Anh Ấy Dưới Ánh Nắng Gay Gắt

Chương 20

Chị Lý đi ra từ cửa sau tiệm, cửa dẫn đến một sân nhỏ, đối diện là nhà chị. Chị vào nhà đo kích thước bàn trang điểm, Biên Vũ kiên nhẫn ăn canh chờ.

 

Khi Biên Vũ ngẩng đầu đang lên, Triệu Mịch nhạy bén nhận ra, vội dời mắt, như chưa từng nhìn y. Nhưng ánh mắt hắn vẫn vô thức lướt theo tia sáng yếu ớt trong mắt Biên Vũ.

 

Hắn cảm thấy Biên Vũ cũng đang nhìn mình.

 

Nhận ra điều này, ánh mắt hắn càng không thể rời đi. Nhưng cứ giả vờ ngoảnh đầu mãi trông rất bất thường, hắn không giữ được tư thế này lâu. Cuối cùng, Triệu Mịch đành nhìn thẳng vào mắt Biên Vũ, cùng lắm là đối diện trực tiếp.

 

Đúng lúc này, Biên Vũ lại cúi xuống ăn một thìa canh, tránh ánh mắt hắn.

 

Một trận chiến ánh mắt âm thầm bắt đầu rồi kết thúc, không ai để ý ai. Triệu Mịch cảm thấy mình không chiến đã bại, trong lòng thoáng chút ảm đạm.

 

Hắn không ngờ rằng Biên Vũ ôm ấp những suy nghĩ khác hẳn mình.

 

Biên Vũ nhìn Triệu Mịch, vì y cảm thấy vị cảnh sát Triệu đối diện này rất quen mặt, lần đầu gặp thì không cảm thấy gì, nhưng sau vài lần gặp gỡ, y lại thấy quen. Nhưng rõ ràng vị cảnh sát Triệu này trước đây không làm việc ở khu vực này, Biên Vũ chắc chắn chưa từng gặp hắn ở khu này, thế mà y cứ không tài nào nhớ ra đã gặp hắn ở đâu.

 

Một ngụm canh đậu phộng ngọt ngào trôi xuống cổ họng, Biên Vũ dứt khoát mở lời hỏi: "Trước đây chưa từng thấy anh ở khu này."

 

Triệu Mịch hơi sững người, rõ ràng không ngờ đối phương lại chủ động bắt chuyện. Hắn nuốt ngụm canh đậu phộng, đáp: "Tôi vừa được điều đến đây không lâu."

 

"Vừa tốt nghiệp à?" Biên Vũ đoán.

 

Triệu Mịch nói: "Không. Tốt nghiệp ba năm rồi, trước đây làm ở thị trấn." Hắn nghĩ thầm, mình trông cũng không trẻ đến thế chứ.

 

Biên Vũ gật đầu hiểu ra, thầm đoán vị cảnh sát Triệu này chắc cũng trạc tuổi y. Triệu Mịch bỗng nhìn y chằm chằm, chỉ vào khóe môi y.

 

Biên Vũ đưa tay lau khóe miệng, hóa ra môi dính chút vệt canh đậu phộng. Triệu Mịch rút tờ giấy, đưa đến trước mặt y, suýt nữa theo bản năng định lau giúp y, nhưng vội dừng tay khi tờ giấy gần chạm môi y. Hắn bắt gặp đôi mắt Biên Vũ nhìn thẳng sang, không hề báo trước, trong khoảnh khắc, lòng hắn như rối loạn cả lên. Như để che giấu sự lúng túng, Triệu Mịch nhét tờ giấy vào tay y: "Đây, lau đi."

 

Nhìn tờ giấy đột nhiên được nhét vào tay, Biên Vũ nói: "Được." Y gấp một góc giấy, chậm rãi lau sạch vệt canh đậu phộng dính ở khóe miệng.

 

Cái thìa trong tay Triệu Mịch khuấy bát canh đậu phộng còn nóng hổi, động tác không biết từ lúc nào đã nhanh hơn, nhưng dù hắn khuấy thế nào, hơi nóng này như chẳng thể tan đi.

 

Chị Lý xỏ dép kẹp từ cửa sau trở lại, đứng cạnh Biên Vũ: "Chị đo rồi, rộng 145, sâu 60, làm được chứ?"

 

Biên Vũ nói: "Được, nhưng kích thước này làm ra sẽ lớn hơn bàn trang điểm thông thường."

 

"Không sao, bình thường thu đồ lại còn có thể dùng làm bàn viết thì tốt nhất."

 

Biên Vũ nói: "Vậy được. Không có vấn đề gì." Chị Lý yên tâm đi lo việc tiếp.

