Khi gặp Thư Thanh ở Lâm Thành, Lục Bách Trình cũng có chút kinh ngạc, nhưng cuộc họp vẫn còn tiếp tục nên anh không biểu hiện ra ngoài, chỉ gật đầu xem như là chào hỏi.
Sau cuộc họp, Thư Thanh ngăn Lục Bách Trình lại: "Anh không ngờ em sẽ đến đúng không?"
Lục Bách Trình nhìn cô ta.
Cô ta dường như không nhìn thấy sự dò hỏi trong mắt anh, đùa dai cười nói: "Ba em bắt em phải học hỏi từ anh."
"Tôi cũng không giúp được gì cho cô."
"Không, em ngồi xuống, lắng nghe một chút cũng học hỏi được rất nhiều rồi."
Lục Bách Trình dứt khoát không nói gì.
Cha của Thư Thanh và Vạn Hi là bạn tốt của nhau, chính vì điều này mà cách đây vài năm Lục Bách Trình và Thư Thanh đã gặp nhau ở Nga.
Tính tình Thư Thanh hướng ngoại, lúc đó Lục Bách Trình kiệm lời lãnh đạm cô ta cũng không bận tâm, biết anh đi mua quà, cô ta còn chủ động nói rằng mình đã đến Nga một lần, có thể làm người hướng dẫn cho anh. Lục Bách Trình không từ chối. Khi mua mô hình kiến trúc, Thư Thanh cười tủm tỉm hỏi anh định tặng nó cho ai. Không hiểu vì sao, anh chỉ cảm thấy nụ cười của cô ta thật chướng mắt, bất giác lại nghĩ đến Khương Phi, cô rất ít khi cười như thế - rõ ràng là muốn thử nhưng lại giả vờ như không hề để ý. Vì vậy anh trả lời một cách thản nhiên, chỉ nói rằng tặng cho một người bạn.
"Ôi, anh chỉ mua cho một người thôi à? Anh có muốn chọn thêm không."
“Không". Có lẽ là cảm thấy kỹ thuật thăm dò qua lời nói của cô ta quá sứt sẹo, Lục Bách Trình cười nói: "Mua cho một mình cô ấy là được, nhiều người cô ấy sẽ không vui."
Thư Thanh nhìn đến sửng sốt, một hồi lâu sau mới hỏi: "Là con gái phải không?"
Lục Bách Trình không đi vòng vo nữa, gật đầu: "Cô ấy tên là Phi Phi."
Trong chuyến đi đó, hai người thực sự không có nhiều thời gian ở cùng với nhau, sau khi về nước Lục Bách Trình đã cắt đứt liên lạc với Thư Thanh.
Thư Thanh về nước trùng hợp là lúc Lục Bách Trình và Khương Phi chia tay, cô ta cái hay không nói lại nói cái dở, nói với anh rằng đã suy nghĩ về chuyện này trong rất nhiều năm, có thể giới thiệu Phi Phi cho cô ta biết được không.
Cô ta cho rằng Khương Phi tên là Phi Phi.
Lục Bách Trình nghĩ rằng nếu có gương soi, anh nhất định có thể nhìn thấy nét mặt tái mét khó coi của mình trong đó.
Nếu không một giây sau khi vừa dứt câu, Thư Thanh sẽ không hồi hộp hỏi tiếp: "Em nói sai điều gì rồi sao?"
Lục Bách Trình không gật đầu cũng không lắc đầu. Sau chia tay, anh không đi tìm Khương Phi nhưng anh biết rất nhiều về chuyện của cô - bao gồm cả việc đi đến Tây Hải sau này, đó không phải là một sự trùng hợp ngẫu nhiên.
Cừ Dương không lớn không nhỏ, anh có thể lựa chọn tránh né liên tục để hai người bỏ lỡ, nhưng đồng thời cũng có thể vì làm lành mà tạo ra vô số lần gặp gỡ ngẫu nhiên.
Buổi tối, Thư Thanh lại tới tìm Lục Bách Trình một lần nữa để hỏi anh một số chuyện công việc. Trong chuyến đi này hai người ở cùng một khách sạn, khoảng cách cũng gần nhau, người tầng trên, người tầng dưới. Lúc đó Lục Bách Trình đang chuẩn bị đến nhà hàng để giải quyết bữa tối với Trương
Duệ, anh liếc mắt nhìn Trương Duệ, Trương Duệ hiểu ý nên lịch sự mời cô ta đi trước, cô ta giả vờ như không nghe thấy lời từ chối, mỉm cười gật đầu nói: "Được."
Trương Duệ: "..."
Vì sự hiện diện của Trương Duệ, Thư Thanh không thể nói chuyện với Lục Bách Trình. Tất nhiên, cô ta không hỏi nhiều về vấn đề công việc. Tại bàn ăn chủ yếu là Trương Duệ nói chuyện, Lục Bách Trình lắng nghe. Tướng ăn của anh nhã nhặn, trông rất yên tĩnh, phản ứng lớn nhất cũng chỉ là ngước mắt lên nhìn Trương Duệ để ra hiệu cho anh ấy tiếp tục nói.
Họ đến muộn, ngồi ở vị trí hẻo lánh, dưới ngọn đèn lồng nhỏ treo phía trên dễ dàng khiến cho các đường nét trên khuôn mặt người ta trở nên nhợt nhạt và thô to hơn. Nhưng Lục Bách Trình không gặp rắc rối như vậy. Sống mũi anh cao thẳng, đường nét thanh thoát, mặt mày thâm thúy, khi rũ mắt xuống có thể nhìn thấy hàng mi dài rậm... không chỉ ưa nhìn mà còn gây ấn tượng cho người khác ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Chẳng hạn như Thư Thanh.
