Yêu Thôi Đừng Cưới - Trà Trà Hảo Manh

Chương 53

Uống thuốc xong, Khương Phi tỉnh táo không ngờ.

Cô nằm một lúc thì nói tê chân, đòi Lục Bách Trình xoa bóp cho cô.

Lục Bách Trình đứng dậy giúp cô mát xa. Nhắc mới nhớ, đây là lần đầu tiên anh ngủ trong phòng của cô. Kể từ lần hai người không làm được lúc học Đại học, Khương Phi đã không cho anh vào phòng cô nữa.

Xoa bóp gần xong, Lục Bách Trình quay trở lại giường, một tay gối sau đầu, tay kia ôm lấy vai Khương Phi, nhẹ nhàng nói: "Thật ra hôm nay dì An cũng có với anh về chuyện của em."

"Mẹ nói gì vậy?"

"Chủ yếu vẫn là sợ em bị tổn thương." "Nhưng anh sẽ không tổn thương em." "Không có gì để chứng minh cả."

Nếu cô đã tuyên bố không kết hôn với An Mộng Như, An Mộng Như sẽ chỉ nghĩ rằng lời hứa là thứ dễ dàng bị phá vỡ nhất, hiện tại Lục Bách Trình còn yêu cô sâu đậm nhưng về sau, chờ đến khi Khương Phi không còn trẻ trung nữa thì liệu anh có cảm thấy nhàm chán không, có lập tức quay đầu đi tìm những cô gái trẻ tuổi khác không... Dù sao anh cũng có điều kiện tốt, trên danh nghĩa pháp luật vẫn còn độc thân, không cần chịu trách nhiệm nên có thể dứt áo ra đi một cách nhanh gọn. Đến lúc đó, nếu họ còn có con thì Khương Phi muốn khóc cũng không kịp - An Mộng Như dù thích Lục Bách Trình, nhưng trái tim của bà vẫn nghiêng về phía Khương Phi.

Khương Phi phiền lòng: "Có lẽ là còn có ý muốn dùng anh để tạo ra sự khác biệt lớn đây mà."

"..."

Lục Bách Trình bất đắc dĩ: "Có thể nói là như vậy."

Khương Phi bắt đầu suy nghĩ lung tung: "Nếu ly hôn, anh cho em tiền là đúng rồi. Nếu chỉ là chia tay thì anh cho em tiền sẽ thành làm từ thiện mất, bởi vì ngay cả khi anh không cho em một xu nào thì em cũng chẳng có gì để phản bác cả”.

Lục Bách Trình sắc mặt trầm xuống: "Sao em chỉ nghĩ đến chia ly vậy?" "Em chỉ đang làm phép loại suy."

"Tư tưởng bi quan."

"Ai có thể đảm bảo tương lai sẽ như thế nào chứ?"

Quai hàm Lục Bách Trình bạnh ra thật chặt, anh không nói gì. Một lúc lâu Khương Phi không nghe được câu trả lời nên mới ngẩng đầu lên thì lập tức phát hiện sắc mặt anh tái nhợt. Trong lòng cô đánh tiếng một cái, chợt nhớ ra rằng không thể đùa với anh được - mặc dù điều đó cũng chẳng vui chút nào.

Cô ngước mặt lên cười, đưa tay gãi gãi cằm anh: "Sao anh không chịu nổi trêu đùa thế hả?"

"Em đừng tiếp tục suy nghĩ về việc thử anh, một hai lần là được rồi, thêm nữa không thấy chán sao?"

Khương Phi chớp chớp mắt, sau đó đột nhiên vươn cổ hôn lên môi anh: "Đừng tức giận."

Đôi mắt Lục Bách Trình mờ đục như mực, dường như anh không hề bị lay động nhưng khi Khương Phi chuẩn bị rút lui thì anh lại dùng sức siết chặt eo cô lại, hôn sâu hơn.

Nói là hôn môi, nhưng thực chất gọi là gặm cắn thì đúng hơn.

Khương Phi hơi hơi đau, trong cổ họng phát ra tiếng kêu rầm rì kì quái.

Tuổi trẻ hôn không giỏi, Lục Bách Trình thường cắn vào miệng cô, khí thế hung hãn đến nỗi mỗi lần hôn mạnh đều khiến cô phát ra những âm thanh lạ thường như vậy.

Suy nghĩ của Lục Bách Trình trào dâng, anh không chỉ nhớ về quá khứ, mà còn nhớ rằng đây là phòng của Khương Phi.

Đây là nơi anh từng muốn vào mà không được, muốn làm nhưng cũng không thể làm.

Anh cau mày, nhanh chóng thò tay chui vào giữa hai đùi Khương Phi.

Trong phòng có máy sưởi, Khương Phi ăn mặc phong phanh, lớp quần ngủ mỏng manh bị ép dán vào đôi cánh hoa.

