Anh Ấy Dưới Ánh Nắng Gay Gắt

Chương 13

“Chào, xem thế nào rồi?” Tiểu Lưu từ phía sau ba người bước tới, vỗ vai Biên Vũ, cười chào hai vị khách ngoài y, “Phương tiên sinh, còn thích gì không? Tẩy tiên sinh thích gì chưa? Có món nào ưng, nói tôi, giảm nửa giá.”

 

Tiểu Lưu nói, đẩy nhẹ vai Biên Vũ, muốn xen vào cuộc trò chuyện.

 

Phương Bạch Dạng liếc tay Tiểu Lưu trên vai Biên Vũ, hơi không hài lòng với sự thân mật tự nhiên này. Anh giơ tay trái, làm bộ bắt tay, buộc Tiểu Lưu rời tay khỏi vai Biên Vũ để bắt.

 

“Cảm ơn, tôi đang xem tác phẩm khác với cậu ấy” bắt tay xong, Phương Bạch Dạng rút tay.

 

Tiểu Lưu giỏi quan sát, hiểu ý, cười: “Được, cần gì cứ gọi, tôi ở kia.”

 

Bên kia, Tẩy Vũ lộ vẻ chán ghét và mất kiên nhẫn, bước đi: “Tôi có việc, đi trước.” Vẫy tay gọi bạn, rời đi.

 

“Tẩy tiên sinh không xem thêm?” Tiểu Lưu tưởng mình sơ suất làm hắn không vui, vội đuổi theo, quay lại chào Phương Bạch Dạng, “Tôi tiễn chút.”

 

Phương Bạch Dạng cười lịch sự, đợi Tiểu Lưu đi xa, nói với Biên Vũ: “Tiếp tục xem nhé.”

 

Biên Vũ kéo ý nghĩ từ mùa hè hoang vắng trong ký ức: “Được.” Y vuốt lông tơ dựng lên trên tay áo do tĩnh điện, hơi nóng mùa hạ như vẫn in trên da.

 

Sau mùa hè bảy năm trước, dây lòng lạnh băng của y hiếm khi dao động.

 

Phương Bạch Dạng nhận ra thần thái y, hỏi điều đoán trong lòng: “Cậu quen Tẩy Vũ?”

 

Biên Vũ bước tới tác phẩm tiếp theo: “Ừ.”

 

Phương Bạch Dạng không hỏi thêm về quan hệ của họ, nhưng lòng đầy suy đoán. Anh thất thần, xoa trán, nghĩ nếu Biên Vũ muốn nói, sẽ tự nói.

 

Họ xem đến tác phẩm cuối, bước ra cửa sau, đối diện luồng gió lạnh buốt thốc vào cổ áo. Biên Vũ run nhẹ, hơi nóng mùa hạ trong ký ức mới hoàn toàn tan biến.

 

Y thở ra, hơi trắng cuộn trong không khí lạnh, xoay một vòng rồi tan.

 

“Tác phẩm tranh gỗ cuối cùng tên ‘Tàng Ba La Hoa’ do một nghệ sĩ Tây Tạng gửi đến.”

 

Nghệ sĩ không để lại tên trong thư, chỉ viết lời cảm ơn nếu được trưng bày. Trên tủ kính chỉ ghi “Vô danh”. Trên gỗ hoàng dương đỏ nâu, nét khắc tinh xảo, hoa văn mềm mại, cánh hoa sơn xanh nhạt, lá xanh lục. Dưới tranh gỗ, bảng giới thiệu ghi: “Thế gian có bao hoa kiều diễm, ẩn hiện trong lầu son gác tía; chỉ duy Tàng Ba La Hoa kiêu ngạo, nở giữa núi cao sỏi đá…” Đây là câu dân ca Tây Tạng, hoa trong tranh chính là “Tàng Ba La Hoa” kiêu ngạo.

 

Biên Vũ chậm rãi giới thiệu: “Tàng Ba La Hoa mọc ở núi cao trên 3.500 mét, với người Tây Tạng, nó tượng trưng cho kiên cường và bất khuất.”

 

“Tôi từng thấy hoa này ở Tây Tạng” Phương Bạch Dạng nhớ cảnh ấy. Chúng mọc giữa cát sỏi và kẽ đá, đối mặt gió núi trên 4.000 mét, nổi bật trên đất cằn. Hình ảnh kiêu ngạo và bất khuất, “Tôi nhớ hoa ngữ của nó là ‘vĩnh bất điêu linh’”

 

Biên Vũ cười nhạt: “Đến mùa đông, chúng cũng héo.” Tay y lạnh cứng, đưa lên miệng thở hơi ấm.

