Yêu Thầm Bạc Hà - Nhược Thi An Hiên

Chương 34

 
Ký túc xá có chút ồn ào, Hạ Huyên không nghe rõ.

Cô đưa điện thoại sát tai nghe lại một lần nữa, câu nói "Cậu đi cùng tôi nhé" vẫn vang vọng trong đầu.

Tim cô như bị thứ gì đó khẽ cào, nhột nhột, tê tê.

Cô đi cùng anh?

Anh muốn làm gì?

Trong lúc Hạ Huyên đang mơ màng, chuông điện thoại vang lên, cô giật mình.

Cúi đầu nhìn, màn hình hiện tên Lục Tư Châu.

Gần như theo bản năng, cô nghe máy.

Từ đầu dây bên kia truyền đến giọng nói trầm ấm của anh, nghe kỹ thì có vẻ hơi phấn khích.

"Hạ Huyên." Lục Tư Châu khẽ gọi một tiếng.

Hạ Huyên cúi đầu khẽ "ừm", trong màn đêm, cô cảm thấy giọng mình có chút run rẩy.

"Cuối tuần sau là sinh nhật tôi, cậu đến nhé?" Dưới ánh đèn vàng mờ ảo, Lục Tư Châu dựa vào cây ngô đồng lớn nhất, ánh sáng lấp loáng lướt qua vai anh.

Anh duỗi chân tùy ý, mắt nhìn thẳng lên trên.

Xung quanh thỉnh thoảng có các cô gái đi qua dừng lại nhìn anh vài lần, nhưng anh dường như không hề hay biết, ánh mắt vẫn luôn dán vào ô cửa sổ đang mở hé một nửa: "Đến được không, hả?"

Tiếng "hả" kéo dài ở cuối câu, như đang dỗ dành.

Đột nhiên, Hạ Huyên cảm thấy tại mình có chút nhột, tim cô cũng đập nhanh hơn.

Cô khẽ hỏi: "Cuối tuần sau à?"

Thật ra Hạ Huyên biết sinh nhật Lục Tư Châu vào cuối tuần sau.

Hồi lớp chín, cô vô tình biết được, sau đó ngày đó trở thành ngày bí mật của riêng cô.

Cô sẽ hòa vào đám con gái khác, lén lút gửi quà cho anh.

Món quà không có chữ ký, cô chỉ muốn gửi những lời chúc chân thành nhất đến anh.

Năm lớp mười, cô cũng định tặng quà, nhưng Lục Tư Châu lên cấp ba còn nổi tiếng hơn hồi cấp hai.

Anh thường xuyên nhận được quà.

Không hiểu sao, trước ngày sinh nhật, anh lại nói trước mặt cả lớp: "Làm phiền các bạn nói với nhau một tiếng, đừng tặng quà cho tôi nữa."

Sau đó, những món quà lặng lẽ nhét vào hộc bàn của anh, nếu biết là của ai thì được trả lại, nếu không biết, anh sẽ giao cho giáo viên.

Một thời gian sau không còn ai dám "làm trái luật" nữa, và cô vì nhút nhát nên món quà sinh nhật đó cuối cùng cũng không được gửi đi.

"Được không?" Lục Tư Châu không thấy cô trả lời, lại hỏi một lần nữa.

"Được." Hạ Huyên đáp.

Lục Tư Châu dường như thở phào nhẹ nhõm, cười nhạt nói một tiếng: "Ngủ ngon."

Hạ Huyên khẽ đáp lại: "Ngủ ngon."

Điện thoại vừa cúp, bên ngoài truyền đến tiếng reo hò: "Tớ thấy Lục Tư Châu rồi."

"Ở đâu thế? Sao tớ không thấy."

"Dưới cây ngô đồng trước tòa nhà ký túc xá."

"Anh ấy làm gì ở đó?"

"Hình như đang gọi điện cho ai đó."

Sau đó có tiếng nói hào hứng hơn nữa: "Khuôn mặt của nam thần đúng là không góc chết, đẹp trai đến mức khiến người ta nghẹt thở."

"Ánh mắt của anh ấy lúc gọi điện thoại dịu dàng quá."

"Không phải gọi cho bạn gái chứ?"

"Bạn gái nào?"

"Cô gái được anh ấy ép vào cây lần trước ấy."

"Cô gái phòng 306 đó à?"

Sau đó có tiếng mở cửa rồi tiếng đóng cửa.

Hạ Huyên muốn nghe tiếp cũng không nghe thấy gì nữa.

Cô siết chặt điện thoại, như nhớ ra điều gì đó, từ từ trèo xuống từ giường tầng trên.

Trịnh Yến đưa tay đỡ lấy: "Hạ Huyên, cẩn thận chút."

Hạ Huyên đặt chân xuống đất, đi dép lê, nhón chân đi về phía ban công.

Cửa sổ ban công mở hé một nửa, có gió thổi vào.

Nam Thành dù đã là tháng mười một nhưng vẫn không thấy lạnh.

Gió rất dễ chịu.

Cô đứng bên cửa sổ, đối diện với gió cúi đầu nhìn xuống.

