Tôi tức đến nỗi bật cười.
Mua nhà mua xe nhưng không phải đứng tên tôi, giờ lại tính hết lên đầu tôi.
Tiền sính lễ chỉ có tám mươi tám triệu, hầu hết đều dùng để mua sắm nội thất và đồ điện gia dụng.
Mười triệu bố mẹ tôi cho làm của hồi môn, tôi chưa động đến đồng nào, đều gửi trong tài khoản.
Hạ Truyền Dương thở dài: “Tâm Dư, em đừng làm loạn nữa, chúng ta sống với nhau cho tốt được không?
“Mẹ anh lớn tuổi rồi, em nhường nhịn bà một chút là được.”
Thần kinh, cả nhà toàn là đồ thần kinh.
Tôi lười để ý đến họ, quay người đi thu dọn hành lý.
Vừa rồi đã xác nhận mẹ chồng có mụn cóc súp lơ, tôi thật sự sợ bà ấy dùng bừa đồ của tôi, rồi lây nhiễm cho tôi.
Chạy, phải chạy ngay.
Nhân lúc họ đang kỳ cọ, tôi nhanh chóng thu dọn hết những đồ quý giá của mình.
Mấy đồ dùng vệ sinh trong nhà tắm tôi bỏ lại hết, tôi thấy bẩn.
Bố chồng thấy tôi xách vali, ông ấy chặn lại:
“Chuyện gì vậy? Hai đứa cãi nhau à? Con nghĩ thoáng chút đi, thực ra cũng không đến nỗi nào.”
Bố chồng là người rất lười biếng, sống kiểu buông xuôi. Chỉ cần mỗi ngày có thuốc lá hút, ông ấy dễ dãi lắm.
Nhưng tôi thì không, trong mắt tôi không chứa nổi hạt cát, là người tuyệt đối không thể nghĩ thoáng được.
Tôi thản nhiên nói: “Bố, bố thấy họ bình thường à? Con chịu không nổi, nên đi trước đây.”
Bố chồng thở dài: “Con nghĩ thoáng chút là thấy bình thường thôi, cuộc sống chẳng phải vẫn cứ thế trôi qua sao?”
Tôi nhìn ông ấy, khó mà nói thành lời, cuối cùng vẫn tốt bụng nhắc nhở ông ấy: “Vừa rồi con thấy trên người mẹ có mụn cóc, tốt nhất bố nên đi bệnh viện kiểm tra kỹ lại đi.”