Anh Ấy Dưới Ánh Nắng Gay Gắt

Chương 49

Biên Vũ nhai kỹ cục mì, nhai đến không sợ nghẹn mới nuốt.

 

“Ý gì?” Y hỏi Tứ thúc công.

 

“Cháu không biết thật hay giả vờ?” Tứ thúc công thường không đoán được cảm xúc trên mặt Biên Vũ, phân không rõ thật giả, bực bội: “‘Đồng chí’, là cái đó, đàn ông với đàn ông…”

 

“Đàn ông với đàn ông?”

 

Tứ thúc công càng nhìn càng thấy y giả vờ: “Hừ, là thế này, vì cháu chưa từng có bạn gái, cũng chẳng dẫn con gái về. Linh cảm mách ông, cháu có thể thích đàn ông.”

 

Biên Vũ cầm đũa gắp mì, động tác không ngừng, tự nhiên ăn món nhìn và vị đều tạm bợ, không đáp Tứ thúc công.

 

Tứ thúc công nghĩ y bị “nói trúng” nên ngại, cảm thán thời đại thay đổi, ông từng trải chẳng thấy lạ, lại bảo mình không phải cha hay ông nội y, không định thay đổi gì. Bóc xong tép tỏi, ông hỏi: “Vậy cháu có thích đàn ông không?”

 

Biên Vũ vẫn không trả lời, ăn hết nửa bát mì. Món này khó ăn, chỉ để no. Nhưng Biên Vũ chẳng cầu kỳ đồ ăn, coi món dở là rác, miệng là thùng rác, vẫn nuốt được.

 

Tứ thúc công ăn miếng tỏi, húp mì vỡ, lẩm bẩm: “Dù thích đàn ông, cũng phải dẫn về cho trưởng bối xem, biết không? Cháu cũng lớn rồi, không có người bên cạnh, ra gì.

 

“Cháu xem nhà dưới dốc, con trai họ tốt nghiệp đại học là cưới ngay.

 

“Ông lo cho cháu là thường, bao năm nay, ông chăm cháu hơn cha, hơn ông nội cháu.

 

“Trường hợp như cháu ông từng thấy, không phải đồng tính sao. Nhưng người ta đến tuổi cũng yêu, đâu như cháu, bên cạnh chẳng có ai…”

 

Biên Vũ ăn sạch bát mì, lấy khăn giấy lau miệng, nghiêm túc nói với Tứ thúc công: “Ông biết không, bất kể có đồng tính hay không, bị thúc cưới đều thấy phiền.”

 

Tứ thúc công cứng họng. Đợi Biên Vũ dọn bát đũa, lên lầu, ông mới bực bội nói với bóng lưng y: “Cháu còn phiền, ông còn phiền đây! Cháu biết bao người ghen tị cháu có trưởng bối khai sáng không!”

 

Cửa lầu hai “rầm” đóng lại.

 

Hôm sau, chiều, chị Lý đi ngang cửa nhà, thấy Biên Vũ mặc đồ lao động lắp ghép mộng gỗ trong sân, đứng ngoài cổng chào. Biên Vũ hiếm hoi chủ động mời chị vào nhà, nét mặt vẫn nhàn nhạt, nhưng rót nước, pha trà nhiệt tình.

 

Tứ thúc công từ kho ra, thấy chị Lý trong phòng khách, vội tháo đôi găng lao động bẩn, vứt sang bên. Ông bảo Biên Vũ tiếp chị Lý, mình đi rửa tay.

 

Trong lúc Tứ thúc công rửa tay, Biên Vũ pha trà nóng cho chị Lý, nghiêm túc nói: “Tứ thúc công em lớn tuổi, chưa từng có bạn đời. Em biết giờ nhiều người tìm bạn già, là người thân duy nhất của ông, em biết ông cũng cần.”

 

Chị Lý cầm trà, gật gù: “Đúng thế.” Chị quen nhiều người góa chồng hoặc ly dị, đều muốn tìm bạn đời cho tuổi già.