Phía dưới có người đi lại, người thì ôm sách vở, người thì cầm đồ ăn, người thì đang đuổi nhau.

Ở đằng xa có một cặp tình nhân tay trong tay đi đến, đứng dưới ánh đèn, trông có vẻ quyến luyến không rời.

Xa hơn nữa, ở một góc khuất ánh sáng có người đang hôn nhau.

Hạ Huyên thấy cảnh này, má nóng lên, vội vàng dời mắt đi.

Cô đảo mắt muốn tìm bóng dáng cao ráo đó, nhưng tìm mãi vẫn không thấy.

Chu Duyệt gọi cô vào xem phim, nói là phim mới.

"Được." Hạ Huyên đáp một tiếng, từ từ quay người vào.

Gần như ngay khi cô vừa rời khỏi ban công, ở góc rẽ phía dưới xuất hiện một bóng người cao ráo.

Ánh đèn vàng mờ ảo chiếu lên người anh, làm cho dáng người anh càng thêm cao thẳng.

Anh vừa đi vừa gọi điện thoại, đường cong khuôn mặt nghiêng rõ ràng: "Được, biết rồi. Ừm, không về, nghỉ đông rồi về."

Nói được vài câu, anh cúp điện thoại.

Sau đó lại có điện thoại gọi đến: "Châu ca, sinh nhật anh định tổ chức thế nào?"

"Ra ngoài ăn cơm." Lục Tư Châu trả lời.

"Chỉ ăn cơm thôi thì làm sao được." Tô Dương nói: "Thế này đi, ăn xong chúng ta đi hát karaoke."

Lục Tư Châu một tay đút túi quần, trả lời không nhanh không chậm: "Được."

"Gọi cả Hạ Huyên và Trương Tuyết đi nhé," Tô Dương đề xuất: "Đều là bạn học, tiện thể tụ tập luôn."

"Là cậu muốn gọi Trương Tuyết đúng không?" Lục Tư Châu không chút khách khí vạch trần ý đồ nhỏ của Tô Dương: "Đừng nói không phải."

Trước mặt Lục Tư Châu, Tô Dương không có bí mật gì: "Đúng, tớ chính là muốn gọi Trương Tuyết."

"Thích đến vậy sao?" Lục Tư Châu vô tình dẫm lên một chiếc lá, chân giẫm lên chiếc lá phát ra tiếng sột soạt.

"Đúng." Tô Dương thẳng thắn thừa nhận.

"Thích thì sao không đi tỏ tình?"

"Cậu cũng có đi đâu?"

"Chúng ta không giống nhau," Lục Tư Châu rũ mi xuống, ngón tay đút trong túi quần vô thức co lại, giọng nói trầm xuống vài phần, ẩn chứa một chút bất lực.

Trong thoáng chốc, trước mắt anh hiện lên cảnh tượng ngày đó.

Một ngày sau khi kết thúc kỳ thi đại học, anh chặn Trương Tuyết ở cửa nhà, hỏi cô ấy Hạ Huyên định thi vào trường đại học nào.

Trương Tuyết có chút thiếu kiên nhẫn: "Chẳng phải đã nói rồi sao, Hạ Huyên thi vào Châu Đại ở Nam Thành."

Lục Tư Châu vẫn không yên tâm, bảo cô ấy xác nhận lại một lần nữa.

Trương Tuyết bất đắc dĩ gọi điện.

Không lâu sau, điện thoại kết nối, từ đầu dây bên kia truyền đến giọng nói dịu dàng của cô gái.

Trương Tuyết trò chuyện vài câu với cô rồi hỏi: "Hạ Huyên, cậu thi đại học nào?"

Anh nghe thấy Hạ Huyên nói: "Châu Đại ở Nam Thành."

Trương Tuyết không biết là cố ý hay vô tình, trước mặt anh, hỏi người ở đầu dây bên kia: "Cậu có muốn biết cậu ấy học trường nào không?"

Thời tiết ngày hôm đó rất nóng, ánh mặt trời chiếu chói chang, tiếng ve kêu rất to.

Anh đi cùng tiếng ve kêu đó, nghe thấy câu trả lời của Hạ Huyên: "Không muốn."

Sau đó cái nóng như bị gió thổi bay đi, chỉ còn lại sự lạnh lẽo.

Lưng anh đang thẳng tắp cũng vì thế mà buông lỏng xuống.

Tô Dương tặc lưỡi: "Châu ca, không ngờ trên đời lại có chuyện mà cậu không dám làm."

Lần này Lục Tư Châu hiếm khi không đáp trả Tô Dương, anh thu lại nụ cười bất cần trên môi.

Sinh nhật Lục Tư Châu, Hạ Huyên không thể đi tay không. 

Trùng hợp cuối tuần này Trương Tuyết đến thăm cô, thế là hai người cùng nhau đi trung tâm thương mại, đi đi lại lại rất lâu mới chọn được một món quà ưng ý.

Là một chiếc móc khóa, kiểu dáng có chút độc đáo, trên dây xích đính rất nhiều ngôi sao.

Hạ Huyên vừa nhìn thấy chiếc móc khóa đã thích ngay, anh chính là ngôi sao trong mắt cô.

