Hồi nhỏ lúc Khương Phi cãi nhau với An Mộng Như thì xoay đầu chạy đi tìm Lục Bách Trình làm chỗ trốn, hiện tại họ cãi nhau
, cô chỉ có thể ra khỏi nhà lúc nửa đêm, ngồi trong gió lạnh chờ bắt xe trở về đường Ngô Đồng.
Giờ phút này cô chợt nhận ra có một căn phòng của riêng mình thật tiện lợi. Lần đầu tiên cô cảm nhận được cảm giác sống một mình tự do là ở phòng trọ nhỏ mà Lục Bách Trình ở năm cấp ba, không gian tuy không lớn lắm nhưng chất chứa không biết bao nhiêu bí mật của cô, như là giày cao gót nè, quần đùi siêu ngắn nè, lúc ấy những đồ đạc đó An Mộng Như không cho cô mặc.
Đương nhiên là Lục Bách Trình cũng không thích cô mặc, nhưng anh không phải là An Mộng Như, cô cũng không sợ anh mà thường xuyên xun xoe ôm lấy anh mà nũng nịu, lúc ấy sắc mặt của anh sẽ tốt hơn nhiều.
Ban đêm đón xe cũng không khá hơn ban ngày là mấy, khu vực bên này nổi tiếng là có nhiều quán bar, hoạt động về đêm khá phong phú, đến gần sáng thì nhu cầu bắt xe càng tăng. Khương Phi ngồi ở bên đường đón gió gần 20 phút mới bắt được xe. Sau khi bước lên xe thì tài xế nhìn cô rồi hỏi cô đi về đâu. Cô vừa định nói đường Ngô Đồng, nhưng không hiểu sao lời ra khỏi miệng lại là trường cấp ba thành phố Cừ Dương.
Phòng trọ năm xưa vẫn còn đó, chỉ là đã cũ đi nhiều, sân bóng rổ ở dưới lầu ngược lại đã bị dỡ bỏ để sửa thành công viên nhỏ hóng mát. Khương Phi dừng lại ở hành lang, dùng hết sức nhìn lên thấy tất cả không phải chỉ một màu đen, có một vài ánh đèn le lói, có lẽ là học sinh thức khuya học bài.
Đêm lạnh đến kì lạ, lại không vào trong được. Cô cũng không biết mình đến nơi này để làm gì.
Sau khi đứng đó một lúc thì Khương Phi quay về, lấy điện thoại di động từ trong túi ra, lưỡng lự một chút rồi gọi cho Lục Bách Trình.
Cô cho rằng phải chờ một lúc lâu anh mới bắt, vì Lục Bách Trình chính là điển hình của kiểu người bắt điện thoại rất lâu nhưng ngắt lại rất mau. Tuy nhiên lần này anh lại bắt rất nhanh, giống như là đang chờ điện thoại của cô vậy, nhanh đến mức cô còn chưa kịp lựa lời để nói, sau khi kết nối được thì cũng chỉ có sự im lặng.
“... Anh còn nghĩ rằng phải mấy ngày sau em mới liên lạc với anh đấy.” Lục Bách Trình mở lời trước.
Khương Phi khép lại vạt áo khoác, ngồi xổm xuống dưới một cây đèn đường, “Anh tới nơi rồi sao?”
“Ừ.”
“Ở đó có lạnh không?”
“Hơi khô, nhưng ấm áp hơn ở Cừ Dương.” “...”
Khương Phi lại không nói gì, kéo kéo đuôi tóc từ trong khăn quàng ra, hơi lạnh tràn vào khiến cô lạnh buốt, bây giờ mới cảm thấy mặt hơi đau.
An Mộng Như ra tay hơi nặng.
Mặc dù khi Khương Phi còn nhỏ An Mộng Như cũng chưa hề nương tay, mạnh tay nhất là khi cô nói chuyện tán gẫu cùng với người máy, bị lừa mất mấy trăm đồng tiền điện thoại. Vạn Hi cảm thấy cũng chỉ là chuyện nhỏ không ngại gì, nhưng mà An Mộng Như lại cảm thấy thật là mất mặt, xin lỗi xong lúc về nhà vẫn chưa chịu tha cho Khương Phi.
Vậy nên cái tát này Khương Phi đã quen rồi.
Hơn nữa cô đã nghe được giọng của Lục Bách Trình nên cô cũng không cảm thấy tủi thân nữa. Phản ứng của An Mộng Như đúng như những gì cô dự đoán. Trước kia cô cho rằng cô thật giống An Mộng Như, tính tình ngang ngạnh, lúc tranh cãi thì không ai khuyên ngăn được. Trước kia vì cô con nhỏ nên chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời. Bây giờ cô đã tự lập, sau này có cãi nhau với An Mộng Như thì tệ lắm cũng chỉ là không được về nhà mà thôi.
Có lẽ là sau khi nghe được giọng nói của Lục Bách Trình, tường thành mới được dựng lên trong lòng cô không kịp đề phòng bất ngờ sụp đổ.
“Em đang ở bên ngoài?” Lục Bách Trình nghe được tiếng gió rít.
Khương Phi thở ra một hơi dài nhẹ nhõm, cố gắng lấy lại bình tĩnh sau cảm xúc chua chát kia, nói: “Hôm nay em vừa mới nói chuyện với mẹ. Bà đã biết.”
Lục Bách Trình nghe xong thì hoảng sợ, nhưng mà anh trước giờ chưa từng phản ứng quá gay gắt, chỉ gấp gáp hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Khương Phi chật một tiếng, rồi tóm tắt những gì An Mộng Như đã nói với cô, lạnh nhạt bình tĩnh kể lại, sau đó cười nói: “Có thể sẽ liên lụy tới anh, sau này có lẽ anh không thể tùy tiện về nhà cùng với em được nữa.”
