Yêu Thôi Đừng Cưới - Trà Trà Hảo Manh

Chương 60

Khương Phi cảm thấy bây giờ cô nhất định là xấu chết đi được. Cô thức cả đêm, trên đường đi mua vé giường cứng, bên cạnh là một anh trai ngáy to như sấm, ồn ào khiến cô đừng nói đến chuyện ngủ, đến suy nghĩ một chút cũng không tập trung được. Nhưng mà hình như Lục Bách Trình không nhận ra. Mà cho dù có nhận ra thì anh cũng không chê.

Sắc trời bên ngoài vẫn còn bị sương mù dày đặc của mùa đông che phủ một phần, ánh nắng yếu ớt chiếu vào căn phòng, không ánh đèn nhưng vẫn đủ để cho hai người nhìn rõ gương mặt của đối phương.

Từ lúc bước vào cho tới khi lên giường, Khương Phi vẫn nhìn Lục Bách Trình chằm chằm, ngoại trừ đoạn đối thoại ngắn ngủi lúc đóng cửa lại ra, thì sau đó gần như là mất tiếng, chỉ nhìn thấy nhau, một câu cũng không nói, trong phòng chỉ còn lại âm thanh ma sát cởi áo quần.

Sau khi Lục Bách Trình lại không cởi được áo lót của cô, Khương Phi lập tức với tay ra sau kéo một cái, khoá áo lập tức mở ra. Tuy nhiên cô lại không để anh tiếp tục mà lại nói: “Anh kéo rèm cửa lên đi.”

Lục Bách Trình im lặng, liếc qua bầu ngực của cô rồi xuống giường kéo rèm cửa sổ, trước khi kéo lên anh quay đầu lại, nhìn thấy cô đang quay lưng lại với anh cởi quần ra, sống lưng mảnh mai hoà với ánh nắng ban mai trong trẻo nhìn trông thật yếu ớt.

Anh lập tức giữ cho ánh ban mai chiếu vào, bước lên giường, ôm lấy cô từ đằng sau, cánh tay choàng qua hai bầu sữa mềm mại, khuôn mặt ép vào bên tai cô hôn lấy.

“Lúc trên đường tới đây em suy nghĩ gì vậy?”

Cổ Khương Phi bị anh hôn tới ngứa ngáy, cô ngoảnh đầu lại, mắt hơi híp lại nói: “Suy nghĩ tại sao tàu hỏa lại có thể chạy chậm tới mức đấy.”

Lục Bách Trình dường như cười thành tiếng, anh dễ dàng nhấc eo cô, để cô ngồi xoay lưng về phía mình.

Cho dù là cách một lớp áo choàng tắm, Khương Phi cũng có thể cảm nhận rõ ràng vật dưới quần của anh căng lên.

Cô không kìm chế được mà giãy mông, nhẹ nhàng ma sát, “Sao anh không cởi…”

Lục Bách Trình không trả lời, môi anh dường như gắn trên người cô, kề sát không rời trong phút chốc.

Không phải là anh chưa từng dịu dàng như vậy, nhưng hôm nay lại có chút kỳ lạ.

Khương Phi bị dáng vẻ triền miên của Lục Bách Trình làm cho choáng váng, bỗng nhiên cô nhìn thấy ở trên tấm gương phòng tắm cách đó không xa phản chiếu bóng hình hai người đang nằm lên nhau. Cô nheo nheo mắt, còn chưa kịp nhìn kĩ thì bỗng nhiên Lục Bách Trình đưa tay xuống dưới, dùng kỹ xảo điêu luyện của mình vuốt ve hoa châu khiến cho cô hơi có cảm giác muốn tiểu ra. Nụ hoa ở dưới truyền lên cảm giác tê dại khiến cô rên lên thành tiếng, trong lòng cô lại mong mỏi anh có thể vào sâu hơn một chút.

Cho nên cô vươn tay về phía dưới mò mẫm, nhẹ nhàng kéo tóc anh, “Lục Bách Trình, cho em.”