Trương Tuyết huých khuỷu tay vào cô, cười hì hì: "Sao hả, chưa gì đã muốn dùng dây xích khóa cậu ấy lại rồi à."

"..." Hạ Huyên dễ bị trêu chọc, chỉ vài lời của Trương Tuyết đã đỏ mặt, cô nũng nịu nói: "Làm gì có."

"Đã tặng móc khóa rồi, bước tiếp theo có phải định cưa đổ cả người lẫn chìa khóa không?" Trương Tuyết cười nói: "Hạ Huyên, không ngờ cậu cũng có máu hành động ghê."

Hạ Huyên không cãi lại được Trương Tuyết nên đành chuyển chủ đề: "Là tớ có máu hành động hay là cậu có? Sao tớ nghe nói ai đó đã đi xem phim với Tô Dương rồi, hả? Có phải không?"

"Chỉ là đi xem phim thôi." Trương Tuyết nói.

"Chỉ xem phim thôi, không làm gì khác à?" Hạ Huyên dùng lời nói lừa Trương Tuyết.

Trương Tuyết tưởng cô biết chuyện gì, đỏ mặt "ừm" một tiếng: "Chỉ, chỉ chạm tay thôi."

Hạ Huyên khoác tay lên vai Trương Tuyết: "Sao tớ thấy cậu có vẻ không hài lòng lắm nhỉ."

"Làm gì có," Mặt Trương Tuyết đỏ bừng với lấy chiếc móc khóa trong tay cô: "Không nói với cậu nữa, tớ đi thanh toán đây."

Hạ Huyên cũng đi theo thanh toán.

Rời khỏi trung tâm thương mại, hai người đến một nhà hàng gần đó, ăn uống qua loa một chút. 

Chân Hạ Huyên vừa mới đỡ, không tiện đi lại lâu. 

Trương Tuyết cũng không đòi đi dạo tiếp, cùng Hạ Huyên trở về trường.

Giữa chừng, điện thoại Hạ Huyên reo lên, là Lục Tư Châu gọi đến, giọng nói ấm áp: "Cậu đang ở đâu thế?"

Mỗi lần nghe giọng nói của anh, tim Hạ Huyên đều đập nhanh hơn. 

Cô mím môi, chớp chớp mắt trả lời: "Đang ở bên ngoài."

"Một mình à?"

"Không, đi với Trương Tuyết."

Câu trả lời của Hạ Huyên đã tạo cơ hội cho ai đó. 

Trong lúc tim cô còn đang rối bời đã nghe thấy Lục Tư Châu nói: "Trương Tuyết hiếm khi có thời gian đến, tối nay tôi mời mọi người đi ăn cùng nhau."

Rõ ràng là qua điện thoại nhưng Hạ Huyên luôn có cảm giác anh đang ở ngay trước mặt mình. 

Giọng nói của anh ân cần và dịu dàng, tai cô không hiểu sao lại thấy nhột nhột. 

Ngón tay đặt trên đùi vô thức co lại, còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, Lục Tư Châu lại nói: "Tôi gọi cho Tô Dương, tối nay chúng ta cùng đi ăn."

Một lúc lâu sau khi cúp điện thoại cảm giác tê dại và nhột nhột vẫn chưa biến mất. 

Cô khẽ xoa xoa vành tai, lúc đó mới cảm thấy đỡ hơn một chút.

Sau khi bàn bạc xong, bữa tối ăn đồ nướng. 

Vẫn là quán lần trước Lục Tư Châu và Hạ Huyên ăn. 

Mặc dù là quán mới mở, nhưng đồ ăn rất phong phú, không gian cũng tốt, thái độ phục vụ cũng rất nhiệt tình.

Hạ Huyên và Trương Tuyết ngồi một bên, Lục Tư Châu và Tô Dương ngồi một bên. 

Tô Dương đưa tay gãi gãi mũi, chỗ ngồi này, sắp xếp hình như hơi...

Cậu ta chỉ muốn ngồi cạnh Trương Tuyết, dùng ánh mắt ra hiệu cho Lục Tư Châu làm gì đó. 

Lục Tư Châu như không nhìn thấy, vẫn chăm chú chần bát đũa cho Hạ Huyên.

Lục Tư Châu có một chút bệnh sạch sẽ nhẹ, mỗi lần ăn ở ngoài, anh đều phải dùng nước nóng khử trùng bát đũa ba đến năm lần mới yên tâm sử dụng.

Tô Dương đưa bát đũa lên, ra hiệu cho Lục Tư Châu chần luôn cho mình. 

Lục Tư Châu đẩy ấm nước nóng sang, lạnh nhạt nói: "Tự cậu không có tay à?"

Tô Dương gật đầu: "Được rồi, biết rồi. Ngoài Hạ Huyên ra, không ai sai được cậu."

Hạ Huyên đang nói chuyện với Trương Tuyết, nghe thấy lời của Tô Dương thì khựng lại, liếc mắt qua. 

Cô nghe thấy Tô Dương "á" một tiếng.

Chân của Tô Dương bị giẫm.

Trương Tuyết hỏi cậu ta: "Sao thế?"

