Anh Ấy Dưới Ánh Nắng Gay Gắt

Chương 12

Trong phòng hóa trang, Phương Bạch Dạng xịt nước tẩy enzyme lên vết rượu trên cổ áo Biên Vũ, lấy giấy lau.

 

Biên Vũ định bảo tự làm, nhưng anh tự nhiên làm việc nhỏ này, khiến y không tìm được cơ hội nói.

 

“Vậy ổn hơn” Phương Bạch Dạng nói khẽ.

 

Họ đứng gần, không cần to tiếng vẫn nghe rõ.

 

Biên Vũ muốn nói tự làm tiếp, nhưng anh chưa xong: “Còn chút vết, bên trong áo cũng cần xịt.”

 

Cổ áo có khuy kim loại, anh chỉ: “Phải cởi.”

 

Biên Vũ cúi không thấy rõ khuy, ngửa đầu tháo bằng cảm giác, nhưng khuy chặt, mỗi lần sắp mở lại co lại. Thử vài lần vô ích, Phương Bạch Dạng giúp, một tay mở dễ dàng.

 

Anh không để Biên Vũ tự làm, lật cổ áo, xịt nước tẩy vào vết bẩn bên trong. Động tác như kéo dài d*c v*ng chinh phục trong lòng.

 

Xong bên trong, anh ngước nhìn mặt Biên Vũ, ánh mắt lướt nhanh, y không để ý. Anh gấp cổ áo lại: “Xong.”

 

Biên Vũ cài khuy, phủi sợi giấy dính: “Cảm ơn.”

 

“Không có gì” thần thái anh như việc này đương nhiên. Ngoài kia, hoạt động tan diễn tiếp tục, dù anh chủ động muốn xem, giờ không muốn trở lại lắm.

 

Đến khi nhân viên gõ cửa: “Xin lỗi, xong chưa? Chúng tôi cần dùng.”

 

Biên Vũ nói xong, cảm ơn, cùng Phương Bạch Dạng trở lại.

 

Họ về muộn, phần quà thêm của ban nhạc đã kết thúc, sâm panh và bánh ngọt phát hết.

 

“Tiếc không ăn được bánh Lady M” Phương Bạch Dạng nói, mặt không chút tiếc, “Từ khi hãng này hủy hợp đồng với đại lý trong nước, khó đặt bánh lắm.”

 

Biên Vũ nhớ ra: “Tuần sau triển lãm gỗ ở trung tâm, tiệc lạnh dùng bánh Lady M.”

 

“Xưởng chỗ cậu tổ chức?” Phương Bạch Dạng hỏi.

 

“Anh biết?”

 

“Lúc đón thấy biển quảng cáo.”

 

“Đúng vậy” Biên Vũ nói: “Rảnh anh đến xem, biết đâu ăn được bánh.”

 

“Nếu cậu mời, tôi đi” Phương Bạch Dạng xác nhận, “Cậu mời tôi chứ?”

 

Biên Vũ thấy ánh mắt nghiêm túc, hơi lúng túng: “Tất nhiên.” Anh mời y xem nhạc, y không thể không mời lại xem triển lãm.

 

“Được” Phương Bạch Dạng cười sâu, “Hẹn gặp lại.”

 

---

 

Chủ nhật tuần sau, trung tâm Thân Hải, triển lãm gỗ Long Hưng

 

Biên Vũ đến hội trường lúc 10 giờ sáng, đã có vài khách tham quan. Chưa ăn sáng, y đến bàn tiệc lạnh lấy miếng bánh sữa chua.

 

Y tránh nơi đông, không thích nghe khách bình phẩm tác phẩm.

 

Nhiều năm dự triển lãm gỗ vì công việc, y biết trình độ khách xem. Vài người hiểu, nhưng đa số giả vờ, hoặc khoe kiến thức hời hợt trước con gái. Nghe nhiều chỉ hại khả năng phán đoán.

 

Trong hội trường có tác phẩm “Người bướm phá kén” y làm hôm kia, để cảm ơn ông chủ Long. Ông trưng bày tác phẩm này để bán, được y đồng ý.

 

Giao dịch ở triển lãm thường mang ý nghĩa kết nối giới thương nhân. Ông chủ Long tin tác phẩm Biên Vũ được họ thích, người thường khó thưởng thức.