 

Phương Bạch Dạng sờ túi, không tìm thấy găng tay. Trời lạnh, anh thường mang găng, hôm nay lại quên. Anh nhìn bảng hiệu quán cà phê ngoài cửa: “Tôi muốn mua cà phê. Cùng đi?”

 

---

 

Trong quán cà phê

 

Nhân viên mang hai cốc giấy, nhắc khách cẩn thận nóng, nắp cốc dán nhãn “Cẩn thận nóng.”

 

Biên Vũ cầm cốc của mình, vội rụt tay, nhíu mày.

 

“Nóng?” Phương Bạch Dạng mở bao bì ống hút, mắt nhìn y.

 

Biên Vũ gật: “Hơi nóng.”

 

Phương Bạch Dạng sờ cốc y: “Để nguội chút. Hoặc—” anh đẩy cốc mình tới, “Đổi đi, cốc tôi không nóng lắm.”

 

“Cốc anh là Americano?”

 

“Latte, có ngọt, nhưng không quá” Phương Bạch Dạng xoay mặt nhãn cốc cho y, “Bình thường tôi uống Americano, nhưng mất ngủ thì uống latte. Latte ít caffeine hơn.”

 

Biên Vũ thấy nhãn—“Cam caramel latte.”

 

“Nhân viên bảo là đặc sản quán” Phương Bạch Dạng đưa ống hút đã mở.

 

Biên Vũ cắm ống hút, chạm lớp cứng dưới đáy, ngừng lại.

 

“Phải mở nắp…” Phương Bạch Dạng nói, đưa tay mở nắp cốc cho y, “Rồi dùng ống hút đập vỡ lớp caramel trên.”

 

Lúc giao nhau, tay họ chạm nhẹ.

 

Ngón tay Biên Vũ lạnh, da mịn, nhưng khớp có chai mỏng, dấu vết người cầm dao khắc lâu. Phương Bạch Dạng vô tình chạm, không cố ý né.

 

“Thử uống đi” Phương Bạch Dạng chậm rãi rút tay, đầu ngón cảm nhận hơi ấm của y.

 

Biên Vũ ngậm ống hút, nhấp ngụm, latte thơm hòa vụn caramel, tan ra, thoảng hương cam.

 

“Không tệ.”

 

Phương Bạch Dạng cười khẽ: “Chiều cậu làm gì?”

 

“Đi nhà thờ Thánh Tụ, đưa một bức tranh bạc Đức Mẹ cho họ.”

 

“Mấy giờ?”

 

“Khoảng 2 giờ.”

 

“Tôi đưa cậu đi. Tiện đường.”

 

“Cảm ơn” Biên Vũ thấy không lý do từ chối chuyến xe tiện.

 

Phương Bạch Dạng cầm cốc nóng đổi được, nhấp ngụm, nhíu mày: “Rượu à?”

 

“Táo nóng pha rum, cũng là đặc sản quán” Biên Vũ quên báo trước.

 

“Độ cồn cao, tôi không lái được” Phương Bạch Dạng đưa chìa xe, “Lát cậu lái.”

 

Uống cà phê xong, Biên Vũ ra bãi xe lấy xe Phương Bạch Dạng. Xe hôm nay khác ngày nghe nhạc, là xe điện, kiểu dáng trẻ trung, cá tính hơn. Phương Bạch Dạng lần đầu ngồi ghế phụ xe mình. Thẳng thắn mà nói, xe mới này chưa ai ngồi, anh không thích người khác ngồi, Biên Vũ là người đầu tiên, cũng là ngoại lệ đầu tiên.

 

Biên Vũ lái xe đến kho hội trường, dừng lại, lấy bức tranh bạc ra, đặt vào cốp sau.

 

Xong, y ngồi vào ghế lái, khởi động xe, đạp ga, xe vọt mạnh. Xe điện khác xe xăng, phản ứng nhanh, Biên Vũ vội đạp phanh, giảm tốc.

 

“Xin lỗi, tôi không quen lái xe điện. Anh không sợ chứ?” Biên Vũ giữ vô lăng.

 

“Không đâu” Phương Bạch Dạng kéo dây an toàn, thấy y liếc, “Không tin?”

 

“Tôi tin. Trước Đức Mẹ không nói dối.”

 

Phương Bạch Dạng nói: “Vậy cuộc nói chuyện tiếp theo chẳng phải không được giữ bí mật?”

 

“Tôi chẳng có bí mật gì anh muốn biết.”

 

Phương Bạch Dạng lặng một lúc, hỏi: “Cậu quen Tẩy Vũ thế nào?”