Tô Dương cúi đầu nhìn bàn chân mình, nghiến răng: "Không sao."

Lục Tư Châu hài lòng rút chân lại.

Hôm nay quán không có nhiều khách, đồ ăn được mang lên rất nhanh. 

Mấy đĩa đồ nướng đầy ắp được đặt lên bàn. 

Lục Tư Châu cầm một cái cánh gà, đưa cho Hạ Huyên.

Hạ Huyên đưa tay nhận lấy, nói một tiếng: "Cảm ơn."

Trương Tuyết thấy vậy, nghiêng người sát lại tai cô nói một câu, khiến Hạ Huyên đỏ mặt, cô đưa tay khẽ đẩy Trương Tuyết.

Trương Tuyết cười nhẹ, cầm một xiên thịt cừu lên, vừa ăn vừa nói: "Lục Tư Châu, cậu phải chăm sóc Hạ Huyên cẩn thận đấy, nếu lần sau cô ấy lại bị thương, tớ sẽ không tha cho cậu đâu."

Hồi còn đi học, Lục đại thiếu gia tỏ ra lạnh lùng với mọi người, Trương Tuyết không dám nói chuyện với anh như vậy.

Hạ Huyên lén lút kéo tay áo Trương Tuyết, ra hiệu cô ấy đừng đùa quá trớn.

Trương Tuyết cười hì hì: "Làm được không?"

Chàng trai đối diện từ từ ngước mắt lên, lộ ra đôi mắt đen láy. 

Ánh sáng tràn vào mắt anh, như thắp sáng cả đôi mắt.

Đuôi mắt anh khẽ nhếch lên, ẩn hiện ý cười, khóe môi cũng cong lên một độ cao nhất định. 

Anh kiên định thốt ra một từ: "Được."

"Khụ khụ khụ," Hạ Huyên bị sặc nước trái cây, ho liền mấy tiếng.

Lục Tư Châu đưa khăn giấy qua: "Đây."

"Cảm ơn." Hạ Huyên đỏ mắt nhận lấy, lau khóe môi nhưng không dám nhìn anh. 

Cô cảm thấy tim mình có chút run rẩy.

Anh, lời nói đó có ý gì?

Trương Tuyết thích nhất những chàng trai hiểu ý và biết cách xử lý tình huống như thế này. 

Cô nàng đòi uống với anh một ly, còn nói không phải nước trái cây, mà là rượu.

Tô Dương lo lắng, đưa tay ngăn lại: "Không được."

Trương Tuyết trừng mắt: "Kệ tớ, tớ muốn uống."

Nói rồi, cô ấy cầm lon bia cụng vào lon bia trước mặt Lục Tư Châu. 

Vừa định uống, lon bia đã bị giật lấy. 

Trương Tuyết dùng sức đánh vào tay Tô Dương: "Cậu giật bia của tớ làm gì, trả cho tớ."

Tô Dương không hề né tránh, ngửa đầu uống hết một lon bia đầy ắp. 

Uống xong, cậu ta ợ hai cái.

"Cuộc chiến" của Trương Tuyết và Tô Dương lại bắt đầu. 

Hạ Huyên và Lục Tư Châu rất ăn ý, cả hai đều dịch sang một bên, nhường chỗ cho họ.

Lục Tư Châu ngả người ra sau ghế, vừa uống bia vừa ngước mắt nhìn Hạ Huyên. 

Cô gái mặc một chiếc váy dài màu nhạt, dáng ngồi đoan trang. 

Dường như bất cứ lúc nào cô cũng ngồi rất đoan trang.

Lúc Trương Tuyết ngồi xuống, cô hơi nghiêng người, cổ xoay chuyển, cổ áo cũng động đậy theo, ẩn hiện một phần xương quai xanh.

Ánh đèn mờ ảo chiếu lên đó, tạo ra những gợn sóng. 

Cổ họng Lục Tư Châu đột nhiên khô khốc. 

Anh quay đầu, ngửa cổ uống một ngụm bia lớn, nhưng dường như không có tác dụng. 

Cái nóng nực đó dường như càng nặng hơn. 

Ánh mắt anh lại chuyển về, nhìn thấy lồng ngực phập phồng của cô.

Ngón tay Lục Tư Châu cầm lon bia siết chặt. 

Khi ngồi thẳng dậy, khuỷu tay anh đụng vào Tô Dương. 

Tô Dương cũng đang cầm lon bia, bị Lục Tư Châu đụng vào, bia tràn ra ngoài.

"Mẹ kiếp." Tô Dương thốt lên: "Châu ca, cậu chơi xấu à."

Lục Tư Châu liếc cậu  ta một cái, yết hầu chuyển động, lạnh nhạt nói: "Đùa đủ chưa? Nếu chưa thì chúng tôi nhường chỗ cho các cậu."

"Đừng, đừng, đừng," Tô Dương nói: "Chúng tớ đánh nhau là thương nhau mà."

"Soạt," một miếng khăn giấy bay về phía Tô Dương. 

Trương Tuyết chống nạnh: "Tô Dương, ai thương nhau với cậu chứ."

Được rồi, lại cãi nhau nữa rồi.

