Biên Vũ nắm con dao cạo gấp: “Anh tin vào tay nghề của tôi?”
Văn Sân nói: “Tay nghề thợ khắc, tôi tin.”
“Vậy được.” Biên Vũ kéo ghế đến gần Văn Sân, “Cạo trầy thì đừng trách tôi.”
“Sao lại thế? Trầy là dấu khắc của cậu để lại.” Văn Sân tự giác ngửa cằm.
Biên Vũ đặt ngón tay lên mặt hắn, dao cạo lóe ánh sáng yếu, lưỡi dao nhẹ nhàng lướt qua cằm Văn Sân, kem cạo cùng râu bị gột sạch từng chút.
Ngón tay Biên Vũ chạm vào mặt Văn Sân khiến hắn thấy ngứa ngáy, hắn hé mắt, nhìn đôi mắt cúi xuống của Biên Vũ, mũi ngửi được mùi hương hoa hòe ẩm ướt trên người y.
Cây hòe sau lưng Biên Vũ xào xạc rụng cánh hoa, rơi xuống vai, tóc y.
Văn Sân ngẩn ngơ, sự va chạm mang theo hương thơm khiến hắn quyến luyến, như linh hồn muốn bám vào sự tiếp xúc mềm mại này. Vô thức, hắn giơ tay, thân mật vuốt nhẹ đỉnh đầu Biên Vũ.
Biên Vũ sững lại, nhìn hắn một cái. Văn Sân gạt cánh hoa trong tóc y, nói: “Tóc cậu có cánh hoa rơi.”
Biên Vũ nhắc: “Khi cạo mặt, khách đừng cử động.”
Văn Sân hạ tay, ngoan ngoãn đáp: “Được.” Mắt không tiện nhìn mặt Biên Vũ nữa, ngước lên trời. Lại thấy bầu trời trong hẻm đầy dây điện, Văn Sân bất chợt hiểu lời Biên Vũ lúc nãy. Bầu trời này không thấy được chú chim xuất sắc như vậy, quả thật như bị trói buộc.
Biên Vũ cạo râu được nửa, ông lão lau mắt xong cho khách, bôi lại thuốc nhuộm, trở lại lấy dao cạo từ Biên Vũ: “Xong rồi, để tôi.”
Hương thơm dịu dàng chợt rời xa Văn Sân, hắn bỗng thấy trống trải, ngón tay vô thức muốn níu lấy mùi hương, nhưng chỉ chạm được góc tay áo Biên Vũ rồi trượt mất.
“Cạo thế nào? Cạo sạch hay vẽ rồng đây?” Ông lão hỏi.
Văn Sân ngẩn ngơ, quên trả lời.
Ông lão nhìn “bán thành phẩm” của Biên Vũ, lại nói: “Cạo thế này rồi, chỉ còn cách cạo sạch thôi.” Ông bắt tay cạo nốt râu bên kia cho Văn Sân.
Tay nghề ông lão tinh tế nhưng không chậm chạp, mười phút là cạo xong râu cho Văn Sân, lấy khăn ướt sạch lau quanh cằm hắn: “Xong rồi, lại là một chàng trai trẻ trung sáng sủa.” Nói xong liền quay sang bận rộn tiếp việc nhuộm tóc cho vị khách khác.
Văn Sân trả tiền cho ông lão, nhìn tóc Biên Vũ, trầm ngâm một lát: “Cậu cắt tóc ngắn chắc chắn đẹp.” Hắn giơ tay đo ngang tai y, “Đúng, cắt tới đây.”
Gần đây tóc Biên Vũ ngày càng dài, thường buộc lên khi làm việc. Hôm nay ra ngoài vội, y để xõa, từng lọn tóc rơi trên vai. Y vuốt tóc, do dự. Trước đây y từng nghĩ cắt ngắn, nhưng chưa có dịp, giờ đúng là cơ hội. Nhưng đợi ông lão xong việc với khách nhuộm tóc, chẳng biết đến bao giờ. Ra tiệm làm tóc gần đó thì mất nhiều thời gian, y lại không muốn.
Văn Sân cảm nhận được tâm trạng y, vỗ vai y, để y ngồi xuống ghế: “Tôi biết cắt tóc, để tôi cắt cho. Yên tâm, không xấu đâu.”
“Tài năng của nghệ sĩ à?”
“Ừ, đúng. Cảm ơn cậu khen. Vậy cho tôi thể hiện nhé?”