Bầu ngực sữa được cánh tay nâng lên càng cao ngất, Lục Bách Trình nắm lấy, dùng sức xoa nắn, dường như muốn vắt ra sữa, đầu nhũ hoa mẫn cảm nằm ngay đầu ngón tay anh càng lúc càng căng cứng.

“Trong ngăn kéo có bao.” Lục Bách Trình nói giọng mập mờ không rõ. Khương Phi lấy lại tinh thần, nghiêng người lấy bao.

Vừa lúc khom người cô cảm thấy bụng hơi nhoi nhói, hoa huy*t ướt đẫm, ánh mắt Lục Bách Trình như gió đêm lạnh lẽo, khiến cho dục vọng của cô càng dâng cao.

Cuối cùng cũng tìm được bao, cô xoay lại giúp Lục Bách Trình mang vào, sau đó ngước mắt lên hỏi: “Em nói là anh đừng chờ em, có phải anh lại không nghe lời, lại suốt đêm không ngủ phải không?”

Lục Bách Trình không gật đầu cũng không lắc đầu, kéo tay cô cho cô ngồi lên người mình, “Ngồi xuống đây.”

Lúc nói chuyện, con ngươi của anh âm trầm như mực, nhưng giọng nói thì lại thản nhiên như đang bàn chuyện thời tiết, càng khiến cho hơi thở của Khương Phi rối loạn, cô cúi đầu, nhìn cự vật đang giương cao thật cao, sẵn sàng ra trận.

Cô bất chợt nuốt nước miếng, lấy tay đỡ lấy, lúc định ngồi xuống thì mái tóc dài của cô cũng rơi xuống, Lục Bách Trình giúp cô vén qua một bên, ngay lập tức đầu nấm được một vùng ấm áp bao bọc lấy.

Dạo gần đây hai người bận rộn, lần cuối cùng hai người ân ái là lúc về ăn Tết, vừa ra năm thì hai người hiếm khi ở cạnh nhau, cho dù có thì cũng chỉ ôm nhau ngủ.

Năng lực khôi phục ở nơi đó quá mạnh mẽ, lại trở nên chặt chẽ như lúc xưa, gậy th*t vừa mới đâm vào lập tức bị kẹp chặt không thể động đậy, Lục Bách Trình nhíu mày, giữ lấy bờ mông của cô giúp cô đi vào.

Lúc toàn bộ côn th*t đi vào, Khương Phi thở ra một hơi, ôm chặt lấy Lục Bách Trình.

“Em rất nhớ anh.”

Lục Bách Trình nắm lấy phía sau eo cô chuyển động một cái, “Ừ.” Ngay sau đó lập tức không thể kìm chế được nữa.

Hai người mới cãi nhau không vui vẻ gì, mấy tiếng sau lại cùng ở trên giường nơi đất khách này. Phải nói lúc vừa mới mở cửa ra, thậm chí đến lúc cởi đồ ra, giữa bọn họ vẫn còn mù mịt, không khí thận trọng kỳ quái. Vậy mà giờ đây, sau khi Khương Phi cẩn thận nói ra câu “Em rất nhớ anh”, cảm giác dè dặt nãy giờ lại biến mất không một dấu vết.

Lục Bách Trình xé bỏ vẻ ngoài nhã nhặn, khôi phục lại bản tính trước kia của mình, anh chộp lấy cánh tay của Khương Phi mạnh mẽ đẩy lên trên.

Tư thế này khiến cho anh cắm vào thật sâu, Khương Phi ngồi quỳ gối không xong, gần như ngồi sụp xuống, hai bầu ngực sữa lắc lư nhiệt tình, cả người mệt mỏi toàn mồ hôi.

“Không được, không được…”

Khương Phi liên tục cầu xin tha, cô nghiêng thân dưới qua, còn chưa kịp nằm xuống thì Lục Bách Trình đã chèn thêm gối xuống dưới bụng cô.

Anh xoa xoa mật huy*t, cố tình nhấn vào một cái, sau khi nghe tiếng cô rên rỉ thì tiếp tục đâm vào từ đằng sau.