Hạ Huyên lắc đầu. 

Lúc quay lại, cô bất ngờ đối diện với ánh mắt của Lục Tư Châu. 

Khoảnh khắc đó, cô thấy yết hầu anh chuyển động, sau đó anh cứng cổ quay đi chỗ khác.

Anh quay đi quá gượng gạo, đến nỗi Hạ Huyên có suy nghĩ khác. 

Lẽ nào trang phục của mình có gì không phù hợp sao?

Hạ Huyên cúi đầu nhìn lại, phát hiện cổ áo hơi trễ xuống. 

Từ góc độ của cô, dường như còn có thể nhìn thấy một cảnh tượng không thể diễn tả được.

Cô mím môi, vội vàng đưa tay kéo lên.

Ngẩng đầu lên, Lục Tư Châu đang nhìn chằm chằm vào cô.

"..." Hạ Huyên lần này thật sự rối loạn.

Hạ Huyên bối rối cầm đồ lên uống, cũng không nghe Lục Tư Châu nói gì. 

Uống xong cô mới biết mình vừa uống gì.

Cô ho nhẹ một tiếng, đỏ mặt nói: "Đắng quá."

Hạ Huyên không thể uống rượu, bia cũng không uống được. 

Chỉ một ly đã say. 

Ngụm rượu đó vừa vào đến dạ dày chưa được bao lâu cô đã cảm thấy ánh đèn trước mắt lờ mờ, như có hàng nghìn sợi tơ đang xoay tròn. 

Và người cô quan tâm nhất đang ở ngay chính giữa, vẻ mặt lo lắng nói chuyện với cô.

Khuôn mặt tuấn tú đó cứ thế đi thẳng vào mắt cô, vào tim cô. 

Thật ra Hạ Huyên không nghe rõ Lục Tư Châu đang nói gì, hoặc là có nghe, nhưng đại não không phản ứng kịp.

Cô chống một tay lên cằm, nhìn lại anh.

 Lông mày và khóe mắt cô cong lên một đường rất đẹp. 

Mi mắt cô nặng trĩu, cô chớp mắt rất chậm. 

Khi ngước mắt lên lần nữa, người trong ánh đèn đã biến mất.

Hạ Huyên quay đầu tìm kiếm, bất thình lình va vào lòng một người. 

Tai cô nghe thấy tiếng tim đập mạnh mẽ của anh qua lớp áo.

Nếu không say, Hạ Huyên có chết cũng không nói ra câu nói sau đó. 

Nhưng cô say rồi, hoàn toàn không nhớ mình đã làm gì.

Cô lùi lại một chút, ngẩng đầu nhìn Lục Tư Châu. 

Trong tầm mắt của cô, đường cằm của chàng trai thẳng tắp, yết hầu nhô lên rất gợi cảm.

Cô đưa tay sờ lên ngực anh, khẽ chạm nhẹ qua lớp áo. 

Cô cười mỉm, nói: "Lục Tư Châu, tim cậu đập nhanh quá."

Nói xong, đầu ngón tay cô lại khẽ cào một cái.

Lục Tư Châu giữ chặt tay cô, vừa bất lực vừa cưng chiều: "Ngoan, đừng quậy."

Hạ Huyên say rượu rất nghe lời, ngoan ngoãn gật đầu: "Ừm, không quậy."

Sau đó, cô lại bật cười, ngước nhìn anh: "Cậu căng thẳng lắm sao?"

Lục Tư Châu rũ mi xuống nhìn chằm chằm cô, như muốn nuốt chửng cô. 

Sau một hồi lâu, anh nói: "Đúng là phát điên mà."

Anh đưa tay che mắt cô, rồi qua lớp tay của mình, anh làm một chuyện táo bạo.

Trương Tuyết và Tô Dương cũng uống không ít, hoàn toàn không để ý đến động tĩnh bên Hạ Huyên. 

Khi hoàn hồn lại họ mới phát hiện Hạ Huyên đã ngủ gục.

Lục Tư Châu hỏi: "Còn ăn nữa không?"

Tô Dương ợ một cái: "No rồi."

Trương Tuyết đưa tay đẩy Hạ Huyên: "Hạ Huyên, dậy đi."

Hạ Huyên lẩm bẩm một tiếng, hé mi rồi lại chìm vào giấc ngủ sâu.

Lục Tư Châu trả tiền sau đó đỡ Hạ Huyên dậy, nói với Tô Dương: "Cậu đỡ Trương Tuyết."

Tô Dương không thể vui hơn, đứng dậy đỡ Trương Tuyết. 

Trương Tuyết hất tay cậu ta ra: "Không cần, tớ tự đi được."

Trương Tuyết quá quậy, Tô Dương không còn cách nào khác đành vòng tay ôm cô ấy vào lòng rồi đưa đi.

Lục Tư Châu kéo Hạ Huyên nằm sấp lên lưng mình, vừa đi vừa khẽ gọi tên cô: "Hạ Huyên."

Hạ Huyên lẩm bẩm một tiếng: "Ừm."

Lục Tư Châu: "Lạnh rồi, đừng ngủ, về ký túc xá rồi ngủ."