Mặc dù Vạn Hi nghĩ đến thể diện của con gái nhà người ta nên không nói rõ, nhưng dựa vào thái độ mai mối thay đổi đột ngột của bà, Thư Thanh cũng có thể đoán được tỷ lệ cược.
Lục Bách Trình thích Khương Phi.
Không cần biết khi nào họ ở bên nhau, Thư Thanh biết rằng khi cô ta và Lục Bách Trình gặp nhau, hoặc thậm chí là sớm hơn thì Lục Bách Trình đã thích Khương Phi rồi.
Về mặt này, giác quan thứ sáu của cô ta luôn rất chính xác.
Chưa nói đến việc cô ta mang tâm tư như thế nào, cô ta chỉ biết rằng khi mình đi theo Lục Bách Trình đến chỗ này, tất cả các quy tắc mà ban đầu cô ta luôn tuân theo đều đã bị phá vỡ.
Một bữa tối muộn, gần chín giờ tối mới kết thúc. Trương Duệ đi lấy xe, Lục Bách Trình vào nhà vệ sinh, Thư Thanh vẫn ngồi đợi ở bàn thì nghe thấy điện thoại reo, tìm kiếm một hồi mới thấy tiếng kêu phát ra từ trong túi áo khoác đang treo trên ghế của Lục Bách Trình.
Đối với Lục Bách Trình, điện thoại di động chỉ là một phương tiện liên lạc, anh không có việc riêng tư gì cần phải che giấu nên dĩ nhiên sẽ không cầm kè kè trong tay 24 giờ.
Tim Thư Thanh đập nhanh hơn.
Ma xui quỷ khiến, cô ta lấy điện thoại di động trong túi ra. Cuộc gọi đến hiển thị tên người gọi là Phi Phi.
Kết quả là rõ ràng cô ta đã nhận cuộc gọi.
*
Khi Khương Phi nghe được xưng hô "Chị Phi Phi", phản ứng đầu tiên của cô là Thư Thanh thực sự gọi cô là chị sao?
Dưới tay cô đổ một chút mồ hôi nên hơi trơn, hỏi: "Lục Bách Trình đâu?" "Anh ấy đi vệ sinh."
Toilet… suy nghĩ của Khương xoay chuyển, đây hẳn là đang cùng nhau ăn cơm. Cô hiểu Lục Bách Trình, anh không giống như cô không thể sống thiếu điện thoại di động, điện thoại của anh trống rỗng, ngay cả phần mềm mua sắm cũng không có, nói trắng ra là cho anh một chiếc điện thoại cục gạch chỉ có thể gọi điện và nhắn tin thì anh cũng hài lòng, có thể dùng rất thuận tay nữa kìa. Chỉ là tình cờ mà Thư Thanh có thể trả lời điện thoại của anh. Nhưng đã là giờ này rồi, ăn cơm gì mà ăn lâu như vậy?
"Hiện tại hai người đang ở cùng nhau?" "Vâng, em đến đây để học hỏi."
Lý trí mách bảo Khương Phi không cần suy nghĩ nhiều, nhưng lời nói hào phóng và ngữ điệu nhẹ nhàng khó nhận ra của Thư Thanh thực sự khiến cô không thoải mái.
Cô lạnh lùng nói: "Ồ, vậy nên hai người bận rộn đến bây giờ sao."
Thư Thanh mỉm cười, ngầm thừa nhận: "Chị Phi Phi có chuyện gì gấp sao? Để em chuyển lời giúp, nếu không thì lát nữa em sẽ nhắn anh Tiểu Trình gọi lại cho chị nhé?"
"..."
Khương Phi thờ ơ nói: "Không cần." "Điện thoại di động của tôi?"
Khi giọng nói vang lên, lòng bàn tay cô ta trống rỗng. Đầu ngón tay dính nước cọ qua vành tai, Thư Thanh lạnh đến nỗi rùng mình một cái, giống như bị hù dọa, liếc mắt nhìn cuộc gọi đã kết thúc xong mới nói: "Anh làm em giật cả mình."
Lục Bách Trình không nói gì, cau mày mở điện thoại lên. "Tại sao lại nghe điện thoại của tôi."
Anh cũng không ngẩng đầu lên, tiếp tục gọi lại cho Khương Phi.
"Đổ chuông lâu quá, em sợ là có chuyện gấp, cho nên..."
Thư Thanh còn chưa nói xong đã thấy Lục Bách Trình càng ngày càng nhíu chặt mày lại, nhanh chóng đặt điện thoại xuống rồi lại tiếp tục bấm số.
Lúc này âm báo vẫn còn đang ở trong cuộc gọi.
“Thư Thanh.” Lục Bách Trình hít một hơi thật sâu, như đang kìm nén tức giận, một lúc sau mới đặt điện thoại xuống rồi nói: “Tôi biết cô đang nghĩ gì. Tôi chỉ có thể nói rằng câu trả lời trước đây của tôi là gì thì hiện tại vẫn y như cũ không hề thay đổi, tôi cũng khuyên cô đừng lãng phí công sức của mình nữa, tiết mục ấu trĩ này không đau không ngứa, cơ bản là chẳng hề thích hợp đối với tôi và Khương Phi, cô rõ chưa? "
Vẻ mặt anh lạnh lùng hơn bao giờ hết, sắc mặt Thư Thanh tái nhợt, đôi mắt hơi ươn ướt trông rất đáng thương.
Cô ta ngập ngừng nói: "Em không có..."
Lục Bách Trình làm ngơ, chỉ lạnh giọng ngắt lời: "Cô tốt nhất không nên có."
Anh kéo áo khoác, rời đi ngay lập tức.