“Thôi được.” Biên Vũ ngập ngừng ngồi lên ghế khách.
Văn Sân quàng khăn cắt tóc cho y, tìm bình xịt trên quầy, phun hai vòng sương lên đuôi tóc Biên Vũ.
Biên Vũ để mặc hắn làm, nghĩ tay nghề nghệ sĩ chắc không để sản phẩm quá tệ. Nếu xấu thật, cùng lắm dùng tông đơ cạo đầu, trước đây y cũng từng cạo rồi.
Văn Sân vuốt đuôi tóc Biên Vũ, tóc mềm, ít khô xơ và chẻ ngọn. Hắn mường tượng hình ảnh Biên Vũ sau khi cắt ngắn, trong đầu có một ý tưởng khá ổn, bắt tay cắt.
Ông lão nhìn thấy, nói: “Thú vị thật, đến quầy tôi tốn tiền mà còn tự làm việc.” Ông không tham gia, dẫn khách nhuộm tóc đến vòi nước bên tường xả tóc.
Từng lọn tóc mềm rơi xuống, lả tả trên khăn trước ngực Biên Vũ, trên sàn, hòa cùng hoa hòe lác đác, tạo thành bức tranh hoa và tóc vàng trên nền đá xám.
Ông lão xả tóc cho khách xong, sấy khô tóc, lúc này tóc Biên Vũ đã cắt được một phần. Ông đến hỏi: “Cần tôi làm gì không?”
Văn Sân đang tập trung, không thể phân tâm, chỉ vẫy tay, không đáp. Ông lão đành lấy cuốn tạp chí, ngồi ghế bên cạnh vắt chân xem.
Khoảng ba mươi phút sau, Văn Sân đặt kéo xuống. Biên Vũ cảm nhận cái lạnh của sương xịt ở gáy, rồi một miếng bọt biển nhẹ nhàng lau gáy y.
“Xong rồi.” Văn Sân tháo khăn cắt tóc, cầm gương cho y xem.
Trong gương, Biên Vũ với mái tóc ngắn gọn gàng, làm nổi bật đường nét khuôn mặt và ngũ quan.
Văn Sân thấy mình không đoán sai, Biên Vũ cắt tóc ngắn quả nhiên đẹp hơn, nhìn khuôn mặt như tuyết xuân chưa tan trong gương, hắn không khỏi mê mẩn. Nảy ra ý tưởng, Văn Sân bước ra trước y một chút.
Ông lão giơ ngón cái: “Có trình độ.”
Biên Vũ còn ngắm góc nghiêng của kiểu tóc, bỗng nghe “tách” một tiếng, Văn Sân đứng cách đó không xa đã bấm máy ảnh.
Hắn quay lại, cho Biên Vũ xem màn hình: “‘Nhà điêu khắc dưới cây hòe’, tiêu đề này, cậu thấy thế nào?”
Trong ảnh, Biên Vũ ngồi trên ghế gỗ vân cũ, gương nghiêng trong tay. Đường nét cằm y uốn theo tỷ lệ vàng của khung ảnh, mí mắt khép nửa, đồng tử sâu thẳm nhìn bóng gương.
Cảm biến CCD của Leica M240 mang sắc màu đặc trưng kiểu Đức, tông xanh đen ở phần tối hòa với màu mắt y, tạo nền như tranh sơn dầu cổ điển.
Trên tường xám, cành hòe mọc nghiêng, nắng thưa xuyên qua lá kép, rải ánh sáng vụn lên sống mũi thẳng của y.
Bối cảnh xám xịt làm nổi bật vẻ lai của Biên Vũ, tạo cảm giác nghệ thuật nhân văn đầy tương phản.
Đây có lẽ là lý do Văn Sân không báo trước khi chụp, nếu nói trước, e khó bắt được cảm giác chân thật nhất. Biên Vũ khá hiểu nghệ thuật, nên rất khoan dung với điều này.
“Rất đẹp.” Biên Vũ nhìn ảnh nói.
Văn Sân vui vẻ: “Vậy, kỹ thuật chụp ảnh của tôi được cậu công nhận, đúng không?”
Biên Vũ bảo: “Ý tôi là Leica.”
Văn Sân lộ chút thất vọng, nhưng nhanh chóng lấy lại tinh thần: “Vậy tôi phải luyện nhiều hơn. Phiền cậu làm người mẫu độc quyền cho tôi nhé?”