 

Biên Vũ ăn xong bánh, lau tay, thấy ông Long ở xa, đến chào.

 

Ông chủ Long ngạc nhiên thấy y sớm: “Sớm thế? Tối qua giúp đến khuya, tưởng sáng cậu nghỉ thêm.”

 

“Sáng dậy không có việc” Biên Vũ nói: “Sáng nay tôi xem ở xưởng, tượng Bồ Tát…”

 

“Tôi quên nói” ông Long cười xin lỗi, “Việc lớn xong rồi, tôi cho gửi về Lư Đảo, Tứ thúc công chắc cũng cần làm gì đó.”

 

Biên Vũ gật, cảm ơn: “Lát tôi gọi cho ông ấy.”

 

“À, cậu giúp tôi ở xưởng vài ngày, tháng sau đi đoàn xây ở Hải Nam, đi cùng nhé?” ông Long bất ngờ đề nghị.

 

Biên Vũ do dự, giúp vài ngày không sao, nhưng đoàn xây thì y không muốn. Song, khó từ chối.

 

Ông Long như hiểu, vỗ vai: “Nghe tôi, tôi bảo nhân sự thêm tên cậu vào danh sách.”

 

Biên Vũ thấy ông dặn Tiểu Lưu, không tiện chối.

 

Ông Long dặn xong, thấy bóng người xa: “ ‘Người bướm phá kén’ của cậu sáng nay được mua. Người mua kia kìa.”

 

Biên Vũ nhìn theo, thấy Phương Bạch Dạng. Anh mặc áo măng tô xám xanh, cắt may vừa vặn, chín chắn nhưng không già.

 

Ông Long thì thầm: “Con trai sở giao dịch chứng khoán Hoa Tiền.”

 

Tiểu Lưu cười: “Họ quen nhau.”

 

“Vậy à? Tốt” ông Long ra dấu y có thể chào, nhưng không ép. Thiếu gia Hoa Tiền là nhân mạch hiếm, nhưng ông từng thấy cha Biên Vũ lúc thịnh vượng có bao người vây quanh, lúc suy sụp thì tan tác. Ong bướm chỉ vây hoa tươi, hoa héo thì bay đi, chẳng để lại gì. Họ đều chứng kiến.

 

Nhưng Biên Vũ vẫn phải chào Phương Bạch Dạng, không vì gì khác, chỉ vì hôm nay anh đến vì y.

 

Biên Vũ bước về phía Phương Bạch Dạng, anh nhìn thấy y, chủ động tiến tới.

 

“Hi” Phương Bạch Dạng lên tiếng, họ đứng cạnh ‘Người bướm phá kén’, “Hôm nay đường hơi kẹt, suýt tưởng không kịp.”

 

“Cuối tuần đoạn đường này khó đi” Biên Vũ nói.

 

“Nhất là gần khu thương mại, chỗ đậu xe khó tìm. May là tới đây còn một chỗ” Phương Bạch Dạng liếc tác phẩm bên cạnh, “Tôi vừa mua cái này… Cậu thấy nó thế nào?”

 

Biên Vũ đáp: “Tôi không tiện đánh giá tác phẩm của mình, nhưng cá nhân tôi khá hài lòng.”

 

“Cậu khắc à?” Phương Bạch Dạng hơi bất ngờ. Anh định tặng tác phẩm này cho Biên Vũ, vì thoạt nhìn đã nghĩ y sẽ thích, không ngờ y là tác giả, suýt gây lúng túng. Anh vừa mừng vừa tiếc vì kế hoạch hỏng.

 

“Anh có nhận xét gì không?” Biên Vũ hỏi.

 

“Nhận xét của tôi không chuyên, nói ra sợ bị chê cười” Phương Bạch Dạng nhẹ đặt tay lên mép hộp kính, “Chỉ là nhìn lần đầu, tôi thấy nó rất ấn tượng. Nhưng sao người bướm phá kén chỉ có một cánh?”

 

Biên Vũ mở miệng, ngừng một chút: “Có lẽ cánh còn lại tôi quên khắc.”