 

Triệu Mịch như sợ nếu cứ để mình hoảng loạn tiếp sẽ bị nhận ra sơ hở, bèn hỏi: "Làm đồ nội thất cho chị Lý à?" Hắn muốn mượn cơ hội này để mở lời trò chuyện, khiến bản thân phân tán suy nghĩ.

 

"Bàn trang điểm, chị Lý và con gái chị ấy dùng." Biên Vũ đáp.

 

"Ồ, làm ngay tại nhà?"

 

"Ừ."

 

"Gỗ chắc phải tìm ở chỗ khác chứ." Triệu Mịch nhớ lần trước đến nhà họ, không thấy gỗ nào hợp dùng.

 

"Nhà cung cấp quen có cửa hàng phân phối gần nhà tôi, đến lúc đó qua đó lấy. Ở đường số ba ấy."

 

"Ồ." Triệu Mịch ăn vài thìa canh đậu phộng, làm như vô tư hỏi: "Dự định khi nào đi?"

 

"Khi nào à..." Biên Vũ ngẩng lên nhìn bóng đèn trên trần, đôi mắt xám xanh như phủ một lớp màu mật ong, thoáng chốc sáng bừng lên. Y suy nghĩ một lát, "Thứ tư, thứ tư tôi có việc giao hàng gần đó."

 

"Ừ." Triệu Mịch cố lắm mới ăn được vài thìa canh đậu phộng, im lặng một lúc, "Thứ tư tôi cũng trực ở đó."

 

Vừa dứt lời, cửa tiệm xuất hiện một vị khách đeo kính tròn, ôm một cuốn sách bước vào, đột nhiên dừng chân, mắt nhìn chằm chằm vào chỗ ngồi của Biên Vũ và Triệu Mịch: "Ớ, bàn tôi hay ngồi. Hai chỗ mà chẳng để lại cái nào cho tôi."

 

Chị Lý vội cười nói: "Để chị sắp xếp ghép bàn cho em, ghép ở đây được không?"

 

Gã kính tròn khoanh tay, đứng yên một bên, hất cằm về phía Biên Vũ và Triệu Mịch: "Không, tôi chỉ ngồi góc đó, đứng đợi người ta ăn xong vậy."

 

"Thế này..." Chị Lý lộ vẻ lúng túng.

 

Biên Vũ đặt thìa xuống, định đứng dậy nhường chỗ, lúc này Triệu Mịch đã đứng lên trước: "Bà chủ, tính tiền." Hắn bước ra cửa quét mã, trả sáu đồng tiền canh đậu phộng, rồi hỏi chị Lý: "Có nước không?"

 

Chị Lý nói "Có", lấy một cốc giấy dùng một lần ở quầy nguyên liệu, rót cho hắn một cốc trà mạch nha miễn phí.

 

Gã kính tròn không chậm trễ một giây, ngồi ngay vào chỗ Triệu Mịch để lại, sai chị Lý: "Dọn bàn này cho tôi."

 

Bát canh đậu phộng Triệu Mịch để lại chỉ uống vài thìa, đậu phộng còn lại rất nhiều. Biên Vũ nghĩ, chị Lý biết thói quen của hắn là nhiều đậu phộng, hẳn hắn thích ăn đậu phộng, nhưng giờ đậu phộng chưa ăn hết đã đứng dậy, chắc là để nhường chỗ.

 

Biên Vũ không khỏi liếc nhìn bóng lưng hắn. Triệu Mịch cầm cốc trà mạch nha đứng trước một cái bàn nhỏ không có ghế ngoài cửa, nhìn dòng người qua lại trên phố, chậm rãi uống trà. Hắn đứng rất thẳng, có lẽ nghĩ rằng sẽ có người nhìn hắn từ phía sau.

 

Chị Lý bận rộn xong việc với khách mới, buộc rèm nhựa ở cửa, rốt cuộc cũng rảnh rỗi, ngồi xuống ghế bên cạnh, cầm điều khiển chuyển tivi sang kênh nhạc, đang phát tuyển tập nhạc blues piano. Phố bên ngoài nhộn nhịp, trong tiệm lại yên tĩnh, giai điệu blues nhẹ nhàng kéo dài thời gian, khách hàng chậm rãi ăn canh đậu phộng, quạt đuổi muỗi trên trần kêu lạch cạch.

 

Vài phút sau, Biên Vũ ăn xong đứng dậy, gật đầu đơn giản với Triệu Mịch ngoài cửa xem như chào, rồi đi về phía tây. Triệu Mịch cũng đặt cốc trà xuống, tiếp tục đi tuần tra về phía đông.