 

Biên Vũ nói: “Chị Lý có ai phù hợp không? Nếu có, lát đưa ảnh cho Tứ thúc công xem, giới thiệu. Nếu thành, phí mai mối em trả.”

 

Tứ thúc công rửa tay xong, đến bàn trà, nhiệt tình hỏi chị Lý sao hôm nay rảnh ghé. Biên Vũ viện cớ rời đi, chị Lý xa xa nháy mắt “hiểu hết” với y.

 

Biên Vũ đi rồi, chị Lý nhân cơ hội nói về mai mối người già, lấy điện thoại, chọn vài ảnh, giới thiệu các bà cho Tứ thúc công. Ông càng nghe sắc mặt càng sai, đứng bật dậy, tìm Biên Vũ. Đáp lại là tiếng đóng cửa phòng y lầu hai, Tứ thúc công tức đến ngất.

 

Vài ngày sau, chuyện lắng xuống, Tứ thúc công không nhắc “tìm bạn”, “dẫn người về” với Biên Vũ nữa. Cũng vì ông bận tâm việc lớn: tuần sau là sinh nhật Biên Vũ, ông phải nghĩ cách tổ chức.

 

Thứ Sáu, nhà mất nước từ sáng, vặn vòi chỉ kêu xoẹt xoẹt, không ra nước. Biên Vũ hỏi hàng xóm, biết ống nước khu vực vỡ, cả khu mất nước, nhà máy đang sửa, không rõ bao giờ xong.

 

Tứ thúc công lẩm bẩm chửi đám làm ống nước ngày trước không tử tế, làm “đậu phụ”. Chửi xong, ông ra siêu thị mua nước đóng chai.

 

Biên Vũ không rửa mặt được, khó chịu. Y nhớ lúc đi xa, balo thường có gói khăn ướt, vào phòng, mở tủ lấy balo, tìm được gói khăn chưa mở.

 

Y rút khăn, gấp lại, lau mặt chậm rãi, rồi nâng cằm, lau xuống cổ. Lau xong, y định cất balo, thoáng thấy tấm ảnh trong ngăn kéo.

 

Biên Vũ nhớ ngay, đây là ảnh chụp chung lấy từ Việt Văn Chu ở Thân Hải, để trong ngăn balo, chưa lấy ra.

 

Hôm qua Tứ thúc công dọn lô hàng mộc cũ, có cái khung ảnh mới, vừa khít tấm ảnh này.

 

Biên Vũ tìm khung, lắp ảnh vào. Y lau mặt kính khung, đặt ảnh lên bàn làm việc.

 

Trên bàn không chỉ có khung ảnh này, còn một khung pha lê đựng ảnh 7 inch chụp ba năm trước. Trong ảnh, trời xanh mù, Biên Vũ đi trên phố, mặc áo len nâu rộng, cầm cốc cà phê Mỹ, gió thổi tóc nâu dài rối, che nửa mặt.

 

Y không nhớ hôm đó định làm gì, chỉ nhớ mệt, dùng cà phê tỉnh táo. Nhiếp ảnh gia đường phố chụp y, nói họ mở tiệm ảnh, thường thu phí, nhưng ảnh này đẹp, cho y miễn phí, xin phép phóng to treo trước tiệm.

 

Biên Vũ thích sưu tầm ảnh, có cái treo, cái đặt, cái để album, cái chất đống trong ngăn kéo, chưa sắp xếp.

 

Tấm ảnh chụp chung ở trường là hiếm hoi về thời đại học của y. Hồi đó, y mặc áo vai cổ cứng cáp, chỉn chu. Mặt kính khung ảnh phản chiếu gương mặt y giờ, như hai Biên Vũ cách 7 năm gặp nhau vượt thời gian.

 

Năm trong ảnh, khi nhìn trời, y có nghĩ sẽ gặp mình hôm nay?

 

Điện thoại trên bàn rung. Biên Vũ mở, Việt Văn Chu gửi một định vị—nhà khách Hàng không Lư Đảo.