"Ừm," Hạ Huyên đáp lại một cách vô thức, đầu cô nghiêng đi, môi khẽ chạm vào cổ của Lục Tư Châu.

Lục Tư Châu khựng lại, lưng anh thẳng hơn một chút. 

Hạ Huyên thuận thế trượt xuống. 

Lục Tư Châu thấy vậy, lại cúi người xuống hơn nữa.

Bóng hai người trên mặt đất được ánh đèn kéo dài ra rất xa.

Đột nhiên, một cơn gió thổi đến, gió cuốn những sợi tóc trên vai Hạ Huyên, bay bay lướt qua mặt Lục Tư Châu. 

Lục Tư Châu nghiêng đầu nhìn, vừa vặn thấy dáng vẻ đang ngủ của cô gái.

Hàng mi dài cong vút rủ xuống, che đi ánh sáng lấp lánh trong mắt. Đuôi mắt cô cong cong, dáng mắt rất đẹp.

Sống mũi hơi cao, nhỏ nhắn, môi cũng rất đẹp.

Lục Tư Châu nhìn một lúc, khóe môi anh khẽ nhếch lên, anh nói khẽ: "Hạ Huyên."

Hạ Huyên không đáp. 

Lục Tư Châu lại nói: "Phải làm sao với em đây?"

Sáng hôm sau, Hạ Huyên tỉnh dậy sau giấc ngủ. 

Đầu cô hơi đau. 

Cô đưa tay khẽ gõ nhẹ hai cái, đột nhiên nhớ lại chuyện tối qua uống say. 

Nhưng dù có nghĩ thế nào, cô cũng chỉ nhớ những chuyện xảy ra trước khi say, còn sau đó thì hoàn toàn không nhớ gì cả.

Không biết mình có làm gì không.

Cô, tửu lượng cũng ổn, chắc là không làm gì đâu nhỉ?

Nhưng mà, cũng không thể hoàn toàn chắc chắn. 

Lỡ như có làm gì thì sao.

Hạ Huyên thấp thỏm, càng nghĩ càng thấy không ổn. 

Cô lấy điện thoại ra gọi cho Trương Tuyết. 

Mãi một lúc sau Trương Tuyết mới nghe máy: "A lô."

"A Tuyết, cậu đang ở đâu thế?" Hạ Huyên hỏi.

Trương Tuyết nhìn một chút, đưa tay lên trán, giọng nói mơ hồ: "Ký túc xá."

"Cậu về Nam Đại rồi à?"

"Ừm."

"Ai đưa cậu về thế?"

"... Chắc là Tô Dương."

Hạ Huyên mím môi: "Cái đó, tối qua tớ không làm gì chứ?"

"Cậu nói cái gì cơ?" Trương Tuyết không hiểu rõ lắm.

"Có làm gì quá đáng không?" Hạ Huyên nói: "Ví dụ như nói gì đó?"

"Không... có lẽ vậy." Trương Tuyết thành thật khai báo: "Tớ cũng uống nhiều, không nhớ rõ lắm."

"Cậu không có chút ấn tượng nào sao?" Hạ Huyên hỏi.

"Ừm, không." Trương Tuyết an ủi: "Là Lục Tư Châu đưa cậu về, hay là cậu hỏi cậu ấy xem."

Hỏi anh?

Hạ Huyên không dám, cũng rất ngại.

Trò chuyện vài câu, Hạ Huyên cúp điện thoại trước. 

Cô cắn môi suy nghĩ rất lâu, cuối cùng vẫn gửi tin nhắn cho Lục Tư Châu.

Hạ Huyên: [Cái đó, cậu  có bận không?]

Lục Tư Châu trả lời rất nhanh: [Không.]

Hạ Huyên: [Tớ hỏi một chuyện được không?]

L: [Được, cậu hỏi đi.]

Hạ Huyên nghĩ đi nghĩ lại rồi gõ: [Tối qua tớ không làm gì chứ?]

L: [Cậu nói cái gì?]

Hạ Huyên: [Có nói gì quá đáng không? Hay là làm gì quá đáng không?]

Lần này Lục Tư Châu trả lời hơi chậm. 

Hạ Huyên nhìn điện thoại vài lần vẫn không thấy anh trả lời. 

Cô không khỏi nghĩ, chẳng lẽ cô thật sự đã làm gì rồi sao??!!

Hai phút sau, Lục Tư Châu trả lời: [Ừm, có làm.]

Hạ Huyên nhìn tin nhắn của anh, tối sầm mắt, nằm xuống lại. 

Cô cắn môi nghĩ, rốt cuộc mình đã làm gì? Rốt cuộc đã làm gì?

Đắn đo rất lâu, cô vẫn hỏi: [Tớ đã làm gì thế?]

L: [Cậu gọi tôi là anh trai.]

Hạ Huyên: ...Cô chết mất.

Điểm này Lục Tư Châu thật sự không nói dối. 

Gần đến cổng trường, Hạ Huyên đột nhiên tỉnh lại. 

Ngón tay trắng nõn của cô chọc vào má anh, nói: "Mịn màng quá."

Chọc xong, cô hé mắt nhìn anh. 