 

---

 

Thứ tư, Biên Vũ đến cửa hàng phân phối gỗ ở gần đường số ba để chọn gỗ óc chó. Cửa hàng vừa nhập một lô gỗ đã gia công từ nhà máy, công nhân buộc gỗ lên xe ba gác phía sau. Gỗ chất cao như núi, chỉ dùng hai sợi dây đen mỏng buộc sơ sài rồi để ngoài cửa.

 

Biên Vũ cau mày, nói với quản lý: "Các anh để hàng thế này không đúng quy định đâu nhỉ?"

 

Quản lý cười cười: "Công nhân đi ăn, lát về sẽ dọn vào trong, chỉ là lúc ăn thôi. Xem gỗ trước đi, giờ trong kho chỉ có hai loại này, cậu xem muốn loại nào." Hắn đưa hai mẫu gỗ óc chó khác nhau cho Biên Vũ chọn.

 

"Bên trái sao màu nhạt thế này?" Biên Vũ xem kỹ, "Vết chim mổ cũng không tự nhiên lắm."

 

Quản lý giải thích: "Môi trường sinh trưởng khác nhau, loại này còn đắt hơn đấy."

 

"Rõ ràng không tốt bằng bên phải, mà còn bán đắt hơn, các anh chơi chiêu tiếp thị khan hiếm à?"

 

Quản lý cười gượng: "Nói gì thế, quen biết lâu vậy, tôi lừa cậu à?"

 

Biên Vũ liếc quản lý, nói: "Lấy loại bên phải."

 

"Cậu muốn bên phải thì bên phải. Cần bao nhiêu?"

 

"Tổng cộng 1.6 khối, mặt lớn nhất cần một mét vuông. Cắt cho tôi một tấm một mét vuông và một tấm 0.6 mét vuông."

 

"Không cắt dư chút à, không sợ làm sai lệch à?" Quản lý hỏi.

 

"Không sợ." Biên Vũ tự tin, "Hàng tôi làm không lệch đâu."

 

"Được!" Quản lý đặt mẫu gỗ về giá trưng bày, ra quầy viết hóa đơn, Biên Vũ đứng tại chỗ chờ.

 

Công nhân ăn xong trở lại, đến xe ba gác dỡ gỗ. Họ đang tính cách dỡ tấm gỗ trên cùng an toàn, một công nhân kéo sợi dây đen căng chặt. Sợi dây vốn không chắc "đùng" một tiếng đứt, đống gỗ phía trên như quân cờ domino bị đẩy, đổ ào ào xuống.

 

Khoảng cách Biên Vũ đứng không xa xe ba gác, thời gian phản ứng không kịp tốc độ gỗ đổ. Mắt thấy gỗ sắp đập vào chân y, bỗng một người kéo mạnh tay y. Đống gỗ rơi loảng xoảng ngay cạnh chân y, tấm gần nhất chỉ cách vài ly.

 

Y bất giác đứng sát người đó, gần như va vào lồng ngực rắn chắc của đối phương. Nhưng ngay sau đó, Triệu Mịch kéo Biên Vũ ra sau, chắn trước mặt y, quát: "Gỗ thế này mà để vậy à?! Đập trúng người thì sao! Người phụ trách đâu?!"

 

Quản lý vội chạy tới, co vai cúi đầu: "Tôi là người phụ trách, xin lỗi, thật sự xin lỗi anh cảnh sát."

 

"Cần xin lỗi tôi à?" Triệu Mịch chỉ trích, "Xe ba gác nông nghiệp không được chở hàng có biết không? Đây là vi phạm quy định, huống chi còn suýt đập trúng người!"

 

"Vâng, đúng, chúng tôi sai..." Quản lý liên tục nhận lỗi, rồi giải thích: "Bình thường chúng tôi có xe chuyên chở gỗ, ai ngờ hôm nay xe nhà máy hỏng, lô gỗ này lại gấp quá, chúng tôi nghĩ từ nhà máy đến đây chỉ một hai cây số, nên..."

 

"Chuyện này mà tùy tiện được à?" Triệu Mịch bước đến đống gỗ, kéo sợi dây đen đã đứt: "Còn nữa, dùng dây mỏng thế này để buộc hàng nặng thế à? Nguy hiểm lắm, biết không? Nếu gặp giao thông, xe và hàng của các anh bị tịch thu hết!"

