Bố chồng sững lại một chút, sau đó cũng không quan tâm lắm.
Mụn cóc súp lơ không gây chết người, nhiều người không để ý cũng là bình thường.
Nhắc nhở vậy là đủ rồi.
Tôi mở cửa bước đi nhanh.
Cái nơi quỷ quái này, tôi không muốn quay lại nữa.
Tôi đứng ở cổng khu chung cư suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng quyết định tìm đến bạn thân.
Cô ấy còn độc thân, chỗ ở cũng gần công ty tôi, tiện lợi.
Trước khi kết hôn với Hạ Truyền Dương, tôi đều sống chung với cô ấy, nơi đó rất quen thuộc.
Gọi điện cho bạn thân, nhưng không ai nghe máy.
Giờ này chắc cô ấy đang tắm.
Tôi trực tiếp bắt xe đến đó.
Đi được nửa đường, Hạ Truyền Dương liên tục gọi điện cho tôi.
Ban đầu tôi định chặn số anh ta.
Nhưng không, tôi lại muốn mắng anh ta cho hả giận.
“Phương Tâm Dư, em làm cái gì vậy? Lớn rồi còn chơi trò bỏ nhà ra đi.”
Đến giờ mà anh ta vẫn không nhận ra vấn đề.
Trước đây tôi nghĩ anh ta là người thẳng tính, không biết cách biểu đạt, thực ra anh ta chỉ là một tên bám váy mẹ, chỉ nghe lời mẹ.
“Hạ Truyền Dương, tại sao anh phải hại đời tôi, sống tốt với mẹ anh không được à? Loại người như anh không nên kết hôn, anh chỉ cần chịu trách nhiệm với mẹ anh là đủ.”
Thật sự buồn nôn.
Nếu có thể quay lại quá khứ, tôi chắc chắn sẽ không bao giờ yêu anh ta.
Đầu dây bên kia giọng đầy tức giận: “Phương Tâm Dư, chẳng phải chỉ là kỳ lưng thôi sao? Em không thể rộng lượng chút à? Mẹ anh đã nuôi anh hơn hai mươi năm, kỳ lưng có gì là sai?”
Đã kỳ lưng rồi, còn có gì mà sai nữa.
Tôi đảo mắt một vòng thật lớn: “Bố tôi cũng nuôi tôi hơn hai mươi năm, tôi về nhà kỳ lưng cho ông ấy đây.”