góc nghiêng này, đúng là muốn lấy mạng người ta mà.
—Hai người họ đẹp đôi quá.
—Tớ mà là cô gái đó, được một chàng trai đẹp trai như thế dựa cây, chắc tối nay không ngủ được mất.
—Aaaaaa, k*ch th*ch quá.
...
Hạ Huyên đang đọc sách, Tống Gia Gia dí điện thoại vào trước mặt cô, chỉ vào bức ảnh phóng to hỏi: "Chuyện gì thế này?"
Hạ Huyên chớp mắt, phải mất một lúc mới hiểu ra.
Cô chỉnh lại tóc trên vai, giải thích: "Tớ đứng không vững, cậu ấy đỡ tớ một chút."
Tống Gia Gia nhìn cô với vẻ mặt "ai mà tin", nhướn mày hỏi: "Lúc đó cậu cảm thấy thế nào?"
Cảm thấy thế nào ư?
Đỏ mặt, tim đập nhanh, khó thở.
Giống như đã trúng phải một loại độc tên là Lục Tư Châu vậy.
Trong mắt, trong tim đều là anh.
Không nhìn thì nhớ, nhìn một cái lại thấy tim đập thình thịch.
"Không, không có cảm giác gì."
"Nói dối."
Tống Gia Gia vỗ vai Hạ Huyên, chớp mắt: "Bọn tớ chờ đến ngày cậu cưa đổ Lục Tư Châu nhé."
Cái gì mà cô cưa đổ Lục Tư Châu chứ?
Họ, họ chẳng có chuyện gì cả.
Hạ Huyên định giải thích, Tống Gia Gia ngăn lại: "Đừng phủ nhận, chẳng phải cậu đã nói sao, cậu thích cậu ấy."
"Tớ có nói là tớ thích cậu ấy, nhưng mà..." Hạ Huyên lẩm bẩm: "Cậu ấy chưa chắc đã thích tớ."
Sự thiếu tự tin đó lại xuất hiện.
Tống Gia Gia không nghe rõ lời Hạ Huyên nói, hỏi: "Cậu nói gì cơ?"
Hạ Huyên lắc đầu: "Không có gì."
Cô trả lại điện thoại cho Tống Gia Gia, tiếp tục cúi đầu đọc sách.
Một lát sau, cô cầm điện thoại trên bàn lên, mở diễn đàn của trường, tìm bài đăng đó, lưu bức ảnh lại.
Lúc không có ai để ý, cô đã lén lút xem đi xem lại mấy lần.
Trong ánh hoàng hôn, đường nét góc nghiêng của chàng trai hoàn hảo và mềm mại, hàng mi dài cong xuống nửa vòng cung.
Cánh mũi hắt ra một bóng mờ nhàn nhạt, càng làm cho khuôn mặt thêm phần sâu sắc và nổi bật.
Khóe môi anh khẽ cong lên, trên mặt hiện lên một nụ cười bất cần.
Cằm anh có một đường cong duyên dáng, yết hầu gợi cảm đến chết người.
Chiếc áo phông trắng trên người anh bay phất phơ trong gió, lấp ló một vòng eo thon gọn.
Dáng người anh thực sự rất đẹp, vai rộng eo thon, chân lại thon và dài.
Điều khiến Hạ Huyên xao xuyến nhất là tư thế đứng của họ.
Cô tựa vào thân cây, tay anh che sau gáy cô, ánh mắt nhìn cô đầy mãnh liệt.
Hạ Huyên nhìn một lần, tim lại đập một lần.
Cô sợ không dám nhìn nữa, sợ không thể kìm lòng được.
Trước khi đi ngủ, Hạ Huyên nhận được điện thoại của Hạ Lực.
Hạ Lực gọi điện chủ yếu là để hỏi cô có thiếu tiền sinh hoạt không.
Tháng mười một đến rồi, cô có muốn mua gì không.
Quần áo, giày dép, v.v.
Tháng mười một ở miền Bắc đã là đầu đông rồi.
Hạ Lực không biết thời tiết ở Nam Thành thế nào nên đặc biệt gọi điện hỏi thăm.
Bây giờ Hạ Huyên có thể không lấy tiền của Hạ Lực thì sẽ không lấy.
Cô muốn tự lập: "Không, con không thiếu gì cả."