Bây giờ chắc chắn An Mộng Như nghĩ rằng bọn họ là đồng lõa. Dù sao thì Lục Bách Trình cũng không thể đứng bên cạnh làm ngơ, đương nhiên là tự nguyện cùng chịu hoạn nạn với Khương Phi. Khương Phi và An Mộng Như tuy nhìn qua quan niệm không giống nhau, nhưng mà về nguyên nhân thì đại khái tương tự nhau.
Cô nói như vậy nghĩa là cô đã xuống nước rồi. Làm sao mà Lục Bách Trình lại nghe không hiểu được, anh lặng lẽ hỏi, “Bây giờ em đang ở đâu?”
Khương Phi không trả lời, cô lên tiếng gần như cùng lúc với câu hỏi của anh: “Em muốn gặp anh.”
Lục Bách Trình hiếm khi ngạc nhiên: “Bây giờ?”
Khương Phi ngầm thừa nhận, lúc cô ở trên xe taxi cô đã xem vé máy bay, chuyến sớm nhất cũng phải đợi tới sáng mai. Cô không đợi được nên đành xem vé tàu hỏa, không ngờ lại có chuyến, tới nơi thì trời cũng vừa sáng.
Dù sao thì đêm nay cô cũng chẳng ngủ được.
Cô hỏi anh: “Anh vẫn ở khách sạn trước kia phải không?”
Trong chốc lát, bên phía Lục Bách Trình chỉ còn lại tiếng hít thở. “Không phải ở đó.” Anh nói.
Khương Phi rất dễ đoán. Nói cách khác thì Lục Bách Trình cũng đủ hiểu cô. Có thể trong lúc hai người cãi nhau, anh vẫn chưa kịp phản ứng, nhưng đã tám tiếng trôi qua, anh cũng đã hiểu rõ ý của Khương Phi.
Tối hôm qua ngủ có ngon không à? Anh đơn giản là không hề ngủ.
Khương Phi nói cô suy nghĩ cả đêm, anh làm sao lại không biết cảm giác đó? Lúc trên đường đi ra sân bay dưới chân anh đều là tàn thuốc, Trương Duệ thấy anh như vậy thì trở nên dè dặt suốt cả chuyến đi, ngay cả việc căn dặn anh sớm quay về cũng không dám nói ra.
Anh rất ghét cảm giác không thể nắm bắt được tình hình, nhất là không có tin tức gì của Khương Phi.
“Đổi khách sạn khác rồi.”
“Vậy anh nhắn địa chỉ qua cho em đi.” Giọng Khương Phi nhỏ nhẹ. “Khi nào đến? Anh đi đón em.”
“Đừng, sáng mai em mới đến, anh đừng chờ em.” Nhưng Lục Bách Trình vẫn chờ.
Trên đường trở về anh mệt mỏi vô cùng, ngủ say hơn một tiếng đồng hồ mới đủ để anh từ từ sắp xếp lại chuyện của anh và Khương Phi.
Cảm giác như bị oan ức.
Có rất ít người hoặc đồ vật mà anh nhất định phải có được, Khương Phi là người duy nhất.
Từ nhỏ cho tới lớn.
Lúc yêu một người, tình cảm sẽ bộc lộ từ ánh mắt ra ngoài.
Anh thường xuyên bị ánh mắt si mê nhìn mình của Khương Phi dụ dỗ cho ngây ngẩn ra, cho nên mỗi lần những sợ hãi trong lòng trỗi dậy cũng sẽ bị trấn áp.
Anh không muốn mất cô.
Thời gian hai người ở cạnh nhau quá lâu, cho dù thế nào đi nữa cũng không thể hoàn toàn chia tay.
Mắt nhìn thấy ánh nắng ban mai ngoài cửa sổ hé lên, Lục Bách Trình như nhìn thấy mặt khác của chính mình. Không có biểu cảm gì nhiều nhưng có thể nói là anh đang rất vui vẻ.
Bởi vì trước đây đều là do anh chủ động bước tới trước quá nhiều, cho tới bây giờ cô mới bắt đầu tiến lại khiến cho anh cảm thấy thật sự hồ hởi.
Cô đã chịu nói rõ với An Mộng Như rồi lại đến tìm anh đã là một sự tiến bộ rất lớn.
Đang suy nghĩ thì tiếng chuông cửa vang lên khiến cho tim Lục Bách Trình giật thót.
Anh nhanh chóng xoay người bước ra, vừa mới mở cửa lập tức nhìn thấy Khương Phi cả người phong trần, tóc dài xõa ra sau vai, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt đến tội nghiệp, đôi mắt yếu ớt xuất hiện quầng thâm thật sâu, ẩn chứa vẻ mệt mỏi tiều tụy.
Hai người nhìn nhau không nhúc nhích một lúc lâu.
Cuối cùng là cô cất lời đánh tan sự im lặng, “Em muốn đi tắm rửa trước -” “Không cần đâu.”
Lục Bách Trình ôm cô thật chặt kéo cô vào phòng, lúc cửa vừa khép lại, anh cảm nhận được sự giãy giụa của cô, anh dừng lại, hơi thở không ổn định: “Sao vậy?”
Khương Phi nhíu mày, có hơi ngại ngùng, “Trên người em còn ám mùi xe, hôi lắm…”
Tuy nhiên anh lại đỡ gáy cô hôn lên một cái.
“Không sao, cởi ra rồi sẽ không hôi nữa.”