 

Việt Văn Chu: Tớ đến Lư Đảo rồi.

 

Việt Văn Chu: Không ngờ, khí hậu thành phố này ấm thế.

 

Biên Vũ nghi hoặc nhắn: Cậu không phải nói tháng Tám mới đến tập huấn sao?

 

Việt Văn Châu: Cậu còn nhớ.

 

Việt Văn Chu: Đúng ra là tháng Tám, nhưng hãng bảo giờ có căn hộ cần dọn, phải đăng ký và chọn nhà sớm hai tháng.

 

Việt Văn Chu: Không chọn sớm, sau này có thể bị phân nhà kém.

 

Biên Vũ: Vậy lần này chọn xong, ở được luôn?

 

Việt Văn Chu: Tháng sau dọn đồ vào được.

 

Biên Vũ: Sớm hơn một tháng đã sắp xếp căn hộ.

 

Biên Vũ: Hào phóng nhỉ.

 

Việt Văn Chu: Ừ, nghe nói Lư Đảo đất chật người đông.

 

Việt Văn Chu: Nhưng hãng đối xử tốt với lứa mới chúng tớ.

 

Biên Vũ: Chúc mừng.

 

Việt Văn Chu: Cảm ơn.

 

Việt Văn Chu: Vậy, hôm nay cậu rảnh ăn cùng không?

 

Việt Văn Chu: Hoặc hai ngày sau cũng được.

 

Biên Vũ nhìn tấm ảnh chụp chung, ngón tay lơ lửng trên màn hình, hồi lâu gõ trả lời.

 

Biên Vũ: Trưa nay được.

 

Đối phương đang nhập tin.

 

Biên Vũ ngắt lời: Lát tớ gửi địa chỉ cho cậu.

 

Biên Vũ: Nhà hàng ở đây, tớ quen hơn cậu.

 

Việt Văn Chu: Được, tớ đợi cậu.

 

Biên Vũ lấy áo cộc tay sáng màu từ tủ, thời tiết nóng, áo xuân thu không mặc được nữa.

 

Xuống lầu, vòi nước kêu ù ù, âm thanh lớn dần, như có gì sắp phun ra. Y đoán nước về, vào phòng tắm rửa mặt thoải mái.

 

Trước khi đi, Biên Vũ gửi tin thoại cho Tứ thúc công, báo buổi trưa không ăn nhà.

 

Ra khỏi nhà, y thấy trong sân có tấm gương toàn thân dọn ra, đặt cạnh cổng, Tứ thúc công bảo tặng người, chờ họ lấy.

 

Biên Vũ dừng ở cổng tra bản đồ điểm đến, đứng trước gương. Gương phản chiếu y trong cái nóng trước hè, tóc hơi ướt mồ hôi.

 

Tóc y dài ra, vài sợi vương trán, nước rửa mặt bám tóc, chưa khô, trắng xen chút vàng nhạt. Mùa xuân ít nắng, y hiếm khi phơi nắng, da giờ trắng hơn tóc, trắng không giống người phương Đông, qua gương dưới mưa, như ngọc không tì vết, phát sáng. Ai đứng cạnh y cũng thành màu tối.

 

Nhưng Biên Vũ không để ý vấn đề làn da, vô tình thấy mình trong gương, chỉ nghĩ có lẽ nên nhuộm tóc đen lại và cắt ngắn đi.

 

Y đột nhiên nhận ra đã ba năm chưa nhuộm tóc đen. Khi ông nội còn sống, thường bảo y giống mẹ, mẹ y là người lai Trung-Bạch, nhưng khuôn mặt đậm chất Bạch Nga. Từ khi đi học, y thường nhuộm tóc đen. Tóc đen khiến y trông như người Trung Quốc với ngũ quan hơi Tây, giống cha hơn mẹ. Đôi khi tóc phai thành nâu đậm, rồi nhạt dần thành nâu sáng, cũng chẳng ai nhận ra y là người lai.

Bình Luận (0)
Comment