Cây gậy th*t dường như càng trở nên cứng rắn hơn. “A… A…”

Khương Phi quỳ gập xuống, khoái cảm nhanh chóng kéo đến, bụng nhỏ đồng thời thít chặt, đầu ngón chân cùng lúc co quắp lại với nhau.

Lục Bách Trình không những không rút ra mà còn đẩy vào mạnh hơn. Hoa huy*t nhỏ kia thật sự biết cắn hút, anh không thể không đẩy nhanh hơn nữa.

Đâm đến cuối cùng cũng không biết là ai tới trước, ngay vừa khi côn th*t kia được rút ra, Lục Bách Trình tháo bỏ áo mưa, đỡ lấy cây gậy đưa đến trước mặt Khương Phi.

“Ăn nó đi.”

Cả người Khương Phi vẫn còn run rẩy bởi cao trào, khuôn mặt cô mơ màng, ngoan ngoãn mở miệng ra ngậm gậy th*t vào, nuốt vào toàn bộ tinh d*ch được bắn ra.

Cơ bắp của Lục Bách Trình căng lên, anh còn muốn thêm một lần nữa nhưng chỉ hỏi Khương Phi: “Anh ôm em đi tắm nhé?”

Khương Phi vô thức gật đầu, bây giờ cô mới cảm nhận được cơn đau đầu, “Em mệt lắm, Lục Bách Trình.”

Lục Bách Trình vuốt vuốt tóc cô, không trả lời mà ôm cô đi vào phòng tắm. Bây giờ gạt mái tóc ra anh mới nhìn thấy rõ gò má của cô.

Không sưng nhưng mà dấu vết vẫn còn rõ.

Ánh mắt của anh như thiêu đốt khiến cho Khương Phi khó có thể lờ đi, cô thờ ơ quay đầu, “Không sao đâu.”

Lục Bách Trình hít sâu một hơi, cúi xuống thử nước ấm, một lâu sau mới nói: “Phi Phi, anh không nghĩ rằng chuyện sẽ trở nên như vậy.”

Nếu như không phải do cãi nhau, Khương Phi cũng không thể nhanh chóng tỏ rõ thái độ với An Mộng Như như vậy.

Trước đây Lục Bách Trình còn nghĩ rằng nếu chuyện này xảy ra thì dù thế nào anh cũng sẽ ở bên cạnh cô. Bây giờ anh lại đi xa, còn định lạnh nhạt với cô một chút. Có lẽ anh nên chịu cái danh mang tư tưởng không kết hôn này, thì có lẽ sẽ tốt hơn cho Khương Phi.

“Chuyện này sớm muộn gì cũng phải nói ra mà thôi.”

Khương Phi kéo lấy mặt anh, gằn từng chữ: “Anh để cho em bình tĩnh lại, đây chính là kết quả của việc bình tĩnh.”

“Kết quả?”

“Một người che giấu dù sao vẫn đỡ hơn hai người cùng che giấu.” Khương Phi dù vẫn mệt mỏi nhưng đầu óc lại tỉnh táo kỳ lạ.

“Anh có nói về khủng hoảng lòng tin, em nghĩ rằng trước kia là do em toàn quanh quẩn trong ngõ cụt, tình cảm cần sự hợp tác của cả hai phía, em không nên mang chuyện không tin tưởng vào hôn nhân đổ lên đầu anh, cũng không nên quan trọng hóa những chuyện không thể xảy ra… Anh đã tình nguyện chấp nhận những khuyết điểm cũng như tính xấu của em, vậy mà em còn nghi ngờ anh, đối với anh thật sự không công bằng.”

“Lục Bách Trình.” Khương Phi nghiêm túc, “Em không dám hứa rằng mình sẽ lập tức sửa đổi, cũng vẫn sẽ giữ quan điểm không kết hôn, hiện tại em chỉ có thể chắc chắn rằng, em thật sự không muốn chia tay với anh… Anh thì sao? Anh có còn cần em hay không?”

Nói đến câu sau thì giọng của Khương Phi có hơi run rẩy.
Bình Luận (0)
Comment