Lục Bách Trình dùng lòng bàn tay miêu tả hình dạng bên ngoài cánh hoa, sờ nhấn trên dưới, vừa xoa nắn lại vừa nhào nặn.

Khương Phi động tình, không nhịn được mà vặn vẹo, quay mặt sang một bên, đẩy đầu lưỡi ra công kích Lục Bách Trình nhưng anh cũng không ham chiến, nụ hôn nhanh chóng quanh quẩn trên cổ anh.

"Cho em, Lục Bách Trình, cho em..." "Em nhỏ giọng một chút."

Căn phòng này cách âm không rõ ràng, bên trong có thể nghe rõ âm thanh bên ngoài, nhưng bên ngoài chưa chắc đã không nghe được bên trong, lúc lớn lúc nhỏ, tốt hơn hết vẫn phải cẩn thận.

Lục Bách Trình chống trên người cô, nhìn cô cắn môi dưới, bộ dạng chịu đựng vô cùng đáng thương, nhanh chóng đút hai ngón tay vào nói: "Ăn cái này."

Khương Phi thuận thế mà làm, dùng đầu lưỡi quấn lấy ngón tay anh mút vòng tròn, cô híp nửa mắt lại, mà không biết rằng dáng vẻ quyến rũ lúc này của cô có sức hấp dẫn biết bao.

Lục Bách Trình nhìn đến nỗi cổ nổi lên gân xanh, nửa quỳ, một tay cởi quần làm lộ ra hoa huy*t thấp thoáng đã ướt đẫm nước của cô. Anh hướng mắt nhìn lên trên, Khương Phi đã sớm không kìm lòng nổi mà chơi đùa với nụ hoa mềm mai.

Đỉnh hoa nho nhỏ hồng hào, vì hành động của cô mà màu sắc trở nên thâm tím, cứng rắn hơn.

Hai mắt người đàn ông tối sầm, đem ngón tay cắm vào hoa huy*t mềm mại khuấy động, đút vào làm cho cô chảy nước rồi lại rút ra, nhưng cũng chỉ trong nháy mắt côn th*t đã được đẩy vào, Khương Phi bị đâm vào vừa khó nhịn lại vừa thỏa mãn, trực tiếp rên rỉ lên thành tiếng.

Lúc này giọng của cô mềm mại không hề giống như mọi khi, Lục Bách Trình nghe thấy tiếng thở dốc tinh tế của cô, tiến vào càng lúc càng sâu.

Làm ở chỗ này kích thích lạ thường. Họ không chỉ hoàn thành giấc mộng năm nào, mà còn có thêm cảm giác cấm kỵ không thể nói rõ thành lời.

Hoa huy*t bị tưới nước đến nỗi no đủ đẫy đà, tựa như thứ mật đặc quánh bao vây lấy côn th*t. Lục Bách Trình không đeo bao cao su, hiếm có khi thịt chạm vào thịt, mỗi lần cọ xát đều sẽ phát ra tiếng phụt phụt.

Khương Phi bị đánh bại giữa chừng, hai mắt cô đỏ hoe, cả người run lên.

Song Lục Bách Trình vẫn chưa có ý định bắn tinh, vì vậy anh lật ngược cô lại, tiếp tục ra vào hết lần này đến lần khác.

Khoái cảm trong cơ thể đến quá nhanh, Khương Phi sợ hãi hét lên một tiếng, gắt gao cắn chặt góc gối, đến cuối cùng cô cuộn tròn người lại, tựa như đang có vô số con kiến đang bò trên xương tủy.

Lục Bách Trình không đành lòng, anh ôm bả vai để cô đối mặt với mình, sau đó nhìn cô chăm chú, động tác lên xuống phía dưới không ngừng lại nhưng dịu dàng hơn rất nhiều.

"Anh nhanh lên..." Khương Phi mang theo tiếng khóc nức nở. "Làm thêm chút nữa."

Không biết đã qua bao lâu, Khương Phi lại sắp tới, hai mắt cô trống rỗng, vô lực đẩy bụng dưới về phía Lục Bách Trình, lỗ chân lông toàn thân dần nóng lên, giọng nói không tự chủ được mà càng ngày càng to hơn.

Lục Bách Trình kịp thời che nửa khuôn mặt cô lại, anh nhìn sâu vào mắt cô, khẩn thiết dùng tốc độ nhanh nhất chạy nước rút, ngoài miệng dường như đang an ủi cô, nói: "Sẽ đến nhanh thôi."

"..."

Khương Phi chỉ cảm thấy đêm nay anh phấn chấn lạ thường, sau khi kết thúc mơ mơ màng màng hỏi: "Có phải anh lén lút uống thuốc không?"

Lục Bách Trình nhéo mông cô, cố ý đáp trả: "Yên tâm, không uống cũng có thể làm em đến khi thỏa mãn thì thôi."
Bình Luận (0)
Comment