 

Biên Vũ lần đầu thấy cảnh sát Triệu nổi giận lớn thế, trước đây dù là đối mặt với Trầm Văn Tân trộm đồ hay gã phóng viên lén lút, hắn cũng không giận dữ đến vậy. Đám công nhân sợ đến câm lặng, đến khi nghe hàng có thể bị tịch thu, mới ngẩng những gương mặt trắng bệch lên. Quản lý chỉ biết gật đầu: "Vâng, anh cảnh sát dạy đúng... nhưng lô hàng này..." Hắn cẩn thận nhìn sắc mặt Triệu Mịch, không dám xin xỏ.

 

Biên Vũ thấy vài công nhân sợ đến sắp khóc, nghĩ họ trình độ học vấn thấp, hay hành động theo cảm tính, nên mới xử lý sai sự việc. Nếu lô hàng này bị tịch thu, quản lý chắc chắn sẽ trừ tiền họ, có người cả tháng chỉ trông vào đơn hàng này để sống.

 

Biên Vũ bèn xin Triệu Mịch: "Cảnh sát Triệu, thôi bỏ qua đi, dù sao cũng không đập trúng tôi. Họ kiếm tiền không dễ."

 

Triệu Mịch là cảnh sát khu vực, vốn không quản việc của giao thông, người suýt bị đập trúng không truy cứu, hắn cũng không cần đào sâu.

 

Hít sâu một hơi, Triệu Mịch nói với quản lý và công nhân: "Lần này coi như các anh phạm lần đầu, lần sau còn thế sẽ bị xử phạt hành chính. Tuần sau có buổi học an toàn khu vực này, các anh phải đi nghe."

 

Công nhân vội gật đầu: "Biết rồi, cảm ơn anh cảnh sát." Họ nhanh nhẹn dọn hàng vào trong.

 

Triệu Mịch liếc Biên Vũ, hỏi: "Không sao chứ?"

 

Biên Vũ hôm nay mặc bộ đồ lao động xanh, thắt lưng nylon, đôi giày da bó chặt ống quần, dáng người cao gầy cân đối được phô ra rõ nét.

 

Y phủi chút bụi trên vai: "Không sao."

 

Triệu Mịch gật đầu: "Ừ." Xác nhận y thực sự không sao, hắn rời đi tiếp tục tuần tra.

 

Quản lý thấy Triệu Mịch đi xa, thở phào nhẹ nhõm, liên tục cảm ơn Biên Vũ, rồi vội vàng đi cắt gỗ óc chó cho y.

 

Chưa đầy nửa tiếng, quản lý tốn sức bê hai tấm gỗ óc chó đã cắt xong ra cửa, nói với Biên Vũ: "Xin lỗi nhé, vốn định dùng xe ba gác chở hai tấm gỗ này về cho cậu, nhưng vừa rồi cậu cũng thấy đấy..."

 

Biên Vũ đành nói: "Không sao, tôi vác về."

 

Y rút từ túi ra đôi găng tay cotton trắng, đeo vào, dùng dây da buộc hai tấm gỗ lớn lại, thắt nút chắc chắn. Đế giày da đạp lên chỗ dây thắt, tay y kéo hai đầu dây, siết chặt nút.

 

Sau đó, y vác hai tấm gỗ lớn lên vai, tấm nhỏ cầm tay, đi thẳng ra phố.

 

Cửa hàng gỗ cách nhà y ba cây số, Biên Vũ định vác và cầm gỗ về nhà, nhưng chợt nhớ ra mình còn phiếu giảm giá trên ứng dụng gọi xe tải, không dùng thì phí. Y dừng bên đường, đặt gỗ dưới gốc cây, lau mồ hôi trên trán bằng mu bàn tay, lấy điện thoại gọi xe tải.

 

Chờ khoảng hai mươi phút, một người đi tới nói: "Hôm nay không gọi được xe chở hàng đâu, để tôi giúp cậu vác về."

 

Biên Vũ quay lại, là Triệu Mịch.

 

Y nhìn xung quanh, đường phố quả thật vắng tanh, không thấy bóng xe nào, ứng dụng gọi xe trên điện thoại vẫn đang hiển thị trạng thái chờ. Biên Vũ hơi không tin: "Bình thường ở đây gọi được nhiều xe chở hàng lắm."

 

"Hôm nay học sinh thi, đoạn đường này cấm xe." Triệu Mịch đã vác hai tấm gỗ lớn lên vai, "Đi thôi."

 

Biên Vũ không từ chối được, đành vác tấm gỗ nhỏ, nói: "Nhà tôi hướng..."

 

Chưa nói hết, Triệu Mịch đã bảo: "Tôi biết."

 

Biên Vũ quên mất, đồn cảnh sát nơi Triệu Mịch làm việc cách nhà y không xa.

 

Bình Luận (0)
Comment