Phía trước có một cặp tình nhân đi qua, cô gái khoác tay chàng trai nũng nịu: "Anh trai, anh trai, đừng giận nữa mà."

Hạ Huyên cười hì hì, hé mắt gọi: "Anh trai."

Lúc đó Lục Tư Châu có cảm giác, cô là do ông trời phái cô đến là để trừng phạt anh.

Sau đó Hạ Huyên không có động tĩnh gì nữa. 

Lục Tư Châu nhìn chằm chằm vào điện thoại, cười nhạt một tiếng.

Trình Hạo vừa vặn nhìn thấy cảnh này, khoác tay lên vai Lục Tư Châu: "Đại ca, sao rồi, có tiến triển gì không?"

Câu nói này của Trình Hạo chạm đúng vào điểm đau của Lục Tư Châu. 

Lục Tư Châu đá cho cậu ta một cái: "Làm bài tập của cậu đi."

"Còn cậu thì sao? Cậu không phải làm bài tập à." Trình Hạo hỏi.

Lục Tư Châu nhướn mày, đắc ý nói: "Làm xong rồi."

Trình Hạo: "..." Được rồi, vừa học vừa tán gái, ghê thật.

Một lúc sau, điện thoại của Hạ Huyên có tiếng chuông WeChat. 

Cô thò đầu ra khỏi chăn, hé mắt nhìn.

L: [Đừng trốn trong chăn, sẽ ngột ngạt đấy.]

Hạ Huyên mở mắt nhìn xung quanh. 

Trong thoáng chốc, cô có cảm giác Lục Tư Châu đang ở ngay bên cạnh mình, nếu không thì sao anh biết cô đang trốn trong chăn.

Cô xấu hổ không trả lời, đặt điện thoại sang một bên, giả vờ như không thấy.

Lục Tư Châu thấy cô một lúc lâu sau vẫn không trả lời, nụ cười trên môi nhạt đi vài phần. 

Tô Dương nói sai một câu rồi, không phải anh không đủ dũng cảm, mà là anh sợ, sợ đi quá nhanh sẽ dọa cô sợ.

Vì chuyện hiểu lầm, Hạ Huyên đã trốn Lục Tư Châu ba ngày. 

Ba ngày liền cô không đến căng tin ăn cơm, mà ăn ở ký túc xá. 

Lúc đi học cũng vậy, trước đây cô quen ngồi ở ngoài, ba ngày nay đều ngồi ở trong cùng, Lục Tư Châu muốn đến gần cũng không được, vì có bạn học chắn ở đó.

Ngày thứ tư, Lục Tư Châu chặn cô lại.

Anh chống tay lên khung cửa, dồn cô vào lòng.

Mi mắt Hạ Huyên khẽ run, cô cúi đầu nói: "Tớ còn có việc, lần sau nói chuyện nhé."

Nói rồi, cô định chui qua dưới cánh tay anh.

Lục Tư Châu hạ cánh tay xuống, Hạ Huyên không chui ra được. 

Cô đỏ mặt nhìn anh: "Cái đó, làm phiền cậu tránh ra một chút được không?"

Lục Tư Châu không động đậy, nhìn thẳng vào cô: "Không tránh."

Các bạn học xung quanh đều nhìn lại, mặt Hạ Huyên càng đỏ hơn. 

Cô đưa tay kéo dây túi xách trên vai: "Vậy rốt cuộc cậu muốn sao mới chịu tránh?"

Dường như từ lúc nào đó, khi cô nói chuyện với anh đều mang một chút vẻ nũng nịu của con gái, nghe giống như đang làm nũng.

Lục Tư Châu nhấc chân lên, mũi giày chạm vào mũi giày của cô. 

Ánh mắt anh như tơ vương, quấn quýt lấy nhau, như bao bọc sự mập mờ trong đó.

Anh cúi người, môi đặt sát tai cô, chậm rãi nói: "Chưa từng nghĩ sẽ tránh."

Hạ Huyên: "..."

Khoảng cách đột ngột gần lại khiến mi mắt Hạ Huyên chớp chớp liên tục. 

Tim cô cũng đập loạn nhịp. 

Cô phớt lờ hơi nóng ở bên tai, khẽ nghiêng người sang một bên.

Không chú ý, mặt cô chạm vào cánh tay anh. 

Dù qua lớp áo, cô vẫn cảm thấy nóng ran. 

Cô không kìm được rụt cổ lại.

Đang lúc bối rối, giọng Lục Tư Châu chậm rãi vang lên: "Cũng không phải là không thể tránh."

Hạ Huyên ngước mắt lên: "Hả?"

Đuôi mắt Lục Tư Châu khẽ cong lên, khóe môi nhếch lên một độ cao vừa phải, cười có chút gian xảo: "Hay là, cậu gọi tôi là anh trai nghe thử xem."

"..." Hạ Huyên đỏ mặt cúi đầu, mím môi, ngón tay nắm chặt vạt áo.

Dáng vẻ thẹn thùng của cô gái quá đáng yêu, Lục Tư Châu không kìm được xoa đầu cô: "Cuối tuần sinh nhật tôi, nhớ đến nhé."

"Được." 

