Yêu Thôi Đừng Cưới - Trà Trà Hảo Manh

Chương 54

Đầu năm Lục Bách Trình có chút bận rộn, khi anh không ở Cừ Dương, Khương Phi trở về sống ở đường Ngô Đồng.

Đêm đầu tiên về sống ở đây, buổi tối cô mơ một giấc giấc mơ, mơ thấy mình trèo lên một tòa nhà cao tầng, sân thượng tòa nhà đó gió lớn dữ dội làm cô loạng choạng sắp ngã, vì không đứng vững được nên cô giẫm phải khoảng trống, đầu cô rơi xuống trước, tiếp theo là đến cơ thể cô.

Sau đó cô lập tức tỉnh dậy. Trời còn chưa sáng.

Khương Phi rót cho mình một ly nước, uống xong thì đã không ngủ được nữa, lấy điện thoại ra xem mới phát hiện Chung Uẩn đã gọi cho cô hai lần, gọi lúc một giờ sáng, khi đó cô đã ngủ rồi.

Từ khi Chung Uẩn sinh con, Khương Phi và cô ấy đã không gặp nhau một khoảng thời gian rồi. Thật ra là cô đã tặng quà khi đứa bé vừa tròn đầy tháng, sau đó thì liên lạc giữa hai người cũng chỉ giới hạn qua điện thoại, vì họ đều có công việc bận rộn của riêng mình.

Vừa qua năm mới, Khương Phi không nghĩ nhiều, hơn nữa lúc này chắc là Chung Uẩn không còn thức nữa nên cô cũng không quá xem trọng hai cuộc gọi nhỡ này. Chờ thêm vài giờ sau, Chung Uẩn hai mắt đỏ hoe tìm tới cửa, Khương Phi mới biết đã xảy ra chuyện.

La Dương ngoại tình.

Khương Phi cau mày khi nghe Chung Uẩn nghẹn ngào nói về chuyện này. Mấy tháng nay hai vợ chồng đều bận rộn chuyện của đứa bé, họ không nói chuyện với nhau nhiều như trước nữa, lần trước bởi vì đứa bé bị sốt mà mẹ chồng đổ lỗi cho Chung Uẩn không chăm sóc con tốt, suốt ngày châm chọc mỉa mai, còn sử dụng phương thuốc xưa mà không biết bà ta đã nghe được từ đâu khiến đứa bé nổi mẩn đỏ khắp người, cả nhà phải liên tục ở trong bệnh viện nhiều ngày...

Những chuyện như vậy tích lũy dần theo thời gian, mâu thuẫn nhiều không kể xiết. Chung Uẩn biết mối quan hệ giữa mẹ chồng và con dâu là một vấn đề nan giải, cũng không muốn La Dương bị kẹp vào giữa, sau khi nói chuyện với La Dương nhiều lần cũng không thay đổi được gì mà còn làm cho La Dương cáu kỉnh, nóng nảy mà nói: "Mẹ của anh đến chăm con của chúng ta đã không dễ dàng, em đòi hỏi nhiều như vậy làm gì, có thể nhịn một chút được không?" Kể từ sau lúc đó, Chung Uẩn dần dần trở nên chết lặng, nếu không phải lần này phát hiện La Dương vắng mặt trong một chuyến công tác, sau khi điều tra mới biết anh ta đang ra ngoài mèo mả gà đồng, thì có lẽ Chung Uẩn đã không đến tìm Khương Phi để kể khổ.

"Lúc mình đi làm có người trong văn phòng trêu chọc nói, đàn ông đi nơi khác công tác, công việc bận bịu như vậy thì làm gì có thời gian ngắm cảnh, đi chơi gái một lần là có thể cảm nhận được một chút phong tục tập quán của địa phương rồi, nói xong hắn ta còn cười kể nơi nào là nước tốt, dưỡng cho da dẻ phụ nữ mềm mại… Lúc ấy mình nghe xong chỉ cảm thấy ghê tởm, về nhà nói chuyện với La Dương, anh ta lập tức thề thốt rằng anh tuyệt đối sẽ không bao giờ làm chuyện này. Khi đó mình làm sao có thể nghĩ đến ngày hôm nay, còn cười nhạo anh ta nếu những lời này mà bị giám đốc bộ phận của chúng mình nghe thấy, kiểu gì anh ta cũng phải bị chế nhạo một trận... "

Khương Phi hoàn toàn cự tuyệt chuyện kết hôn, Chung Uẩn quá hiểu cô, sau khi kết hôn, trong tiềm thức cô ấy chỉ nói với cô những điều tốt đẹp, nhiều nhất cũng chỉ phàn nàn vài câu mẹ chồng không thích nghe ý kiến của mình, cô ấy chưa bao giờ đề cập đến sự lực bất tòng tâm của La Dương.

Trước khi kết hôn, Khương Phi đã dặn cô ấy không được sống chung với mẹ chồng sau khi kết hôn. Cô ấy nghe theo, nhưng sau khi sinh con xong, mẹ chồng lấy lý do lãng phí tiền bạc mà bác bỏ ý kiến muốn thuê vú em chuyên nghiệp của cô, trực tiếp đến để giúp trông con, xuất phát điểm là ý tốt, La Dương không có ý kiến thì làm sao cô có thể nói gì?