 

Đúng lúc đèn đỏ, Biên Vũ đạp phanh. Nhìn số đếm ngược, y nói: “Phi công trưởng lúc đó là cha tôi.”

 

Tin tai nạn máy bay tư nhân của Tẩy Kiến năm xưa cả nước biết, cơ trưởng Biên Chí Huy tất nhiên bị cuốn vào tranh cãi.

 

Đèn đỏ hết, Phương Bạch Dạng mới nói: “Ra vậy.”

 

Xe chạy, cả hai im lặng. Tiếng xe điện gần như không có, âm thanh ngoài cửa cũng bị cách âm nhỏ.

 

Trong xe, gió điều hòa phả vào mặt Biên Vũ, y mở hé cửa, lá bay vào, hơi nóng mùa hạ năm ấy ùa về.

 

---

 

Mùa hè năm 2016

 

Ba ngày liên tiếp, mạng tràn ngập tin chủ tịch tập đoàn văn thể nổi tiếng Tẩy Kiến tử vong.

 

Máy bay tư nhân của Tẩy Kiến gặp nạn trên đường đến Manila, hạ cánh khẩn cấp thất bại trên đảo Yami, phi công trưởng, phụ, quản gia, một cấp dưới và Tẩy Kiến đều thiệt mạng.

 

Chi tiết tai nạn đang điều tra, suy đoán ban đầu là máy bay gặp bão sét, cơ trưởng sai lầm trong thao tác, dẫn đến thảm kịch.

 

Các chuyên gia không chính thức phân tích, trước khi cất cánh, bão đã di chuyển từ đầu bắc eo Bashi về nam, nhiều chuyến bay hủy, nhưng máy bay Tẩy Kiến vẫn bay. Nếu quay đầu khi gặp bão, khả năng sống sót sẽ cao hơn.

 

Dù là nhận xét sau sự kiện hay cố ý phóng đại để câu view, các ý kiến này kích động dân mạng. Họ xem kịch, chửi rủa, hả hê, dư luận sôi sục.

 

- Máy bay tư nhân của nhà giàu cũng có vấn đề à?

 

- Đáng đời, Tẩy Kiến thực chất là vua cờ bạc Singapore! Trước ở trong nước dùng công ty vỏ bọc để rửa tiền! Toàn là bốc lột dân!

 

- Nghe nói phi công kém.

 

- Họp gì quan trọng mà liều mạng? Vì không lỗ hai tỷ, đổi một mạng, đáng không?

 

- Thời tiết xấu, hầu hết chuyến bay tuyến đó hủy, chỉ ông ta cố bay, họp gì quan trọng, chẳng phải vì tiền? Giờ chết vì tiền, đúng ý nguyện. Tự chuốc họa, hại cả trợ lý!

 

- Nghe nói… cơ trưởng là Biên Chí Huy của hãng Hàng không Thân Hải, chuyện ông ta gần đây ai cũng biết… Tôi có share trên trang…

 

Vài ngày đầu, dân mạng phân tích tương lai tập đoàn Tẩy Kiến. Tẩy Kiến chỉ có một con trai học cấp ba, học kém, không biết gì về công ty, mẹ tính yếu. Tập đoàn chắc rơi vào tay người ngoài, cổ phần mẹ con họ sẽ bị pha loãng hoặc nuốt chửng.

 

Sau kịch “thái tử bị cướp quyền” dân chúng thích xem, họ đào sâu về cơ trưởng Biên Chí Huy.

 

Biên Chí Huy từng là cơ trưởng hãng Hàng không Thân Hải, như trong phim ‘Trò Chơi Mèo Chuột’, giàu có, địa vị xã hội cao. Bay hai mươi năm, ông có tiền, danh vọng, lý ra không vi phạm quy định hãng để nhận việc bay tư nhân.

 

Nhưng hai năm trước, Biên Chí Huy đầu tư thua lỗ, nợ lớn. Bề ngoài hào nhoáng, sau lưng quỵ lụy chủ nợ. Một chủ nợ là Tẩy Kiến muốn tìm phi công riêng đáng tin, giao cho ông. Biên Chí Huy làm cho Tẩy Kiến lâu trước tai nạn, lần này xảy ra sự cố.

 

Vì mối quan hệ này, tranh cãi mạng càng gay gắt. Có người nói Biên Chí Huy tức giận, đồng quy vu tận với chủ nợ, Tẩy Kiến đáng chết. Có người bảo ông kiệt sức vì làm cả chính và phụ, hại người hại mình. Ý kiến đủ loại.

 

Giữa trưa, mặt trời tạo quầng sáng, trong lò hỏa táng, Biên Vũ đứng cạnh linh cữu cha, đợi nhân viên chuẩn bị.