Cho đến khi Hạ Huyên khẽ gật đầu, Lục Tư Châu mới dời tay đi. 

Cô còn nghi ngờ, nếu cô không đồng ý, anh có phải sẽ cứ xoa đầu cô mãi không.

Tiếng hò hét vang lên từng đợt. 

Vì có Lục Tư Châu ở đó, họ không dám trêu chọc quá lộ liễu.

Hạ Huyên da mặt mỏng, ngay khi tiếng trêu chọc đầu tiên vang lên, cô đã cúi đầu rời khỏi lớp học.

Phía sau truyền đến giọng Lục Tư Châu: "Đi chậm thôi, cẩn thận ngã."

Ngoài tiếng tim đập loạn nhịp của chính mình, Hạ Huyên không còn nghe thấy bất kỳ âm thanh nào khác.

Cuối tuần đến theo đúng lịch trình. 

Hạ Huyên đã thay quần áo từ sớm để đợi Trương Tuyết đến.

Hôm nay cô mặc một chiếc váy dài màu tím nhạt trễ vai, để lộ phần xương quai xanh hai bên.

Làn da cô trắng mịn, ánh hoàng hôn chiếu lên, như được mạ một lớp ánh sáng mờ ảo, rất quyến rũ.

Buổi sáng trời có mưa, buổi chiều trời mát mẻ một chút. 

Hạ Huyên khoác thêm một chiếc áo khoác cardigan màu nhạt bên ngoài. 

Chiếc áo cardigan dài đến đầu gối, khiến vóc dáng cô dường như cao hơn rất nhiều.

Trịnh Yến ngắm nghía rồi hài lòng gật đầu: "Hạ Huyên, cậu thật sự rất đẹp."

Hạ Huyên có chút ngượng ngùng, mi mắt khẽ run rẩy nói: "Là do các cậu trang điểm giỏi thôi."

Lớp trang điểm hôm nay là do cả bốn người cùng giúp cô trang điểm, với khẩu hiệu: "Áp đảo tất cả mọi người."

Trương Tuyết vừa thấy Hạ Huyên đã bị cô làm cho lóa mắt, chớp mắt nói: "Hạ Huyên, đẹp quá. Không được, tớ phải ôm cậu một cái."

Nói rồi, cô ấy ôm chầm lấy Hạ Huyên.

Hạ Huyên đợi cô ấy ôm chán rồi, nhắc nhở: "Muộn rồi, chúng ta phải đi nhanh thôi."

Tô Dương đã gửi tin nhắn cho Trương Tuyết hỏi có cần đón họ không.

Trương Tuyết trả lời: [Không cần.]

Mười mấy phút sau, Hạ Huyên và bọn họ đến nhà hàng. 

Nhà hàng này kết hợp ăn uống và hát karaoke. 

Phòng riêng là phòng lớn nhất.

Hạ Huyên và Trương Tuyết dưới sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ đẩy cửa bước vào. 

Ánh đèn trong phòng khá mờ ảo, không khí náo nhiệt, có rất nhiều người, cả nam lẫn nữ, tiếng nói chuyện rất to.

Hạ Huyên tìm một góc ngồi xuống, ngước mắt nhìn về phía trước. 

Lục Tư Châu đang ngồi giữa mọi người, trên bàn trước mặt chất đầy những món quà lớn nhỏ. 

Anh ngồi trên sofa, lơ đãng trò chuyện với người bên cạnh.

Cảnh tượng này trùng khớp với cảnh tượng nhiều năm trước khi còn học cấp ba. 

Anh bị Tô Dương, Trần Triết và mọi người vây quanh, tiếng cười đùa thỉnh thoảng vang lên. 

Cô không dám nhìn thẳng, chỉ dám quay lại lén nhìn qua đám đông.

Tâm trạng Hạ Huyên có chút dao động.

Trương Tuyết kéo tay áo cô, chu môi: "Lục Tư Châu ở đằng kia kìa, mau qua đó đi."

Hạ Huyên vừa định đứng dậy, một cô gái bên cạnh đã đứng dậy trước. 

Cô gái đi đến trước mặt Lục Tư Châu, mọi người vỗ tay reo hò, đỏ mặt nói muốn hát tặng anh một bài.

Hạ Huyên nhớ ra, những người này hình như là cùng câu lạc bộ với Lục Tư Châu. 

Sắc mặt cô ảm đạm đi vài phần, ngón tay nắm chặt dây túi xách. 

Một ý nghĩ lóe lên trong đầu, cô muốn rời khỏi đây.

Vừa định hành động, điện thoại cô khẽ rung lên, có tin nhắn đến.

Hạ Huyên lấy điện thoại ra khỏi túi xách, cúi đầu nhìn, là Lục Tư Châu gửi cho cô.

L: [Muốn nghe hát không?]

Hạ Huyên chậm rãi rũ mi xuống, che đi ánh sáng trong mắt. 

Đồng thời cũng che đi cảm xúc kỳ lạ của mình. 

Lúc cô run rẩy gõ tin nhắn, lại có tin nhắn khác đến.

L: [Ánh trăng nói hộ lòng tôi.]

 

Bình Luận (0)
Comment