"Mẹ chồng mình đúng là tốt với đứa trẻ, không có gì để nói, nhưng phương thức biểu đạt thật vô lý, bà luôn cảm thấy mình còn trẻ không biết gì nên sẽ làm hại con mình hay sao đó… Mình vốn định cái gì có thể nhịn được thì đều nhịn xuống, qua khoảng thời gian này rồi sẽ tốt thôi, kết quả là lại xuất hiện chuyện này của La Dương, Phi Phi cậu nói xem sao anh ta có thể ghê tởm như vậy mà chạy đi thuê gái được? Thảo nào đều nói đàn ông là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới, còn không thấy dơ bẩn mà..."

Khương Phi mở miệng, nhưng cô cũng không có gì để nói. Bây giờ Chung Uẩn không được bình tĩnh.

Cô không phải là con giun trong bụng Chung Uẩn, chỉ có thể từ lời nói của Chung Uẩn có ấn tượng về La Dương là người đàn ông cao to, trung thực, nội liễm và thẳng thắn. Tuy nhiên, người như vậy đã lợi dụng việc đi công tác để chơi gái. Là người đứng ngoài cuộc, thật ra cô có thể dứt khoát nói rằng nếu không thể chịu đựng được nữa thì ly hôn đi, nhưng Chung Uẩn không phải là cô, còn có một đứa con mới chào đời đứng giữa Chung Uẩn và La Dương, điều này quả thực đã rắc rối lại càng rắc rối hơn.

"Anh ta có biết cậu đã biết chuyện này chưa?" Chung Uẩn khịt mũi, "Không biết."

"Vậy giờ cậu qua đây rồi ai trông đứa bé?"

"Mình đưa thằng bé về nhà, mẹ mình đang trông. Cuối tuần nào cũng sắp xếp như vậy, mẹ chồng mình không nhận ra có gì không ổn cả". Chung Uẩn càng nói càng khổ sở, "Mẹ của mình thất bại quá nhiều rồi, mình thậm chí còn không dám khóc trước mặt họ, mình sợ nghe những lời khuyên mình nên nhường nhịn, như vậy chỉ khiến mình suy sụp hơn thôi. "

Câu nói gì mà nhịn một chút sóng yên biển lặng, toàn là lúc đứng nói chuyện không đau lưng.*

*Nguyên văn là: 站着说话不腰疼, ý chỉ lời nói ra nhưng không để ý đến cảm nhận, hoàn cảnh của người khác.

Khương Phi không bảo cô ấy nhịn, cũng không mắng cùng cô ấy, trong trường hợp này chỉ có cô ấy mới biết mình phải lựa chọn như thế nào.

Cô tìm đồ dùng tắm rửa cho Chung Uẩn, "Tối nay cậu cứ ngủ lại chỗ này của mình đi, có vấn đề gì không?"

Chung Uẩn gật đầu, "Mình nói với mẹ mình muốn tới tìm cậu, lúc trước mang bộ dạng này trở về nhà đã bị nghi ngờ rồi..."

Thực ra nói đến đây, Khương Phi đã biết sự lựa chọn của Chung Uẩn.

Nhưng cô không nói gì. Sau khi trấn an Chung Uẩn chìm vào giấc ngủ, cổ họng cô hơi đắng, nên vào bếp pha cho mình một ly trà mật ong, lúc uống thì dựa vào cửa tủ lạnh với vẻ mặt đờ đẫn, đột nhiên muốn nghe thấy giọng nói của Lục Bách Trình.

Cô không phủ nhận rằng trải qua chuyện vừa rồi của Chung Uẩn, trong lòng cô có cảm giác vớ vẩn như một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ. Cô biết rằng mình không nên đưa chính mình thay vào câu chuyện đó, những trường hợp giống như của Chung Uẩn đã được cô xử lý, nếu đếm thì không thể đếm hết được.

Điều khiến cô thực sự cảm thấy buồn, là Chung Uẩn quyết định giả vờ như không biết chuyện này.

Bứt dây động rừng, đó là tình trạng hiện tại của Chung Uẩn. Không khó để Khương Phi có thể hình dung ra được áp lực mà Chung Uẩn sẽ phải đối mặt sau khi đệ đơn ly hôn, nhất là khi cô vẫn đang chờ việc ở nhà.

Uống hết nửa ly nước, Khương Phi cảm thấy cổ họng ngọt quá, cô đi vào phòng ngủ tìm điện thoại rồi đi ra ban công gọi điện cho Lục Bách Trình.

Hôm nay Chung Uẩn đến sớm, từ ban ngày đến tối muộn Khương Phi đều ở bên cô ấy, cô thậm chí còn không thể trả lời cuộc gọi vào buổi chiều của Lục Bách Trình.

Mới chín giờ tối, nhìn từ ban công, cái lạnh mùa đông bao trùm cả thành phố, đường Ngô Đồng không yên tĩnh bằng Biệt thự Nghi Sơn, khu nhà đối diện là một công viên rộng lớn, đèn đường cùng với cây cối, có không ít người đi tản bộ.

Phải mất một lúc lâu, Lục Bách Trình ở đầu bên kia mới kết nối được. "Lục Bách Trình..."

"Chị Phi Phi."

Khương Phi còn chưa kịp nói gì thì đã bị giọng nữ đối diện cắt ngang.

Nói đến cùng thì cô và Thư Thanh cũng không quen biết, cùng lắm là gặp nhau vào tối đó. Nhưng thật tuyệt vời, lần đầu tiên gặp lại, cô đã nghe ra giọng nói của cô ta.
Bình Luận (0)
Comment