 

Phương Bạch Dạng biết không phải lý do này, chỉ cười khẽ: “Thật à? Vậy hôm nào mời cậu đến nhà tôi khắc nốt nửa cánh.”

 

“Được chứ” Biên Vũ nhìn bàn tiệc lạnh phía xa, chuyển chủ đề khỏi ý nghĩa của cánh đơn, “Kia có bánh Lady M, ăn không?”

 

“Được.”

 

Biên Vũ dẫn anh đến bàn tiệc, lấy hai cốc: “Anh muốn uống gì?” Y giữ lễ chủ nhà tiếp khách.

 

“Uống tạm nước có ga” Phương Bạch Dạng gắp miếng bánh ngàn lớp Lady M lên đĩa nhỏ, “Uống gì không quan trọng, tâm trạng mới quan trọng.”

 

Biên Vũ rót cho anh cốc nước ép mâm xôi có ga, tự lấy nước chanh thường.

 

Phương Bạch Dạng ăn miếng bánh, nhấp nước, mày khẽ nhíu, không thích lắm.

 

“Ngọt quá hả?” Biên Vũ gần như chắc chắn.

 

Phương Bạch Dạng cười thừa nhận. Tâm trạng tốt không che được khuyết điểm, như yêu cầu cơ bản của người ít đường với đồ uống.

 

Anh lấy cốc mới, rót nước chanh: “Uống cái này cũng được.” Anh nâng cốc chạm nhẹ cốc Biên Vũ, “Cạn.”

 

Ăn bánh, uống nước chanh mang tính nghi thức, Phương Bạch Dạng chuyển chú ý sang các tác phẩm triển lãm: “Tôi không biết xem từ đâu, cậu dẫn đường… tiện giới thiệu nhé?”

 

“Được thôi” Biên Vũ dẫn anh đi xem từ tác phẩm đầu, “Cái này là ‘Y Xuân’ của giáo sư Trần từ Học viện Mỹ thuật Trung ương, trong chuyến đi tây bắc…”

 

Phương Bạch Dạng nghe, mắt dừng trên tác phẩm ngắn, lâu hơn là ở gò má Biên Vũ. Khi y quay lại, anh mới dời mắt về tác phẩm, không để lộ dấu vết.

 

“Tôi thấy trong tác phẩm này nhiều tự do hoang dã và phóng khoáng bất chấp thế tục, có vẻ chuyến tây bắc phá vỡ gông xiềng đô thị và giáo dục với ông” Phương Bạch Dạng tiếp lời.

 

Biên Vũ không phủ nhận: “Nên nghệ sĩ thích đi xa.”

 

Họ xem tác phẩm tiếp theo. Trong tầm mắt Biên Vũ, Phương Bạch Dạng không nhìn thẳng y: “Cậu hay đi đâu du lịch?”

 

“Có cơ hội là đi nơi mới, không thích chỗ nào cụ thể” Biên Vũ nhạt nhẽo, “ ‘May mắn’ mấy năm nay ra ngoài nhiều.” Dù không muốn trôi nổi, cơ hội buộc y phải đi.

 

“Nơi nào ấn tượng nhất?”

 

Biên Vũ nghĩ hai giây: “Macau, Thân Hải.” Nơi mới đi in sâu vì ký ức còn tươi.

 

Phương Bạch Dạng lặng lẽ nhấp nước có ga: “Vậy Thân Hải chỉ là trạm dừng chân?”

 

“Có thể” Biên Vũ dừng trước tác phẩm thứ hai, “Xem cái này đi.”

 

Phương Bạch Dạng cảm giác khó tả, vị gừng trong nước có ga đậm lên trên lưỡi.

 

Biên Vũ dừng chốc lát trước tác phẩm thứ hai, đèn rọi phía trên hỏng, chi tiết chìm trong tối, y phải nhìn kỹ hơn.

 

Lúc này, giọng đàn ông gần đó xen vào không khí nghệ thuật: “Nghe nói cậu quen diễn viên tối qua?” Giọng không to, nhưng lạc lõng, khiến người xung quanh liếc nhìn.

 

Chàng trai mặc áo gió đen, cổ đeo hai vòng dây trang trí, cổ tay đồng hồ Richard Mille. Toàn thương hiệu xa xỉ, nhưng phối không tinh tế, rõ hình ảnh “tay chơi.”