 

Y không khóc nổi, không chỉ y, nhiều thân nhân trong lò cũng vậy. Lo tang lễ mệt mỏi, trên mặt người thân chỉ có vẻ kiệt sức.

 

Hai người chú của Biên Vũ từ nước ngoài về giúp, lúc này nghỉ trên sofa phòng chờ. Mười phút sau, nhân viên chuẩn bị lò đốt, linh cữu Biên Chí Huy được đặt lên băng chuyền, nhân viên bấm nút, linh cữu từ từ vào lò.

 

Quá trình kéo dài gần một giờ, không im ắng, Biên Vũ đáp lại lời quan tâm từ thân nhân khác.

 

Y nghĩ không cần đốt lâu thế. Cha y rơi từ 8.000 mét, đâm vào núi trên đảo nhỏ, cùng máy bay chỉ còn mảnh vỡ. Xác cháy khô ấy, thêm chút lửa là thành tro.

 

Một giờ sau, cha y được đưa ra. Nhân viên thu tro cốt, thần sắc phức tạp, tro chỉ được một ít, chưa đầy nửa người.

 

Nhân viên gói tro vào hộp đưa Biên Vũ. Lúc này, hai chú tỉnh, từ phòng nghỉ bước ra, liên lạc xe ngoài lò hỏa táng, điểm đến tiếp theo là nghĩa trang.

 

Đến nghĩa trang vào buổi chiều, Biên Vũ ôm hộp tro và di ảnh Biên Chí Huy đi trước, sau lưng là họ hàng hỗ trợ.

 

Trùng hợp, Tẩy Kiến vừa xong tang lễ long trọng. Tẩy Vũ cũng ôm di ảnh và hộp, theo sau đoàn đưa tang hùng hậu.

 

Họ gặp nhau trong nghĩa trang này.

 

Biên Vũ liếc hộp trên tay Tẩy Vũ, chắc chẳng có gì, hoặc cùng lắm là ít đất. Khi tìm thấy Tẩy Kiến, ông đã chẳng còn chút tro.

 

Cái nhìn nhẹ ấy đâm đau Tẩy Vũ. Gương mặt thú đói của hắn hung tợn, gầm lên, đuổi đám “hung thủ” hại chết cha hắn cút đi.

 

Biên Vũ tuổi trẻ khí thịnh, không chịu nhịn, nói ngay: “Cha cậu dùng nợ ép cha tôi nhận việc riêng, tự hại chết chính ông ta.”

 

Tẩy Vũ phát cuồng. Từ tang lễ đến giờ, hắn im lặng, đến lúc này bùng nổ. Trợ lý cha hắn chặn lại, chỉ Biên Vũ: “Cậu nói gì? Mau xin lỗi!”

 

Người phía sau Biên Vũ không nhường, xông lên: “Ai xin lỗi ai? Các người mới là người phải xin lỗi!”

 

Sau đó, nghĩa trang gọi cảnh sát dẹp xung đột. Tẩy Vũ phản đối không cho Biên Chí Huy chôn ở nghĩa trang Thân Hải, nhưng bị bác bỏ.

 

Biên Vũ thoáng nghĩ, y nên xin lỗi hắn? Hay hắn nên xin lỗi y?

 

Nhưng cuối cùng, y kết luận: Một kẻ dùng tiền mua nhân tính, một kẻ bán đạo đức nghề nghiệp vì tiền, cả hai mất mạng. Chẳng ai nợ ai.

 

“Cơ trưởng lúc đó là cha cậu, vậy cậu nên mang họ Biên, không phải họ Trầm” Phương Bạch Dạng kéo Biên Vũ khỏi mùa hè xưa sau lặng lẽ.

 

Nhà thờ Thánh Tụ ở hướng tây, Biên Vũ lái xe vào làn chờ rẽ: “Mấy năm trước tôi đổi tên rồi.”

 

“Tên cũ có thể nói tôi nghe không?” Phương Bạch Dạng vô thức hỏi.

 

Biên Vũ nhìn gương chiếu hậu bên trái, chậm rãi rẽ. Vào đường một chiều bên trái, xe đi một đoạn.

 

“Không nói cũng được, tôi biết tên cậu bây giờ là đủ” Phương Bạch Dạng tự an ủi.

 

Biên Vũ tìm bãi xe, dễ dàng lùi xe vào: “Biên Vũ.” Y nghiêng đầu nhìn anh, “Anh có thể gọi tên này.”

 

Phương Bạch Dạng khựng, nói: “Nghe hay.” Anh hiểu vì sao ‘Người bướm phá kén’ chỉ có một cánh.

 

Bình Luận (0)
Comment