Biên Vũ nhún vai, không nói gì, trả máy ảnh cho hắn.
Trời dần tối, chân trời ánh lên vệt mây hồng nhạt.
Biên Vũ hứa mời Văn Sân uống cà phê, giờ này không biết còn hợp không. Y hỏi Văn Sân có sợ mất ngủ vì cà phê không, hắn thẳng thắn nói, ngày thường chỉ ngủ 6 tiếng, 3 giờ sáng ngủ, 9 giờ sáng dậy, không ngại mất ngủ.
Dù sao, cốc cà phê này của Biên Vũ, hắn nhất định phải uống.
---
Khách sạn Thiên Nga Lộ, quán cà phê tầng hai.
Chỗ họ ngồi cạnh cửa sổ kính sát đất, nhìn ra con đường ven biển. Trời giờ xanh xám, sắp tối hẳn.
Trong quán, mỗi bàn đã sáng đèn vàng nhạt, ánh sáng dịu chiếu xuống bàn, xung quanh tối, chỉ bàn ăn và người ngồi được ánh sáng rọi.
Khăn bàn tím trải ngay ngắn, nhân viên phục vụ mang lên hai cốc cà phê. Cà phê đựng trong cốc gốm trắng thấp, dưới cốc là khay gốm tròn, trên khay có hai viên đường.
“Quán này có hơi hướng lịch sử.” Văn Sân dùng kẹp nhỏ gắp một viên đường vào cà phê, khuấy bằng muỗng.
“Đã trăm năm rồi, luôn giữ phong cách này. Không thời thượng, nhưng ít người.” Biên Vũ cầm cốc cà phê uống trực tiếp, y thích ăn ngọt, nhưng uống cà phê lại không thích thêm đường, vị giác muốn cảm nhận hương thơm nguyên bản của hạt cà phê.
“Ừ, tôi cũng thích nơi yên tĩnh, gợi nhiều ý tưởng sáng tạo.” Văn Sân nhấp ngụm cà phê, không nhịn được lại liếc tóc ngắn Biên Vũ.
Mất đi tóc dài, ngũ quan y trở thành tâm điểm, những chi tiết tinh tế như được phóng đại.
Văn Sân để ý môi y, môi y màu hồng nhạt.
Khác với gương mặt lạnh lùng, môi Biên Vũ có đường nét tinh xảo, môi trên mỏng, đỉnh môi sắc nét. Môi dưới đầy đặn, đường nét mềm mại, mép môi mang chút cùn.
Là đôi môi rất gợi cảm.
Biên Vũ nâng cốc cà phê, uống một ngụm, môi dưới dính một giọt cà phê. Y mím môi, l**m giọt cà phê, môi trở nên ẩm ướt lấp lánh.
Văn Sân cảm thấy vành tai mình chợt nóng bừng.
“Nhìn gì thế?” Biên Vũ nhận ra ánh mắt hắn.
“Không có gì. Chỉ là, thấy môi cậu, rất đẹp.” Văn Sân thẳng thắn, “Nhưng cậu ít cười, sao thế?”
Biên Vũ đặt cốc cà phê về khay: “Chẳng có gì đặc biệt đáng vui.”
Văn Sân nghĩ, đôi môi đẹp thế mà không cười, thật đáng tiếc.
“Vậy, nếu hôm nay tôi có thể làm cậu cười vui vẻ, chúng ta có thể hẹn uống cà phê vào lần sau chứ?”
“Nụ cười của tôi đáng để xem thế à?”
Văn Sân thực ra đã thấy Biên Vũ cười khi cắt tóc ban ngày. Y cười, dĩ nhiên rất đẹp.
Nhưng để y không từ chối, Văn Sân cố ý nói: “Chưa biết. Nên tôi muốn xem. Coi như là sự tò mò của nghệ sĩ?”
“Vậy nhà điêu khắc phải phối hợp sao?”
“Coi như…” Văn Sân khuấy muỗng trong cốc cà phê, “…một lần tìm cảm hứng của nhà điêu khắc?”
Biên Vũ liếc đồng hồ: “Hôm nay không còn nhiều thời gian, mười giờ tôi phải về.”
“Cậu đồng ý rồi?”
Biên Vũ ngầm thừa nhận.
Văn Sân cong môi, giọng lộ vẻ vui mừng: “Vậy, 4 tiếng tiếp theo, cậu phải để tôi mời cậu làm gì đó nhé.”