 

Người bạn cười ý vị: “Thích rồi?”

 

Ánh mắt khó chịu của người xung quanh không ảnh hưởng chàng trai, lướt game trên điện thoại: “Tối nay tôi có tiệc, gọi cô ta được, tôi cho mượn xe tôi lái hôm nay vài ngày.”

 

“Trời, cậu chơi lớn” bạn cười, lấy điện thoại, “Tôi không chắc, để nhắn thử.”

 

Chàng trai “hừ,” mắt đắc ý và khinh miệt nhìn bạn đang nhắn.

 

Người đắm trong nghệ thuật không bỏ qua sự th* t*c xen vào, kể cả Phương Bạch Dạng và Biên Vũ.

 

Nhưng Phương Bạch Dạng nhìn người nói, ngạc nhiên: “Sao cậu ta lại ở đây?”

 

Biên Vũ im lặng, nét mặt khẽ đổi. Không chỉ Phương Bạch Dạng quen gã phô trương.

 

Biên Vũ nhớ từng gặp hắn.

 

“Người đó là Tẩy Vũ, nhà cậu ta từng hợp tác với chúng tôi” Phương Bạch Dạng giải thích, thẳng thắn, “Tôi nên chào cậu ta, nhưng không thích lắm.” Anh hiếm khi bộc bạch thật, nhất là cảm xúc với người khác. Với Biên Vũ, anh bất ngờ thành thật.

 

Nói xong, Tẩy Vũ thấy họ. Mắt hắn lướt Biên Vũ, rồi nhìn Phương Bạch Dạng, bước tới.

 

“Phương tổng, trùng hợp nhỉ?” Mọi xưng hô từ miệng Tẩy Vũ đều mang giễu cợt.

 

Dù không thích mối quan hệ này, Phương Bạch Dạng giữ lịch sự: “Không ngờ gặp cậu ở đây.”

 

Tẩy Vũ nhếch môi cười khẩy: “Tôi không muốn đến, chẳng qua chọn quà cho chú. Ông ấy thích mấy thứ này.”

 

Phương Bạch Dạng đùa: “Ý tôi là cậu tự đến, hơi bất ngờ.”

 

“Phương tổng nói thế, tôi dám cá tế bào nghệ thuật của tôi hơn anh” hắn cười lạnh, liếc Biên Vũ, nhìn không thân thiện, “Không giới thiệu à?”

 

Phương Bạch Dạng nhẹ đặt tay lên vai Biên Vũ: “Bạn tôi, Trầm Ngộ.”

 

“Cậu là Trầm Ngộ?” Tẩy Vũ giả vờ ngạc nhiên, “Trầm nào, Ngộ nào?”

 

Biên Vũ không vạch trần sự giả tạo, xem như mới quen: “Trầm trong im lặng, Ngộ trong gặp gỡ.”

 

“Trầm trong chìm đắm” hai chữ qua miệng Tẩy Vũ đổi ý, hắn kéo cổ áo, vươn cổ, giọng mỉa mai, “Hợp với cậu đấy.”

 

Biên Vũ không nói.

 

Không khí gượng gạo, Phương Bạch Dạng cảm nhận được. Anh có linh cảm Biên Vũ và Tẩy Vũ quen nhau.

 

Tẩy Vũ thấy nét mặt Phương Bạch Dạng, đỡ trán lắc đầu, cười vô tư: “Tôi nói sai à? Đừng hiểu lầm, ý là cậu trông ít nói.”

 

Biên Vũ vô thức chỉnh cổ áo, đèn rọi hỏng bất ngờ sáng lại, như mặt trời áp thấp, trong ký ức y bừng rực.

 

Y nhớ lần cuối gặp Tẩy Vũ, tại tang lễ Tẩy Kiến.

 

Năm đó, Tẩy Vũ mười sáu, mùa hè nóng bức, hắn mặc đồ tang nặng nề, ôm hũ cốt cha, sau lưng đoàn đưa tang dài.

 

Đội khóc thuê gào khóc theo nghi thức, Tẩy Vũ thì không, môi nhợt, mắt trũng, mặt khô, như thú đói mất cha săn mồi.

 

Bình Luận (0)
Comment