"Ăn uống đừng tiết kiệm, muốn ăn gì thì cứ ăn," Hạ Lực nói: "Tiền bố kiếm được đều là của con."
Đây là một trong số ít lần Hạ Lực quan tâm đến cô trong hơn mười năm qua.
Hạ Huyên có chút xúc động: "Bố cũng phải chú ý sức khỏe, Yến Thành sắp vào mùa đông rồi, đường trơn trượt, đi làm phải cẩn thận."
"Bố biết rồi." Hạ Lực cảm nhận được sự quan tâm từ Hạ Huyên, trong lòng có chút xúc động: "Hạ Huyên, con yên tâm, bố sẽ tự chăm sóc bản thân thật tốt."
Sau đó, Hạ Lực lại hỏi một vài chuyện về việc học của Hạ Huyên.
Hạ Huyên rất ngoan, có hỏi có đáp.
Khi cuộc gọi gần kết thúc, Hạ Lực như nhớ ra điều gì đó, tùy tiện hỏi: "Ở trường có chàng trai nào theo đuổi con không?"
Không hiểu sao khuôn mặt Lục Tư Châu lại hiện lên trong đầu Hạ Huyên.
Cô sững lại một chút, nói: "Không có, ở trường có rất nhiều cô gái xuất sắc, một người như con không được nhiều người thích."
"Cái gì mà người như con," Hạ Lực nghe thấy không vui: "Con gái bố có điểm nào thua kém người khác, là do mấy chàng trai đó không có mắt nhìn."
Hạ Huyên nghe lời bố nói, khẽ cười một tiếng: "Bố à, con không tốt như thế đâu."
"Sao lại không tốt," Hạ Lực thở dài: "Hạ Huyên của chúng ta là tốt nhất, tốt nhất trên đời."
Buổi trò chuyện tối hôm đó rất vui vẻ.
Đã lâu lắm rồi Hạ Lực không khen Hạ Huyên như vậy.
Cô hiếm hoi được trải nghiệm cảm giác được bố mẹ khen ngợi.
Quả thật rất hạnh phúc.
Cuộc gọi vừa kết thúc liền có tiếng gõ cửa phòng ký túc xá vang lên.
Có người đẩy cửa bước vào: "Hạ Huyên có ở đây không?"
Hạ Huyên vẫy tay: "Tớ đây."
Cô gái cầm một hộp bánh kem bước vào: "Có người ở dưới lầu nhờ tớ mang lên cho cậu."
Trịnh Yến và các bạn xúm lại hỏi: "Ai thế?"
Cô gái nói: "Lục Tư Châu."
Gần như ngay sau khi cô gái dứt lời, điện thoại của Hạ Huyên reo lên, có người gửi tin nhắn WeChat.
Lần này không cần đoán cũng biết là ai.
Cô mở điện thoại.
L: [Cơm tối cậu ăn ít, ăn thêm chút bánh kem đi.]
L: [Không biết cậu thích vị gì nên tôi mua mấy vị.]
L: [Hộp màu hồng là của cậu, hộp màu xanh là mua cho các bạn trong phòng.]
Hạ Huyên nhìn hai hộp bánh trên bàn, khóe môi vô thức cong lên.
Ngón tay thon dài trắng nõn của cô gõ vài chữ lên màn hình: [Bao nhiêu tiền?]
L: [Sao? Lại muốn chuyển khoản cho tôi à?]
Hạ Huyên: [Lúc nào cũng ăn của cậu thì ngại lắm.]
Gửi xong tin nhắn này, cô chờ Lục Tư Châu trả lời.
Nhưng đợi mãi cũng không thấy.
Trịnh Yến và các bạn mở hộp bánh màu xanh ra, đưa cho Hạ Huyên một miếng.
Hạ Huyên sợ làm bẩn giường nên thò người ra ăn.
Vừa ăn xong, tin nhắn WeChat của Lục Tư Châu lại đến.
L: [Nếu ngại thì bù đắp đi.]
Hạ Huyên: [Bù đắp thế nào?]
Lục Tư Châu không gõ chữ mà gửi tin nhắn thoại.
Trong màn đêm, giọng nói của chàng trai dịu dàng và cuốn hút, vừa quyến rũ vừa tán tỉnh.
"Vậy cậu đi cùng tôi nhé."